💔

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã từng yêu nhau như thế, đã từng hy sinh nhiều đến vậy, nhưng rút cục vẫn không thể đi tới cùng trời, cuối đất, kết thúc cũng vẫn chỉ là hai chữ: “chia xa”. Có buồn không, khi người chúng ta coi là tất cả, chỉ có thể cất lên hai tiếng: “đã từng”?

Tôi nói rằng chúng ta buồn lắm chứ, đừng ai nhắc thêm về quá khứ mà chúng ta đã cố tình gói ghém, nhặt nhạnh, gom góp lại và rồi khóa chặt trong tim. Vì chẳng có ai yêu ai sâu nặng mà chia tay không buồn, không tiếc. Chẳng có một người nào vô tâm đến mức chia tay nhau rồi mà không thấy trống rỗng trong tim.

Cái trống rỗng ấy hệt như một thói quen mà bạn bỗng dưng thay đổi, người cùng bạn đi chung đường bỗng đột ngột rẽ ngang. Một ngày mùa đông sẽ càng thêm lạnh lẽo khi chúng ta bỗng thấy thèm những hơi ấm quen thuộc. Và rồi trong cái cảm xúc trống rỗng ấy, nỗi buồn sẽ kéo dài đến vô tận mà không cách nào ngăn chúng lại.
Trong tâm trí là hình bóng một người, nỗi nhớ đầy vơi về nụ cười, ánh mắt, tiếng nói quen thuộc, cái nắm tay hứa hẹn, vòng ôm siết chặt, là biết bao nhiêu kỷ niệm lưu mãi nơi đáy tim.
Và rồi chúng ta hoang mang, một ngày kia chúng ta sẽ không tìm được một ai đó khiến trái tim chúng ta rung động một lần nữa, bởi cuộc đời dài rộng ấy, có mấy người gặp được người để thương, mấy người gặp được người thương mình vô điều kiện?
Càng hoang mang, chúng ta lại càng thu mình lại trong cái thế giới bé nhỏ, khước từ những bàn tay sẵn sàng đưa cho ta để ta nắm lấy. Khước từ cả những bờ vai sẵn sàng cho ta dựa bất cứ lúc nào. Tự hỏi lòng mình, mở lòng thêm lần nữa có khó hay không?
Rồi người ta lại tự đưa cho mình những con đường và sự lựa chọn khác nhau. Có thể là chúng ta cười cho qua chuyện, lắc đầu vì nghĩ rằng hiện tại có lẽ chẳng cần yêu, hoặc có thể, vì phút yếu lòng, chúng ta nhanh chóng nắm lấy một bàn tay khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro