Chương 18 : Hấp dẫn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Klein lật xem qua không ít tạp chí biết rằng giới quý tộc mà mình muốn tiến vào có nhiều vũ hội, đối với đề nghị của quản gia Walter không ngạc nhiên, gật đầu nói:

"Được."

Nói xong, hắn nghiêng đầu về phía hầu nam Richardson nói:

"Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến giáo đường St. Samuel."

Klein nhớ rất rõ ràng, mục tiêu chính của mình là đóng vai tín đồ thành kính của Nữ Thần Đêm Tối, tiếp xúc với nhân viên thần chức, từ đó tìm thấy cơ hội tiến vào cửa Chianese, cho nên, dự định có thời gian rảnh sẽ đến giáo đường cầu nguyện, thể hiện thành ý, quen mặt.

"Vâng, thưa ngài." Richardson cung kính hồi đáp.

Không bao lâu sau, Klein mặc áo khoác đội mũ phớt leo lên xe ngựa bốn bánh thuê sang trọng mà hắn thuê, vừa thưởng thức phong cảnh dọc đường, vừa thưởng thức hồng trà lát chanh.

Kỳ thật, bên trong toa xe có một quầy bar nhỏ, bên trong dự bị rượu Kimrenze, Blackland của mùa đông và các loại rượu vang đỏ và trắng bắt nguồn từ Entis mà quản gia Walter chuẩn bị.

Chẳng qua Klein không thích uống rượu, là một người phi phàm, hắn cũng không thích cảm giác say khướt, điều này khiến hắn dễ dàng liên tưởng đến việc mất khống chế, cho nên, dùng lí do đi giáo đường không thể uống rượu làm cớ, phân phó hầu nam cận thân Richardson chuẩn bị một bình hồng trà Marquis từ trước.

"Nếu như có thể, ta kỳ thật muốn một ly trà đá ngọt hơn, đây là hương vị của phương nam." Klein nửa đùa nửa thật nói với Richardson.

"Tôi sẽ chuẩn bị cho lần sau." Richardson lập tức trả lời nói.

Klein cười lắc đầu:

"Không, không cần, điều đó không đủ trang trọng.

"Chờ ta làm quen với các hàng xóm quanh đây, sẽ tổ chức một bữa tiệc có đặc điểm Dipsy, đến lúc đó sẽ chuẩn bị trà đá ngọt, ha ha, ta nghĩ con của họ hẳn là rất thích."

Richardson thấy mình đã hiểu sai ý của Chủ nhân, có chút vội vàng khẩn trương mở miệng nói:

"Tôi sẽ nhớ."

Từ số 160 đường Backlund đến giáo đường St. Samuel đường Phelps, đi bộ chỉ cần khoảng hai mươi phút, nếu như không phải vì thể diện và đã thuê xe ngựa mướn nài ngựa, Klein thích đi bộ hơn, tiêu hóa thức ăn, tăng cường thân thể.

Rất nhanh, xe ngựa dường lại ở mép quảng trường bên ngoài giáo đường, Klein cầm gậy nạm vàng, đi xuống, dừng chân thưởng thức một hồi điệu nhảy của đám bồ câu.

Tiến vào giáo đường, đi tới sảnh cầu nguyện lớn, hắn đặt mũ phớt và gậy giao cho Richardson, bản thân tìm một vị trí gần hành lang ngồi xuống, cúi thấp đầu, nắm chặt hai tay, bắt đầu cầu nguyện một cách nghiêm túc và yên tĩnh.

Richardson ngồi phía sau hắn, đặt xuống các vật phẩm, mắt nhìn lên thánh huy Hắc Ám bên trên Thánh đàn, cũng theo đó nhắm mắt lại.

Trong bầu không khí an bình tĩnh mịch, Klein cảm thấy linh tính của mình xuất hiện hiện tượng phát tán nhẹ nhàng, đối với điều này cũng không kinh ngạc, bởi vì những tín đồ cầu nguyện ở bên trong giáo đường, đều sẽ có tình huống tương tự —— linh tính mang theo niềm thành kính từng giờ từng phút hội tụ chút một, cung cấp sức mạnh cho cửa phong ấn Chianese dưới lòng đất cửa.

Không biết qua bao lâu, linh cảm hắn chợt rung động, yên lặng mở mắt, nhìn về góc phía trước một cách giấu diếm.

Ở đó có một lão già mặc áo dài màu đen của thần chức tôn giáo, tóc thưa thớt, màu sắc như sương, khuôn mặt tái nhợt giống như người chết.

Nhìn từ xa, ông có khí tức âm lãnh, khuyết thiếu biểu cảm, có một mức độ hòa mình cùng tia sáng lờ mờ trong sảnh cầu nguyện lớn.

Người trông coi bên trong. . . Klein chỉ nhìn lướt qua, đã đưa ra phán đoán, một lần nữa nhắm mắt cầu nguyện, đương nhiên, hắn đã nhớ kỹ đặc điểm dung mạo của đối phương:

Mũi to, mắt màu lam xám, da mặt nhão nhoét, không có râu.

Lão già mặc trang phục nhân viên thần chức lúc này cũng ngồi xuống, hết sức chuyên chú cầu nguyện tới nữ thần, toàn bộ bên trong sảnh cầu nguyện, chỉ có mấy lỗ hổng trên vách tường phía trước, chiếu ánh sáng thuần khiết vào, giống như ngôi sao lấp lánh, khiến hoàn cảnh tối tăm trở nên nhu hòa thần thánh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, linh cảm Klein lại một lần nữa rung động.

Hắn cẩn thận mở to mắt, trông thấy người trông coi bên trong mặc áo dài màu đen rời khỏi chỗ ngồi, tiến vào lối đi bên cạnh.

Nơi đó hẳn là lối đi dẫn đến phía sau giáo đường. . . Những người trông coi nội bộ đều ở trong giáo đường? Bọn họ không có người thân không có gia đình không có nơi ở của mình? Từ tình trạng của họ, điều này dường như cũng không tính là ngoài ý muốn, hơn nữa người trông coi bên trong cửa Chianese, chấp nhận sự giám sát của giáo chủ, cũng là một biện pháp bình thường. . . Điều này có nghĩa là mình phải cùng các mục sư giáo chủ giáo đường St. Samuel trở nên thân thiết, đạt được cơ hội tự do ra vào phía sau giáo đường. . . Klein không nhiều nhìn, nhắm hai mắt lại, tự hỏi đủ loại vấn đề.

Một lúc sau, hắn thong thả đứng dậy, đi tới Thánh đàn, đứng ở phía trước thùng quyên góp, rút ra 50 bảng tiền mặt, thành kính bỏ vào.

Điều này khiến cho giám mục và mục sư trực ban ngày hôm nay đều nhìn sang, ánh mắt trở nên thân thiện, nhớ kỹ khuôn mặt của hắn.

Hoàn thành tất cả, Klein gật đầu nhẹ nhàng với mấy người nhân viên thần chức, quay người đi dọc theo hành lang tới lối ra, Richardson cầm mũ và gậy của hắn, theo sát ở phía sau.

Ra khỏi sảnh cầu nguyện lớn, hắn đi qua một vài bức bích họa tinh mỹ và ánh sáng xuyên qua kính màu ở nơi cao, đi về phía cửa ra vào.

Đúng lúc này, có một vài bóng người đi vào từ đó, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có mái tóc hai bên dài, đường nét khuôn mặt nhu hòa , hắn mặc áo khoác màu đen, không mang bao tay, cũng không cầm thủ trượng.

Người đàn ông ở phía sau bên trái là một chàng trai trẻ cũng mặc áo khoác gió màu đen, anh ta tóc đen mắt xanh, tướng mạo anh tuấn, chỉ là kiểu tóc có vẻ hơi tùy ý, giống như vừa mới thức dậy vào buổi sáng mà không chải chuốt kỹ lưỡng.

Khuôn mặt của anh ta, thân ảnh của anh ta, Klein đều quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng lại có một loại ảo giác như mấy năm mười mấy năm không gặp:

Leonard Mitchell!

Đồng tử Klein co rụt lại, lòng bàn chân không dừng lại, duy trì tốc độ sải chân trước đó, tiếp tục đi về phía những người "Kẻ gác đêm" mặc áo khoác gió màu đen.

Đúng vậy, Klein xác nhận bọn họ là "Kẻ gác đêm" !

Thời điểm gặp nhau, hắn tùy ý lướt mắt qua đám người Leonard một chút, sau đó vượt qua bọn họ, đi tới cánh cửa lớn.

Cánh cửa mở rộng, bên ngoài tầng mây mỏng manh, ánh sáng mặt trời thuần túy, chim bồ câu trắng bay lượn.

Leonard Mitchell nhìn như không có việc gì lướt qua các tín đồ một chút, thu hồi ánh mắt, thở dài nói:

"Hi vọng lần này có thể ở lại Backlund lâu hơn mấy ngày, nghỉ ngơi thật tốt. Vụ án lần này không chỉ nguy hiểm kích thích, hơn nữa thời khắc nào tinh thần cũng phải kéo căng."

Đội "Găng tay đỏ" bọn họ vừa phá được một vụ án ác ma khoác da người, bắt được hai mục tiêu trong số đó.

Nhìn mặt ngoài thì như rất thoải mái, thực tế lại không hề đơn giản, bọn họ đã trải qua không ít thất bại và phản kích mới gian nan hoàn thành nhiệm vụ, mỗi vị thành viên không chỉ thể chất mệt mỏi, còn mệt về tinh thần.

Đội trưởng Soest lắc đầu cười nói:

"Đây chính là cuộc sống của 'Găng tay đỏ' chúng ta, lúc cậu lựa chọn gia nhập, hẳn phải biết sẽ như vậy.

"Chẳng qua, chúc mừng cậu, lần này có thể tấn thăng thành'An hồn sư'."

Leonard Mitchell bĩu môi cười nói:

"Điều này chậm hơn tôi tưởng, còn có, đội trưởng Soest anh rốt cuộc, rốt cuộc có thể lên tới danh sách 5."

"Đây không phải là vấn đề của giáo hội, nếu như tôi có thể chịu đựng tốt hơn, năm năm trước đã có thể trở thành 'Linh vu'." Soest thu hồi nụ cười, đi về phía sảnh cầu nguyện lớn nói, "Đi cầu nguyện tới nữ thần đi, điêug này có thể giảm bớt áp lực tâm lý các cậu, khôi phục trạng thái tinh thần."

Trong khi nói chuyện, đội "Găng tay đỏ" tiến vào đại sảnh lờ mờ yên tĩnh, đều tự tìm vị trí ngồi xuống.

Leonard đang muốn chuyên tâm cầu nguyện, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói có chút già nua trong đầu vang lên:

"Người vừa rồi có chút vấn đề."

"Ai?" Leonard cúi đầu xuống, đè thấp giọng hỏi.

Giọng nói có chút già nua kia trả lời:

"Một trong nhưng người các ngươi gặp ở cửa ra vào, ta sống nhờ ở trong người ngươi, thực lực cũng không khôi phục, không thể nhìn rõ ràng."

Leonard nhớ lại một chút, thấp giọng hỏi:

"Vấn đề gì?"

"Trên người hắn có khí tức cổ xưa." Giọng nói trong đầu Leonard đơn giản nói.

"Một người phi phàm đã sống rất lâu?" Leonard thầm nói, "Tôi sẽ thử tìm hiểu một chút."

Cùng lúc đó, hắn ở trong lòng thầm nghĩ:

Lão già khẳng định đã giấu đi một chút tình huống, lão rất ít khi chủ động nhắc nhở hắn là ai có vấn đề, nhưng lại nói mơ hồ không rõ. . . Đợi khi tìm được mục tiêu, xác nhận tạm thời không có nguy hại, trước hết mặc kệ, tránh bị cuốn vào cuộc chiến của những con quái vật bất tử trong kỷ thứ tư. . . Nếu như người kia thực sự sẽ mang đến tai họa, liền trực tiếp báo cáo với đại giám mục. .

. . .

Quận Jowod, bên trong một ngôi nhà.

"Đây là tiền trước đó tớ mượn." Falls đưa 220 bảng tiền nợ cho Hugh.

Cô đã nhận được 100 bảng từ ngài "Mặt trăng" và 500 bảng bắt nguồn từ quý cô "Ẩn Sĩ".

Hugh Dilcha vuốt mái tóc vàng lộn xộn của mình, nhìn tiền, lại ngẩng đầu nhìn Falls, bật thốt lên hỏi:

"Cậu thực sự tham gia đánh bạc phi pháp?"

"Tớ nhất định phải nói cho cậu biết, loại đánh bạc này chắn chắn là thòng lọng và cạm bẫy, để cậu thắng tiền chỉ là để cho cậu thua càng nhiều! Mặc dù cậu là bậc thầy ảo thuật, có cơ hội lừa gạt bọn họ, nhưng những trò đánh cược tương tự có thể có rất nhiều người phi phàm khác!"

"Ngừng, ngừng, ngừng!" Falls đè xuống hai tay, vừa bực mình vừa buồn cười nói, "Tớ giống nhìn giống như loại người sẽ tham gia đánh bạc phi pháp sao?"

"Giống!" Hugh không chút do dự hồi đáp, "Nếu như không phải tớ ngăn cản, cậu thậm chí sẽ không chỉ đơn thuần hút thuốc lá, cậu còn muốn hút ma túy!"

Đó là bởi vì tiếng lẩm bẩm trong đêm trăng tròn mang tới đau đớn khiến tớ phải tìm kiếm sự tê liệt, hiện tại sẽ không như vậy. . . Falls không cùng Hugh tranh luận, trực tiếp giải thích:

"Tớ đã bán tri thức thần bí học mà tớ có trong một buổi tụ hội của những người phi phàm, ha ha, người đó rất hào phóng, ra giá mấy trăm bảng."

"Như vậy à. . ." Hugh nháy mắt đem vấn đề vừa rồi ném ra sau đầu, chuyển sang nói, "Quận Đông gần dây xuất hiện một tụ hội mới của những người phi phàm, tớ đã được mời."

"Tụ hội mới của những người phi phàm?" Falls đầu tiên là sững sờ, chợt có chút chờ mong.

Căn cứ vào một vài lời nói của thầy Dorian Gray và ngài "Khẻ Khờ", cô biết Louis Wien là thiên sứ hội Cực Quang, lần này tới Backlund, rất có thể là thay thế ngài A mất tích trước đó, xây dựng lại thế lực của hội Cực Quang trong thủ đo lớn này, cho nên, hắn có khả năng không nhỏ sẽ cải trang, làm một tụ hội mới của những người phi phàm.

Falls nghĩ mộ chút, giống như vô ý nói với Hugh:

"Cậu muốn tham gia sao?"

"Đương nhiên, tớ phải chuẩn bị phối phương ma dược 'Kẻ thẩm vấn'." Hugh quả quyết trả lời.

Falls gật đầu, che miệng ngáp một cái nói:

"Khi cậu có tư cách mời thành viên mới, nhớ mang tớ theo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro