Chương 37 - Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thí nghiệm của Frank có cái nào không kỳ quặc sao?"

... Cattleya nhất thời không tìm ra cách phản bác, đành phải thở dài nói:

"Nếu có dấu hiệu nguy hiểm, lập tức gửi thư cho tôi."

Là một "Nhà thần bí học", cô cũng có người đưa tin của mình.

"Được rồi." Nina ưỡn ngực nói: "Ai bảo tôi là người chín chắn nhất trên 'Tàu Tương Lai' chứ?"

Nói tới đây, cô cảm thấy hơi tò mò hỏi:

"Thuyền trưởng, cô tới Ruen làm gì? Nhận nhiệm vụ gì? Muốn quấy phá sau lưng địch à?"

Nina có huyết thống Fusak, Cattleya được tính là nửa người Entis, trong chiến tranh gần đây, đương nhiên sẽ có một vài xu hướng, cho nên Nina mới suy đoán có phải thuyền trưởng đã thiết lập liên hệ với ngành tình báo Entis hay không.

"... Cứ xem là vậy đi." "Thượng tướng ánh sao" Cattleya rất kín miệng, đáp lại.

Trên ý nghĩa nào đó, suy đoán của Nina không sai, Cattleya quả thực là đi nhận nhiệm vụ, muốn tới thủ đô Backlund của Ruen để quấy phá, chẳng qua mục tiêu không phải là thế lực chính phủ mà là tín đồ tà giáo.

Hơn nữa, còn có hội gặp nữ vương, cô hẳn là còn chưa rời khỏi Backlund, sớm nhất cũng phải qua năm mới... Nghĩ đến đây, Cattleya chợt hơi kích động.

Từ sau khi rời khỏi "Tàu Bình Minh", cô vẫn chưa thực sự gặp mặt "Nữ vương thần bí", chỉ gửi thư qua lại, hoặc là cùng ở trên một con thuyền, nhưng vì đủ loại nguyên do mà không thể nói chuyện.

Nina không dám gặng hỏi, chỉ ra cửa nói:

"Thuyền trưởng, còn có việc gì không? Không thì chúng tôi ra ngoài."

"Thượng tướng ánh sao" Cattleya gật đầu, ý bảo vị thủy thủ trưởng "Tàu Tương Lai" này có thể dẫn theo cấp dưới của cô ấy rời đi.

Đúng lúc Nina cầm vào tay nắm cửa, khẽ vặn một vòng, thì Cattleya đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi lại:

"Nina."

"Hử?" Nina có mái tóc vàng cột đuôi ngựa quay đầu lại, vẻ mặt "ngơ ngác".

"Đừng say rượu!" "Thượng tướng ánh sao" Cattleya nghiêm túc nhận mạnh một câu: "Đợi tôi quay về thuyền, sẽ làm đồ uống ngon cho cô."

Nina nhất thời nở nụ cười quyến rũ:

"Giao dịch xong!"

Cattleya ngẫm nghĩ, lại dặn dò thêm:

"Ngoại trừ Frank, các cô còn phải chú ý đến tình trạng của Heath, đừng để hắn sinh ra tò mò với tiếng động chưa rõ, đừng để mệt mỏi quá. Hơn nữa, thường xuyên kéo Autolov ra khỏi phòng hắn, kiểm soát số lần và tần suất hắn tiếp xúc với tri thức thần bí học. Với cả..."

"Biết rồi biết rồi, tôi còn không hiểu bọn họ sao?" Nina xua tay, đồng ý.

Đợi đến khi vị thủy thủ trưởng và cấp dưới của cô rời khỏi phòng thuyền trưởng, tiện tay đóng cửa phòng lại, Cattleya mới chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía Backlund xa xa vẫn còn chưa nhìn thấy.

Qua vài phút, cô rút ra một lá trong bộ nài Tarot.

Bên trên vẽ một ông cụ tay xách đèn thủy tinh, chống gậy, cô độc lần tìm.

Lá bài "Ẩn sĩ".

...

Đêm khuya, nhà bá tước Hall, khu Hoàng hậu, Backlund

Audrey mặc váy ngủ lụa trắng bỗng mở mắt, lấy một chiếc áo choàng màu lam, khoác lên người.

Cô lập tức xuống giường, đi tới trước gương toàn thân, dùng ánh trăng đỏ rực đang xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, cẩn thận nhìn kỹ bản thân

Đôi mắt xanh biếc như đá quý kia dường như đang tự sáng lên, trong suốt lấp lánh, có thể khiến người ta nhìn rõ từng chi tiết.

Audrey nhắm mắt lại, khi mở ra, sự bất thường đã biến mất.

Cô hơi nhếch miệng lên, hai má chợt xuất hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt, mặt mày cong cong, ánh mắt khẽ đảo, nhỏ giọng khen ngợi mình một câu trong lòng:

"Audrey, rốt cuộc mày cũng đi được đến bước này!"

Cô đã hoàn toàn tiêu hóa xong ma dược "Hành giả giấc mơ".

Dựa theo sự nắm bắt và đoán trước của Audrey, cô cảm thấy mình phải mất hai tháng nữa mới tiêu hóa hoàn toàn ma dược, nào ngờ trong thời gian này lại liên tục gặp phải những giấc mơ kỳ lạ, hoàn toàn khác biệt.

Trong đó bao gồm cả những giấc mơ nhiều tầng, giấc mơ do bệnh tinh thần gây ra, giấc mơ tỉnh táo, giấc mơ do tà linh oán hồn ảnh hưởng mà sinh ra, cùng giấc mơ của vài vị Bán Thần.

Trong tình huống bình thường, là một "Hành giả giấc mơ", Audrey có thể mơ hồ đoán ra mình sắp tiến vào giấc mơ thuộc sinh vật cấp bậc nào, tránh gặp nguy hiểm, nhưng vài vị Bán Thần che giấu rất tốt, đến tận khi tiến vào giấc mơ của họ, Audrey mới phát hiện ra manh mối, sợ hết hồn.

May là mấy lần đó cô đều không bị phát hiện, ngược lại còn tích góp được kinh nghiệm, cẩn thận lữ hành qua các giấc mơ của Bán Thần để quan sát, phân tích, từ đó tiêu hóa lượng lớn ma dược.

Mặt khác, những giấc mơ đặc thù khác cũng khiến cô có những trải nghiệm khác nhau. Sau đó, cô thử tự xây dựng giấc mơ nhiều tầng, thử làm người đứng sau màn trong giấc mơ, khéo léo dẫn dắt phát hiện giấc mơ đó, can thiệp ngược lại vào tiềm thức, điều trị bệnh tinh thần của chủ giấc mơ hoặc là loại trừ ô nhiễm do tà linh oán hồn gây ra.

Ở một mức độ nào đó cô đã vi phạm yêu cầu chỉ quan sát và ghi lại, không can thiệp vào giấc mơ, nhưng lạ ở chỗ làm thế lại tăng tốc tiêu hóa ma dược.

Điều này khiến cô tổng kết ra quy luật mới:

"... Nếu quả thật muốn can thiệp, thì làm người mưu tính sau màn, người dẫn đường, cho dù mục đích đạt được, cũng không có ai phát hiện ra."

Điểm này Audrey đã làm rất tốt, có vài bệnh nhân bị bệnh tâm lý nghiêm trọng, sau năm sáu lần mơ những giấc mơ kỳ quặc thì bệnh tình bất giác khỏi hẳn.

Mà mơ một giấc mộng kỳ lạ, khó giải thích là chuyện vô cùng bình thường.

"Có thể tiêu hóa ma dược 'Hành giả giấc mơ' nhanh như vậy, trong khoảng thời gian này vận may là nhân tố chính, không có nhiều trải nghiệm độc đáo như thế có lẽ mình còn cần chờ thêm một hai tháng nữa. Ừm, chưa biết chừng còn bị Bán Thần bắt được, ném vào nhà lao giam giữ người phi phàm, hoặc là trực tiếp giết chết... Vận may của mình tốt lên như thế từ khi nào? Từ lúc bắt đầu hiến tế kem cho vị quyến giả của Thiên sứ lĩnh vực vận mệnh kia... Ồ..." Audrey nhìn mình trong gương, chớp chớp mắt khẽ cười.

Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, quét nhìn phòng ngủ một lượt, cất bước đến trước bàn trang điểm.

Nơi đó đặt một bộ bài Tarot.

Trong căn phòng của một cô gái thích
thần bí học, có một bộ bài Tarot là điều khá bình thường.

Audrey giơ tay phải ra, dùng đầu ngón tay đẩy lá bài trên cùng ra, thong thả hít vào một hơi, không tiếng động lẩm bẩm:

"Trận chiến trên dãy núi Amanda ngày càng ác liệt..."

"Quận Gian Hải đã có một cảng thất thủ..."

"Phòng tuyến dãy núi Honaces quận Sivellaus nghe đâu cũng không thể chống chọi đến mùa xuân..."

"Nếu không phải chiến tranh trên biển chiếm được ưu thế nhất định, thì sự liên hệ với đông Balam nam đại lục hẳn là đã bị cắt đứt..."

"Alfred vẫn còn ở đó..."

"Trận chiến tranh này không biết còn phát triển đến mức nào nữa."

"Cũng may mình sắp trở thành Bán Thần rồi, ngài 'Thế giới' đã đưa phối phương ma dược 'Bậc thầy thao túng' và tài liệu chính cho mình... Cảm xúc mãnh liệt sinh ra nước mắt của bảy người khác nhau trong khoảng thời gian này cũng đã thu thập đủ thông qua trải nghiệm giấc mơ rồi..."

"Lá cây màu vàng của Thầy người cây cũng đã giao dịch được từ chỗ 'Mặt Trời' nhỏ, chỉ thiếu máu của Cự long tâm linh già..."

"Phù, thử đổi ở Hội Tâm lý luyện kim xem sao, trước khi Hervin Rambis chết, mình cũng từng là người phụ trách tổ thảo luận và nghiên cứu tâm lý... Nhưng việc này liệu có làm lộ ra việc cái chết của Hervin Rambis liên quan đến mình không?"

"Hay là nhờ ngài 'Thế giới' triệu hồi máu của cự long tâm linh già từ lịch sử? Nó có thể duy trì ít nhất mười lăm phút, đợi đến khi mình tấn thăng thành công, thu lại linh tính, hoàn thành ám chỉ của bản thân, nó biết mất cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì, dù sao cũng chỉ là tài liệu phụ trợ..."

"Audrey, không ngờ mày cũng học được cách giả mạo, hơn nữa còn là giả mạo trong chuyện như thế này!" Sau khi tự giễu một câu, Audrey bắt đầu suy nghĩ xem nên sử dụng hoàn cảnh nào để hoàn thành nghi thức tấn thăng "Bâc thầy thao túng".

Cần có một trường hợp tập hợp ít nhất mười nghìn người, ăn ma dược trong lúc cảm xúc mãnh liệt của họ cộng hưởng.

Trong lúc suy nghĩ, Audrey đã bước đầu có ý tưởng:

"Ngày lễ mùa đông của Nữ thần?"

"Nhưng thánh lễ quy mô lớn cũng không thể lên đến mười nghìn người... Giáo đường không thể chứa được nhiều người như vậy..."

"Ừm, bình thường không có khả năng, lần này có cơ hội, mình có thể quyên một số tiền, đề nghị làm một thánh lễ quy mô cực lớn ở những nơi như quảng trường Ngày Kỷ Niệm, trấn an những linh hồn đã chết trong chiến tranh."

"Quan trọng nhất là quảng trường kia, mời người thân, bạn bè của người chết, chỉ cần họ chiếm được một tỉ lệ nhất định thì khi cảm xúc cộng hưởng có thể ảnh hưởng đến những người tham dự thánh lễ khác, từ đó thỏa mãn yêu cầu của nghi thức..."

Bình tĩnh phân tích xong, Audrey bỗng nhiên cúi đầu, nhìn về chiếc gương trên bàn trang điểm, chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp của mình nụ cười nhàn nhạt đã sớm biến mất, chỉ còn lại vẻ điềm tĩnh và ánh mắt bi ai.

Cô nhìn chằm chằm bản thân, khóe miệng hơi nhếch lên, thấp giọng nói:

"Audrey, mày cũng trở nên bỉ ổi rồi..."

Nhắm hai mắt lại, sau khi mở ra, Audrey đã trở lại bình thường.

Cô đưa tay về phía bộ bài Tarot, lật ra lá trên cùng.

Bên trên vẽ một Nữ thần ngồi trên ghế đá, một tay cầm kiếm, một tay cầm cân, lạnh lùng nhìn chăm chú vào tất cả.

...

Trong một căn nhà có lò sưởi tưởng, khu Hilston, Backlund.

"Ma dược 'Quan ghi chép' của cậu tiêu hóa xong rồi?" Xio vừa thay quần áo ở nhà, quay lại phòng khách, chợt nghe thấy một tin tức khó tin như vậy.

Fors gật đầu, vẻ mặt tiều tụy:

"Ừm."

"Cậu có biết trong khoảng thời gian này tớ sống thế nào không?"

Vừa phải liên tục "Lữ hành" đến sáu nơi, một ngày một đêm trải nghiệm, thưởng thức và ghi chép lại, vừa phải thường xuyên lên phía trên sương mù xám, "Ghi lại" đủ loại năng lực phi phàm cao cấp hoặc kỳ quái.

"Tia chớp gió bão" và "Triệu hồi hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử" ban đầu đã được thay thế rất nhiều lần, hôm nay mới lấy lại cách bố trí ban đầu.

"Không biết..." Xio thành thật trả lời.

"Tớ biết cậu không biết." Fors hít sâu một hơi nói: "Cậu thì sao? Gần đây sống thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, được sắp xếp vào tòa án xử lý các vụ bất thường, có vài ý tưởng sắm vai, ma dược bắt đầu tiêu hóa nhanh hơn." Xio "ừm" một tiếng.

"Tớ rất khó tưởng tượng dáng vẻ cậu mặc áo thẩm phán, ngồi trên bàn thẩm phán." Fors từ đáy lòng cảm khái một câu.

"Cậu muốn nói là đám phạm nhân và luật sư sẽ không nhìn thấy tớ?" Xio không để ý lắm, bổ sung giúp bạn thân một câu.

Fors cười gượng hai tiếng:

"Tớ nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị nghi thức tấn thăng 'Nhà lữ hành'."

"Không phải cần tới chỗ sâu trong linh giới sao? Cậu có cách rồi à?" Xio cảm thấy nghi hoặc hỏi.

Fors gật đầu nói:

"Vị kia bảo tớ triệu hồi người đưa tin của anh ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro