Chương 54 - Bất kể sống chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với yêu cầu mà ngài "Thế giới" vừa đưa ra, "Ma thuật sư" Fors cũng không bất ngờ, chỉ hơi căng thẳng đáp lại:

"Được, được. Cụ thể là giao dịch như thế nào?"

Trong thời gian này cô đã trao đổi thư từ với thầy mình Dorian Gray Abraham vài lần, làm khá nhiều bước đệm theo sự chỉ dẫn của tiểu thư "Chính Nghĩa".

"Thế giới" Klein cười khà khàn nói:

"Tạm thời cô không cần nói với ông ấy tôi muốn thứ gì, cứ đưa ra lợi thế của tôi, xem ông ấy có cảm thấy hứng thú không."

"Lợi thế của anh chính là lời hứa giải trừ nguyền rủa cho gia tộc Abraham?" "Ma thuật sư" Fors cẩn thận tìm kiếm lời xác nhận.

Klein gật đầu, chỉ vào "0-61" trên bàn dài loang lổ, nói:

"Cũng có thể là chiếc 'Chiếc hộp của Cựu Nhật' này."

Thứ cần dùng vật phong ấn cấp "0" để đổi chắc chắn không đơn giản... Bất kể là "Chính nghĩa" Audrey hay là "Ẩn sĩ" Cattleya đều lập tức nhận thức được điều này.

"Ma thuật sư" Fors thì coi trọng lời hứa giải trừ nguyền rủa kia hơn, bởi vì bản thân cô đã từng trải nghiệm rồi, biết gia tộc của thầy bi thảm đến mức nào.

Cô không do dự, nghiêm túc đáp lại:

"Được."

...

Trong tầng hầm của một tòa nhà, khu tây, Backlund.

"Thánh giả u ám" Kesma núp trong bóng đen đột nhiên trồi ra từ đêm tối.

Hắn nghiêng đầu, giống như lắng tai nghe gì đó, cơ thịt hai má dần co rúm lại, không phải từng mảng, mà là từng chút ít một, chúng không những không thể liền lại với nhau, mà còn quấy nhiễu nhau, trông cực kỳ quái dị.

Chỉ mất vài giây, Kesma để lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, làn da rách ra từng tấc một, máu thịt sôi trào lúc nhúc, lẫn lộn một màu đen thâm trầm.

Hắn ngã phịch xuống đất, phủ phục dưới tế đàn, nôn ra một lượng lớn nội tạng và những đốm sáng lập lòe.

Vị "Thánh giả u ám" dán sát đầu xuống mặt đất, không ngừng lẩm bẩm như điên:

"Botis chết rồi..."

"Một 'Bí pháp sư' mang theo vật phong ấn cấp '0' cứ thế chết đi..."

"Hiện trường còn có lá bài Tarot, 'Ẩn Sĩ'..."

"Hai kẻ địch ra tay đều là thánh giả, một người là 'Nhà thần bí học', một người là 'Bậc thầy thao túng'..."

"Tổ chức dùng bài Tarot làm danh hiệu, tín ngưỡng 'Kẻ Khờ'..."

"Gehrman Sparrow... Azik Eggers..."

"..."

Sau khi lẩm bẩm mất khống chế, "Thánh giả u ám" Kesma vừa đau khổ vừa xót xa chảy nước mắt.

"Tôi sám hối, tôi sám hối, tôi sám hối..."

...

Mấy ngày sau, trong một căn phòng của một tòa nhà trọ ở cảng Pritz.

Dorian Gray Abraham đã cải trang đang lật qua lật lại bức thư mà học sinh Fors gửi đến.

Ông cẩn thận kiểm tra một lần, xác nhận không có vấn đề gì, không có dấu vết bất thường, mới cầm lấy dao rọc giấy rọc phong bì, lấy thư bên trong ra.

Mở đầu bức thư vẫn là lời hỏi han ân cần theo thường lệ, tiếp theo Fors trực tiếp hỏi:

"... Chúng em đã giết chết 'Thánh giả bí mật' Botis, nhận được vật phẩm từ người ông ta..."

... Dorian vốn định đọc qua một lần trước đột nhiên bị câu này làm cho khựng lại, đọc đi đọc lại vài lần, quên cả đọc tiếp phần sau.

Botis mạnh đến nhường nào, Dorian sao mà không biết, hơn nữa cũng rất rõ một vị "Bí pháp sư" đáng sợ như thế nào.

Nhưng hiện giờ, học sinh ông mới dạy được hơn một năm lại dùng giọng điệu vô cùng bình thản nói cho ông biết, đã giải quyết xong Botis rồi.

Nhất thời trong đầu Dorian quẩn quanh những suy nghĩ "không thể nào", "nói dối", "có âm mưu", nghi ngờ có phải Fors đã bị Botis, bị Hội Cực Quang khống chế rồi không.

Trong bất cứ thế lực lớn nào, người phi phàm danh sách 4 chắc chắn đều có địa vị cao, là thành viên cực kỳ quan trọng, sao có thể dễ dàng bị người ta giết chết như thế?

Yết hầu Dorian trượt lên xuống, ông cố gắng kìm nén sự phân tâm, tiếp tục đọc nội dung của bức thư:

"... Chúng em đã lấy được 'Chiếc hộp của Cựu Nhật' , em nghĩ thầy không xa lạ gì về nó..."

Nhìn hàng chữ này, mí mắt Dorian chợt giật lên, chỉ cảm thấy tờ giấy viết thư trong tay nặng trịch như một tảng đá.

Đương nhiên là ông không xa lạ gì với "Chiếc hộp của Cựu Nhật", đây là vật phong ấn cấp "0" của gia tộc Abraham, là minh chứng cho sự huy hoàng mà gia tộc họ từng có.

"... Botis bị giết khi đang cầm 'Chiếc hộp của Cựu Nhật'..." Dorian vừa kinh ngạc, cảm thấy chuyện vượt xa khỏi tưởng tượng của mình, vừa không hiểu sao lại cho rằng chuyện này không phải không có khả năng, chưa biết chừng thứ thực sự giết chết Botis chính là "Chiếc hộp của Cựu Nhật".

Vật phong ấn cấp "0" đó nguy hiểm đến mức nào, ông cực kỳ rõ ràng!

Hơn nữa, ông rốt cuộc đã chú ý tới một từ:

"Chúng em."

Đây là lần đầu tiên Fors cho thấy mình có bạn, có người hợp tác. Đương nhiên, Dorian đã sớm có suy đoán, chỉ là ngầm hiểu không vạch trần mà thôi.

Quả nhiên... Dorian thở dài, nhanh chóng đọc nội dung còn lại:

"... Hành động nhắm vào Botis lần này, em có một người bạn muốn thể hiện sự thiện chí với thầy, anh ấy nói anh ấy đồng ý dùng 'Chiếc hộp của Cựu Nhật' hoặc là lời đảm bảo giải trừ lời nguyền của gia tộc Abraham để giao dịch một chuyện với thầy. Không biết thầy có cảm thấy hứng thú không? Anh ấy không biết thầy đang ở đâu, em cũng không nói cho anh ấy biết, thầy hoàn toàn có thể từ chối..."

Dorian lướt qua "Chiếc hộp của Cựu Nhật", nhẩm lại một câu nói cực kỳ quan trọng đối với ông.

Qua vài lần trao đổi thư từ lúc trước, ông đã biết rõ lời nguyền của gia tộc thực chất là cái gì, vừa đau buồn vừa bất đắc dĩ, ấp ủ một tia hi vọng trong nỗi thống khổ.

Lúc trước, ai có thể ngờ điều khiến hậu duệ huyết mạch của gia tộc Abraham bị mất khống chế đời nọ qua đời kia lại là tiếng cầu cứu từ thủy tổ của họ?

Nó giống hệt như một trò đùa ác nghiệt của vận mệnh.

Dorian không biết liệu ngài "Cửa" có biết về hậu quả mà mình gây ra không, cũng không biết nên miêu tả cảm xúc phức tạp của mình như thế nào, nhưng không nhịn được bắt đầu tìm cách để ngài "Cửa" trở về, biện pháp giải trừ hoàn toàn lời nguyền của gia tộc.

Đây là một hi vọng cực kỳ xa vời, nhưng đối với gia tộc Abraham mà nói thì cũng đủ rồi, bởi vì trong bóng đêm rốt cuộc đã xuất hiện một tia sáng.

Không biết qua bao lâu, Dorian gấp giấy viết thư lại, cười khổ lẩm bẩm:

"Thiện chí... Sự thiện chí này thật sự khiến người ta sợ hãi..."

Tự nói xong, ông lại rơi vào trầm tư, vẻ mặt lúc thì u ám lúc lại tươi sáng, trong lòng dường như đang đấu tranh dữ dội.

Coong!

Đồng hồ vang lên một tiếng báo giờ, Dorian như bừng tỉnh.

Vẻ mặt ông dần nghiêm túc lại, rốt cuộc đưa ra quyết định.

Sau khi hạ quyết tâm, cả người Dorian đều nhẹ nhõm hơn nhiều, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười.

Đầu tiên ông ta thiêu hủy thư của Fors, tiếp đó thu dọn qua loa hành lý, trực tiếp ra ngoài, đi tới trạm xe lửa hơi nước cảng Pritz.

Ông muốn tới quận Nam xứ Wales, nhưng không phải để trốn mà là chuẩn bị trước một chút.

Ông định giao toàn bộ vật phẩm và phối phương ma dược của gia tộc do mình bảo quản cho một thành viên của gia tộc đang định cư ở đó, sau đó quay về cảng Pritz, dùng thân phận Dorian Gray tới Backlund gặp học sinh Fors của mình, gặp bị cường giả bày tỏ thiện chí kia.

Đến lúc đó, ông sẽ uống một loại thuốc trước, để mình chịu đựng lời nguyền rủa mãnh liệt ăn sâu bén rễ trong linh thể, phải đúng giờ uống một loại thuốc khác mới có thể duy trì sinh mệnh. Như vậy cho dù ông bị khống chế, không thể tự sát cũng có thể nhanh chóng chết đi khi không có cơ hội uống thêm thuốc khác, linh thể cũng theo đó tiêu tan, không đến mức tiết lộ ra tin tức mấu chốt.

Chuyến "hành trình" này đối với Dorian mà nói, sống chết không còn đặt trong lòng nữa.

Vì một tia hi vọng như có như không kia, ông bằng lòng trả giá bằng sinh mạng của mình.

...

Trong lòng đất Giáo đường St. Samuel, khu bắc, Backlund.

Leonard vừa mở một buổi thảo luận về vụ án với các thành viên của "Kẻ Trừng Phạt", "Trái Tim Máy Móc" MI9 xong, quay về văn phòng, ngồi xuống.

Lúc này, giọng nói hơi già nua của Pallez Zoroast văng vẳng trong đầu anh ta:

"Rốt cuộc họ đã tìm được vị trí cụ thể của kho báu gia tộc Jacob rồi."

"Hả?" Leonard nhất thời hơi ngạc nhiên, không phản ứng kịp.

Trong buổi tụ hội của các "Ẩn sĩ vận mệnh" lần trước, anh ta có bán tin tức về kho báu Jacob ra ngoài, vì không ai biết trong đó có gì, nên không ai bằng lòng trả giá cao, mục đích chủ yếu của Leonard cũng không phải là giao dịch, cho nên chỉ đổi lấy một ít linh hồn hiếm có.

Anh ta chợt thấp giọng nói:

"Ông lão, sao không biết?"

"Ha, tôi đương nhiên đã phái phân thân đi theo dõi nơi đó." Pallez Zoroast giận dữ đáp:

"Có phải cậu quá coi thường một Thiên sứ đường tắt 'Kẻ trộm' rồi không?"

Leonard cười gượng hai tiếng:

"Ông lão, ông hồi phục khá tốt đấy, còn có cả phân thân để dành."

"Tôi có cấp bậc danh sách 2 đó." Pallez Zoroast cười khẩy một tiếng, nói:

"Tiếp theo, cậu đừng ra ngoài, cứ ở trong giáo đường, đề phòng xảy ra chuyện bất trắc."

"Ông lo kho báu kia sẽ có cạm bẫy?" Leonard đăm chiêu hỏi.

"Kho báu của một Thiên sứ đường tắt 'Kẻ trộm' để lại sao lại không có bẫy được chứ?" Pallez Zoroast cười nhạo nói:

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi cũng không thể đoán trước được, nhưng trong lòng đất của giáo đường chắc chắn là an toàn."

Leonard gật đầu, đè thấp tiếng nói:

"Hi vọng tất cả đều thuận lợi, ông lão, ông từng đồng ý với tôi nếu có thể thành công lấy được đặc tính phi phàm danh sách 2 thì sẽ trộm một món vật phong ấn cấp '1' từ những vật phẩm họ lấy được cho tôi."

Không phải là anh ta để ý xem mình có thu hoạch hay không, chủ yếu là dùng cách nào để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng.

"Không phải cậu bài xích cách nói 'ăn trộm' này sao?" Pallez cười nhạo một câu rồi rơi vào im lặng, dường như đang chuyên chú theo dõi tình huống bên kho báu Jacob.

Sau khoảng hơn một giờ, ông ta thở một hơi thật dài trong đầu Leonard:

"Mặc dù có rất nhiều cạm bẫy và những điều bất trắc, nhưng cuối cùng vẫn là đạt được mục đích. Ha ha, tôi chỉ cần một phần đặc tính và một vật phong ấn, còn lại coi như thù lao của bọn họ."

"Đừng vội rời khỏi nơi này, đợi tôi hấp thụ xong phần đặc tính kia rồi đi, đến lúc đó sẽ không còn vấn đề gì nữa."

Leonard nhất thời buông lỏng, dựa về sau, vắt hai chân lên, nhàn nhã đọc báo.

Đến lúc chạng vạng, Pallez lại lên tiếng:

"Xong rồi."

Trong giọng nói ẩn chứa khá nhiều cảm xúc, nhưng vì quá phức tạp nên Leonard không phân biệt được.

Thấy không còn chuyện gì nữa, mà ông lão có lẽ còn phải tiêu hóa, Leonard đứng dậy, day thái dương, rời khỏi Giáo đường St. Samuel, quay về số 7 phố Pinster.

Vừa đi qua cửa hiên, anh ta đột nhiên thấy chỗ sô pha có một người đang ngồi.

Người nọ mặc áo choàng dài cổ điển, đội mũ mềm chóp nhọn, chân phải vắt lên chân trái, đang nhàn nhã đọc báo.

Dường như nhận ra Leonard tiến vào, người nọ ngẩng đầu lên, chỉnh lại chiếc kính độc nhãn, lộ ra nụ cười trêu chọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro