Chương 76 - Phát nấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Emlyn vẫn giữ nụ cười, ổn định tâm trạng, lên tiếng đáp:

"Tôi có thể tìm được sự giúp đỡ đủ cấp bậc."

Về chuyện này, anh ta không muốn dùng thế lực của Huyết tộc, bởi nếu làm thế, có người liên lạc, người đứng xem, người báo tin, anh ta chắc chắn sẽ không có quyền lên tiếng về việc chia chiến lợi phẩm cuối cùng.

Mà các Công tước, Hầu tước của Huyết tộc có đủ hậu duệ trực thuộc muốn tấn thăng Bán Thần, trở thành Bá tước.

Từ đầu, Emlyn tin vào thân phận chúa cứu thế Huyết tộc của mình, tin rằng các nhân vật lớn bên trên có thể đối đãi công bằng với mỗi một việc mỗi một thành viên, nhưng sau khi nghe "Người Treo Ngược" phân tích hết lần nọ đến lần kia về dụng ý ẩn sâu trong mệnh lệnh của các vị Huyết tộc địa vị cao cùng Hầu tước Nibbs, Emlyn dần dần có lòng đề phòng.

Marik hơi nhíu mày, nói:

"Sherlock Moriarty?"

Emlyn nghi hoặc, điều chỉnh tư thế ngồi, hỏi:

"Vì sao lại cảm thấy là anh ta?"

Nếu là trước kia, chắc chắn anh ta sẽ hỏi thẳng "vì sao lại nhắc tới Sherlock Moriarty, anh ta đã rời khỏi Backlund gần hai năm rồi cơ mà", nhưng anh ta hiện giờ có thể cảm giác được trong lời nói của Marik cất giấu một tin tức nào đó, theo bản năng hỏi lại.

Trong mắt vị "Oan hồn" này, Sherlock Moriarty không đơn giản? Ừm, anh ta quả thực không đơn giản... Lúc nói chuyện, Emlyn cũng đưa ra suy đoán trong lòng.

Nghe câu hỏi của Emlyn, ánh mắt Marik chợt hiện lên chút kỳ lạ, giống như lần đầu tiên biết đến vị Tử tước Huyết tộc này.

Hắn nhanh chóng thu lại vẻ bất thường ngoài mặt, nói bằng giọng lạnh nhạt:

"Chúng tôi cần suy xét một chút."

"Hi vọng lần sau gặp lại, anh có thể đưa ra phương án có sức thuyết phục hơn."

"Không thành vấn đề." Emlyn âm thầm thở phào.

Anh ta lập tức đứng dậy, cúi chào rất có phong độ của quý ngài.

Sau khi giao hẹn xong cách thức liên lạc, anh ta đội mũ dạ tơ lụa, xoay người ra khỏi phòng.

Trong lúc quay về chỗ ở của mình, Emlyn không nhịn được phác họa ra kế hoạch bước đầu:

"Chỉ cần đạt được hiệp nghị hợp tác với Bán Thần hệ tiết chế của Học Phái Hoa Hồng, thì mình có thể mang nó đến xin vật phong ấn cấp '1' từ các Hầu tước, Công tước..."

"Lấy lý do là yêu cầu từ phía hợp tác, từ chối Bán Thần trong tộc, không cho họ trực tiếp nhúng tay vào..."

"Ừm, nếu đạt thành hiệp nghị, phải đưa ra thực lực đủ để thuyết phục mấy người Marik... Chỉ có thể tuyên bố nhiệm vụ trên Hội Tarot, xem cô gái 'Ẩn Sĩ', tiểu thư 'Chính Nghĩa', ngài 'Người Treo Ngược' có đồng ý nhận ủy thác không, còn có tiểu thư 'Ma thuật sư' cũng có thể cân nhắc, cô ấy có thể triệu hồi hình chiếu của 'Thế giới' Gehrman Sparrow..."

"Vấn đề lớn nhất bây giờ là mình không thể nào trả được thù lao..."

"Chỉ có thể thử chi trước, hoặc là đưa ra lời hứa hẹn, đợi đến khi mình thành Bá tước sẽ trả nốt..."

Nghĩ đến đây, Emlyn đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã gia nhập hội Tarot.

Đây là một tổ chức duy nhất có thể dùng lời hứa hẹn trong tương lai để đổi lấy vật tư trước mắt mà anh ta biết.

Mà trong Huyết tộc, trong giáo hội chính thần, phải tích góp từng chút công trạng mới có thể xếp hàng đợi cơ hội nhận được đặc tính phi phàm và nghi thức tấn thăng, đôi khi, một người phi phàm cả đời cũng chưa chắc đã góp đủ cống hiến.

Giống như một khoản vay tín dụng được ngài "Kẻ Khờ" đảm bảo, có thể dùng nó để ban bố nhiệm vụ, đợi đến khi tấn thăng thành công lại trả góp dần.... Emlyn theo thói quen phân tích bản chất của sự việc theo những thứ mình quen thuộc.

Tuy bản thân anh ta chưa từng vay ngân hàng, nhưng có các Huyết tộc có kinh nghiệm phong phú, lại thường xuyên giao lưu nội bộ.

Phần lớn họ có sở thích cố định, tốn rất nhiều tiền, những vật phẩm quý giá được sưu tầm nhất thời khó mà đổi thành tiền ngay, không thể không mượn người quen dùng tạm, hoặc là vay ngân hàng để quay vòng.

Emlyn nhớ có một Huyết tộc không am hiểu kinh doanh, chỉ dựa vào công việc bác sĩ để kiếm tiền, nhìn trúng một tác phẩm nghệ thuật quý giá, đã thông qua ngân hàng Backlund để vay tiền mua nó.

Sau đó, hắn không nỡ bán bất động sản, đành dựa vào sinh mạng khá dài của mình, dùng hai trăm năm mới trả hết nợ, đương nhiên, trên danh nghĩa là cha đã chết, con tiếp nhận, con chết đến đời cháu nhận.

Emlyn đánh giá người này là: rất giữ chữ tín.

...

Bên ngoài Giáo đường St. Samuel, khu bắc, Backlund.

Dân chúng xếp thành mấy hàng, theo thứ tự nhận bánh mỳ, nấm và mứt từ tay nhân viên của "Quỹ tế bần Ruen".

Đội ngũ của họ kéo dài từ ngoài cửa giáo đường đến tận quảng trường, còn vòng vài vòng, liếc mắt nhìn thấy toàn đầu người là đầu người.

Audrey đứng trên bậc thang phía sau Melissa, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này.

Cô thấy một đám thị dân mặt vàng như nghệ, trong mắt lộ ra thèm khát, thấy mẹ ôm con, vừa dỗ dành đứa trẻ vừa lo lắng nhìn xem đội ngũ phía trước dường như không hề giảm đi chút nào, thấy không ít người quần áo gọn gàng, âu phục thẳng thớm, váy dài thướt tha, thấy một số người ấn thấp vành mũ, đeo khăn che mặt, dường như không muốn người xung quanh nhận ra mình.

Thỉnh thoảng có người không tuân thủ trật tự, đều bị mục sư, cảnh sát giúp duy trì hàng ngũ kéo ra ngoài, ném xuống cuối cùng.

Từng phần lương thực được phát ra, từng chiếc túi vải lớn chất sau chiếc bàn dài lần lượt xẹp xuống, sau đó trống không.

Rốt cuộc toàn bộ lương thực đã phát hết, nhưng hàng dài người kia mới bớt đi một nửa.

Những thị dân không thể nhận được vật phẩm cứu tế tỏ ra thất vọng, uể oải, không nỡ và khẩn cầu, nhưng họ không tranh cãi ầm ĩ, không tranh giành, chỉ bước đi một cách máy móc, đi về phía những điểm phát lương thực khác.

Chuyện này, trong một hai tháng qua họ đã trải qua rất nhiều lần, đã sớm biết bung ra cảm xúc không cần thiết chỉ làm lãng phí thể lực không nhiều lắm của mình, chỉ còn cách đi nhanh đến điểm cứu tế khác hoặc là chỗ bán lương thực bình ổn giá.

Lúc này, vẻ mặt họ đã chết lặng, ánh mắt hơi trống rỗng, lục tục rời khỏi quảng trường, giống hệt một đám xác sống.

Trong quá trình này, một người phụ nữ ôm con chân chợt mềm nhũn, ngã xuống đất.

Đứa trẻ của cô chợt khóc òa lên, trong giọng khóc lộ rõ vẻ đau đớn.

Đứa bé này vừa khóc vừa thút thít nói:

"Mẹ ơi, con đói quá..."

"Sắp có đồ ăn rồi, sắp có đồ ăn rồi, quảng trường Ngày Kỷ Niệm có đồ ăn..." Người phụ nữ kia ôm lấy con mình, vỗ lưng nó, vừa nói vừa chảy nước mắt.

Audrey thấy cảnh này, đang định lên tiếng lại thấy Melissa lấy ra một túi lương thực từ trong ngăn kéo của chiếc bàn dài, chạy chậm về phía đôi mẹ con kia.

"Vừa rồi tôi không nhìn thấy, vẫn còn một phần..." Melissa hơi khom người xuống, đưa túi đựng bánh mỳ, nấm và mứt trong tay ra, sau đó nhỏ giọng giải thích một câu, sợ khiên đám thị dân xung quanh lao vào tranh cướp.

Thật ra chỗ lương thực còn thừa này là chuẩn bị cho các nhân viên của quỹ đã phải vất vả làm việc rất lâu, Melissa đưa ra phần thuộc về mình.

Người phụ nữ kia nhận lấy đồ ăn, vừa đưa cho đứa bé vừa luôn miệng nói:

"Cảm ơn, cảm ơn..."

Đứa bé kia ôm chặt lấy đồ ăn, nói theo mẹ bằng giọng non nớt:

"Cảm ơn, cảm ơn..."

Audrey theo bản năng nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện mục sư giáo hội, phần lớn cảnh sát và nhóm "Kẻ Gác Đêm" trà trộn vào thị dân đề phòng chuyện bất trắc đều mang theo sự đồng cảm, thương xót và bi thương không hề che giấu.

Đợi đến khi các thị dân đã rời đi, Audrey cầm lấy phần đồ ăn của mình đưa cho Melissa:

"Phần cô nên được."

Melissa nhìn tiểu thư Hall trước mặt, lắc đầu nói:

"Tôi đưa phần của mình cho họ."

"Tiểu thư Hall, cô đừng lo cho tôi, ở nhà tôi còn lương thực, anh trai tôi là nhân viên chính phủ..."

Audrey mỉm cười, nhét bánh mỳ, nấm và mứt vào tay Melissa:

"Cô cũng không cần lo lắng cho tôi, người nhà của tôi đã chuẩn bị bánh ngọt trong lúc tôi làm việc ở bên ngoài rồi."

Cô vừa nói, vừa nhận lấy một hộp gỗ từ chỗ hầu gái Annie, mở ra cho Melissa xem.

Trong hộp gỗ là sandwich dưa chuột có tạo hình đẹp đẽ, bánh cà rốt và bánh bơ.

Trên mặt Melissa lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng, cô nhìn chằm chằm vào mấy món bánh vài giây, rồi ngẩng đầu liếc nhìn tiểu thư Audrey Hall một cái.

Sau đó cô cúi thấp đầu, không nói gì, vừa uống nước do Giáo đường St. Samuel chuẩn bị, vừa ăn bánh mỳ nướng.

Audrey dường như bị ánh mắt của Melissa làm cho "hóa đá", cứ thế cầm hộp gỗ kia đứng im bất động, vài giây cũng không động đậy, chỉ mím chặt môi.

...

Sau khi nhóm cư dân thứ năm của thành Mặt Trăng được nhận tịnh hóa và điều trị, thưởng thức món nấm thần kỳ, thành bang xa xưa này không còn sức chống cự nữa, tất cả đều trở thành tín đồ của "Kẻ Khờ", nghênh đón thánh giả, thần sứ Gehrman Sparrow vào trong thành.

Klein theo đó cử hành một thánh lễ quy mô lớn, dùng "Chữ thập vô ám" và "Gậy chống sinh mệnh" chữa khỏi cho những cư dân còn lại của thành Mặt Trăng.

Đại Tế Ti Nime ra khỏi khu cách ly, khi kết thúc thánh lễ bèn cung kính hỏi:

"Thưa ngài thần sứ, Chúa vĩ đại có tôn danh đầy đủ là gì?"

Klein nhìn quanh một vòng, căng mặt ra, nghiêm trang nói:

" 'Kẻ Khờ' không thuộc về thời đại này..."

Dặn dò tôn danh xong, hắn cố ý nhấn mạnh một câu:

"Cầu nguyện bình thường không cần phải tụng niệm đầy đủ tôn danh, khi có chuyện quan trọng mới cần."

Nếu không, ngài "Kẻ Khờ" như hắn sẽ bị "công việc trực điện thoại" làm phiền đến suy sụp tinh thần.

Nime không hề bất ngờ, bởi vì thần Viễn Cổ Thái Dương lúc trước cũng nói vậy.

Ông ta ngẫm nghĩ rồi lại hỏi:

"Nghi thức hiến tế cho Chúa có yêu cầu cụ thể gì không?"

Klein nói với giọng điệu buôn thần bán thánh chuyên nghiệp:

"Thần nói, lời răn thứ tám, lấy tâm là ta, chứ không phải là tế phẩm."

"Điều quan trọng nhất của nghi thức là thành kính, không có yêu cầu gì khác, có thể làm vô cùng đơn giản."

Dù sao Chúa cũng không cần... Nói xong, Klein lặng lẽ bồi thêm một câu.

Sau khi nói rõ về phương diện này, hắn giơ tay phải lên, chỉ vào đống nấm trước mặt:

"Chúa ban số nấm này cho các ông, là muốn cho các ông một mùa thu hoạch."

"Những cây nấm này dùng máu thịt quái vật làm chất dinh dưỡng, có thể sinh trưởng nhanh chóng, cũng tích lũy toàn bộ độc tố, ô nhiễm và điên cuồng vào loại nấm đen tuyền, thứ này có thể làm chất trung gian cho nguyền rủa hoặc là nước sơn..."

Các cư dân thành Mặt Trăng nghe mà phấn chấn tinh thần, cùng nắm chặt tay nhau, cúi thấp đầu, hô lên:

"Ca ngợi Kẻ Khờ!"

Giờ phút này, Klein giống như nghe thấy vô số âm thanh hư ảo vang lên từ không khí, chúng hòa vào lời ca tụng, vây quanh hắn, cố định hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro