Chương 99 - Thể hiện uy lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàng! Đoàng!

Trong một chỗ lánh nạn dưới lòng đất Backlund, Audrey mặc trang phục đi săn nghiêng tai lắng nghe tiếng nổ lớn còn ở rất xa.

Lúc cô quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Melissa đang hoang mang nhìn mình.

Cô gái vừa trưởng thành này dùng ngữ điệu như nói mớ hỏi:

"Tiểu thư Audrey, có phải chúng ta hoàn toàn thất bại, chiến tranh sẽ kết thúc, không cần lo pháo bắn, bom nổ và thiếu lương thực nữa hay không?"

Audrey nhìn sâu vào cô, nói:

"Nhưng nếu như vậy, thì cô phải thay đổi tín ngưỡng của mình."

Melissa do dự, không biết nên trả lời như thế nào, lúc này, một người dân bình thường đang cuộn người bên cạnh tường lên tiếng:

"Tín ngưỡng của tôi là 'Thần Hơi nước và Máy móc'! Cho dù người Fusak và Entis thắng, tôi cũng sẽ không thay đổi tín ngưỡng!"

Đến lúc đó, cuộc sống lại trở về những ngày tháng yên bình ấm áp vốn có!

Câu nói này khiến khá nhiều dân chúng lánh nạn trong đây đều cảm thấy dao động, thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai thảo luận các khả năng phát triển, nơi này không thiếu gì tín đồ của Đêm Tối.

Đối với phần lớn người mà nói, tín ngưỡng không quan trọng bằng tính mạng, dù sao cuối cùng người phù hộ mình vẫn là vị thần linh chân chính đó.

Các cảnh sát duy trì trật tự của khu lánh nạn cũng không ngăn cản họ truyền bá vấn đề này, chỉ thờ ơ, thậm chí còn mang theo chút chờ mong.

Nhưng người chiến bại sẽ phải chịu sự tàn khốc vượt qua tất cả tưởng tượng của các người, không phải chỉ một câu đổi tín ngưỡng là có thể khái quát được... Bất kể là bài học từ lịch sử hay là kết luận được từ lòng người đều khiến Audrey bi quan hơn tất cả những người ở đây.

Cô nhìn quanh một vòng, không khỏi cảm thán hai câu trong lòng:

"Mỏ neo của Nữ thần đã dao động mạnh... Nếu không phải trước đó có việc phân phát lương thực để chống đỡ, thì hiện giờ có lẽ đã hoàn toàn sụp đổ..."

Mà tình huống này có nghĩa là gì, trong lòng Audrey rất rõ, cô nhắm mắt lại, hơi ngửa mặt lên, thầm lẩm bẩm:

"Thần chiến sắp bắt đầu rồi..."

Kết quả cuối cùng sắp hiện ra rồi.

Sau khi gật đầu với Melissa, Audrey xoay người ra khỏi khu vực này, đi tới cửa chỗ lánh nạn.

Cô chó lông vàng Susie ngồi đó, giống như một người canh gác mẫu mực.

"Cô, hình như không định quay về?" Susie khụt khịt mũi, đè thấp giọng hỏi.

Từ hôm công thành chiến đến giờ, Audrey vẫn luôn ở trong chỗ lánh nạn này, chưa quay về phủ nhà mình ở khu Hoàng hậu. Khi chiến sự có phần lắng xuống, bá tước Hall đã hai lần phái người tới giục cô về, đến chỗ tị nạn dành cho quý tộc.

Audrey lắc đầu, khẽ cười nói:

"Tao phải đi làm chút việc nên làm."
Không đợi Susie đáp lại, cô mỉm cười nói:

"Mày thay tao ở lại chỗ này, âm thầm trấn an cảm xúc của họ, đừng để nơi này xuất hiện hỗn loạn, nếu họ muốn sờ thì mày cứ cho họ sờ một cách thích hợp."

Susie chần chừ hai giây rồi nói:

"Được."

Audrey không nói thêm nữa, ra khỏi cửa của khu lánh nạn, đám binh lính phụ trách canh gác hoàn toàn không phát hiện ra cô.

Bầu trời bên ngoài u ám, khá nhiều tòa nhà đã đổ sập, lửa bùng lên sắp tắt, trên ngã tư đường vắng tanh, không có xe ngựa, không có người đi đường.

Cảnh tượng này hoàn toàn khác với Backlund trong ấn tượng của Audrey.

Backlund vốn có màu lam, màu vàng, mà trắng gạo, là náo nhiệt, phồn hoa, tràn đầy sức sống, còn bây giờ lại là màu xám, mà đen, màu đỏ thẫm, là khô héo, hỗn loạn, mang theo chút tiêu điều.

Nhìn thoáng qua hai bên, Audrey mặc quần áo đi săn xác định phương hướng, đi về phía tường thành.

Việc cô muốn làm rất đơn giản:

Gia nhập vào cuộc chiến này, dùng năng lực của mình trợ giúp thế lực của Ruen không sụp đổ trước khi thần chiến kết thúc;

Nếu người thắng trong thần chiến là phe đối địch, thì sử dụng các năng lực như "Ám thị", "Thôi miên", "Bệnh dịch tinh thần" để loại trừ cảm xúc trút giận của binh lính, quan quân, người phi phàm, giảm bớt thương tổn do chiến tranh mang đến.

Audrey xuyên qua những nơi đang bốc lên ngọn lửa hừng hực, đi thẳng về phương xa.

...

Quần đảo Rorsted, "Thành Khảng Khái" Bayam, trong một căn phòng trên cao của giáo đường Sóng Biển.

Danitz khoác áo choàng đen gặp được vị Hồng y giáo chủ của giáo hội Bão Táp nổi tiếng năm biển kia, chấp sự cao cấp của "Kẻ trừng phạt", "Hải vương" Yan Kottman.

Liếc nhìn những cơ thịt đang nổi cuồn cuộn dưới chiếc áo choàng giáo sĩ của đối phương, Danitz nuốt lại lời đã đến bên miệng, cân nhắc rồi nói:

"Tôi đến mang theo thiện chí."

Không biết vì sao, hắn cảm thấy da mình tê tê, giống như có những tia chớp vô hình đang lóe ra.

"Thiện chí?" Yan Kottman có thân hình cao to, đường nét kiên cường góc cạnh hừ một tiếng.

Ôi, nếu không phải cân nhắc đến chuyện cái kẻ đường tắt "Thủy thủ" này khá nóng nảy, thỉnh thoảng không rõ đang nói đùa hay đang mỉa mai, một khi tức giận sẽ lập tức nổi trận lôi đình, mặc kệ đại cục, thì mình nào cần phải nói chuyện thế này... Mẹ kiếp! Danitz lẩm bẩm hai câu, vẫn giữ nguyên nụ cười, nói lại ý định của quân phản kháng từ đầu đến cuối.

Yan Kottman nhìn chằm chằm vào vị hải tặc không biết đã thoát khỏi "Tàu Mộng tưởng Hoàng kim" chưa, đột nhiên cười nhạo:

"Nếu chúng tôi rút lui một phần lớn lực lượng, thì các anh có giữ được Bayam, giữ được quần đảo không?"

"Nếu không giữ được, bị hạm đội Fusak và Feynapotte liên hiệp lại chọc thủng phòng tuyến, thì các anh làm thế nào đảm bảo được lợi ích của dân di cư Ruen?"

Là một Bán Thần, ông ta vô cùng xác định "Hải thần" Kalvetua đã ngã xuống, nhưng không biết người đang đeo danh "Hải thần" rốt cuộc là ai, có đủ khả năng bảo vệ quần đảo Rorsted hay không.

Câu này hỏi rất hay... Có câu hỏi thì chứng tỏ có khả năng đàm phán thành công... Thật ra Danitz cũng chưa nghĩ đến chuyện Ruen điều động cường giả quay về Backlund thì quân phản kháng phải đối kháng Fusak và Feynapotte thế nào, nhưng hắn tin rằng Gehrman Sparrow và vị ngài "Kẻ Khờ" sau lưng anh ta có đủ năng lực phù hộ nơi này.

Suy nghĩ nhanh chóng nảy ra trong đầu, Danitz nhìn vị "Hải vương" đầy vẻ áp bách đối diện:

"Tôi sẽ cầu nguyện chúa của tôi, xin ngài phù hộ cho quần đảo Rorsted."

"Hử?" "Hải vương" Yan Kottman nheo mắt lại, bước lên một bước.

Khí thế đến từ đường tắt "Bạo quân" nhất thời ép cho Danitz phải lùi về sau, cúi đầu, cầu nguyện ngay tại chỗ:

"Quyến giả của biển rộng và linh giới, người bảo vệ quần đảo Rorsted, người điều khiển sinh vật dưới đáy biển, người thống trị sóng thần và gió bão, Kalvetua vĩ đại, xin ngài hãy ban sức mạnh, phù hộ cho quần đảo..."

Cầu nguyện xong, Danitz dè dặt chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng không hề xuất hiện hiện tượng dị thường nào.

Yan Kottman quan sát hắn vài giây:

"Thần của anh hình như không đáp lời anh..."

"Khụ." Danitz đằng hắng giọng, chỉ cảm thấy tim đập như trống nổi.

Đúng lúc này, bầu trời bên ngoài bỗng trở nên âm u, giống như có một tảng mây đen khổng lồ bay tới, che khuất mặt trời.

"Hải vương" Yan Kottman theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy nơi đại dương và bầu trời giao nhau bị che kín bởi bóng đen.

Dựa vào sự kiểm soát hải vực của quần đảo này, trong đầu vị Hồng y giáo chủ giáo hội Bão Táp này nhanh chóng hiện ra toàn bộ cảnh tượng:

Quần đảo Rorsted tính cả hải vực xung quanh đều bị sương mù dày đặc bao phủ, trở nên mờ mịt, không đủ chân thật.

Một con hải âu bay qua, định đậu trên vách núi ở cảng, lại bay thẳng qua, không thể dừng chân;

Người bình thường bên trong quần đảo vẫn sinh hoạt như cũ, chỉ cảm thấy gió bão sắp tới.

Việc này... Đồng tử lam thẫm của Yan Kottman phóng to, theo bản năng quay đầu nhìn về phía "Liệt diễm" Danitz xưng là quyến giả của "Hải thần" kia.

Danitz khẽ nhếch miệng, quên cả khép lại, mức độ kinh ngạc không kém "Hải vương".

Vài giây sau, sương mù tan đi, bóng đen biến mất, quần đảo Rorsted lại trở về bình thường như trước.

"..." Danitz chớp chớp mắt, khi "Hải vương" Yan Kottman nhìn lại mình thì bật cười nói: "Chúa của tôi đã đáp lại lời cầu nguyện."

Lúc nói chuyện, vị hải tặc có số tiền thưởng vượt quá mười nghìn bảng này thầm cho mình hai cái bạt tai trong lòng:

Khốn nạn! Mày cũng nghi ngờ ngài "Kẻ Khờ"? Đây là uy lực của ngài "Kẻ Khờ" sao?

Yan Kottman im lặng vài giây, nói:

"Tôi sẽ cẩn thận suy xét đề nghị của anh, tôi sẽ lập tức triệu tập vài vị chức vụ quan trọng trong Bayam, thảo luận về chuyện này, một giờ sau sẽ cho anh lời đáp."

"Tôi sẽ kiên nhẫn đợi."

Nói xong, hắn nghe theo bản năng "Thợ săn", thờ ơ cúi người chào, xoay người ra khỏi phòng.

Trong tiếng kèn kẹt của cửa, trong đôi mắt màu lam của Yan Kottman ánh lên một tia chớp màu trắng bạc.

...

Trong cung điện xa xưa, phía trên sương mù xám.

Klein cầm "Tấm màn sân khấu" ném trở về chiếc "nồi sắt", một lần nữa phong ấn lại.

Vừa rồi hắn sử dụng năng lực "Người hầu quỷ bí" danh sách 1, điều động sức mạnh của "Nguyên bảo" làm ra lời hồi đáp, tạo ra hiệu quả khiến cho "Hải vương" Yan Kottman cũng phải khiếp sợ.

Qua thêm nửa ngày nữa, đặc tính phi phàm của "Người hầu quỷ bí" sẽ phân giải ra, phần còn thừa có thể dùng để điều chế ma dược "Bậc thầy kỳ tích".

Ừm, sau khi chỉ còn danh sách 2, có thể thử dùng sức mạnh của "Nguyên bảo" đập nát rồi tập hợp lại, có thể phân ra đặc tính phi phàm của "Học giả cổ đại", "Quỷ pháp sư" trong thời gian khá ngắn, làm giảm sự nguy hiểm do ma dược mang đến... Klein lẩm bẩm vài câu, sau đó nhanh chóng quay về thế giới hiện thực.

Vị trí hiện giờ của hắn không phải là bình nguyên bát ngát tối tăm nữa, mà là "Vương đình Cự Nhân" có hoàng hôn ngưng đọng.

Hắn đến doanh trại trấn Noon, tiến vào "Vương đình Cự Nhân" trước tiểu đội thăm dò thành Bạch Ngân.

Trong ánh sáng màu cam, Klein cảm thấy cơ thể suy yếu và mệt mỏi, chuyển ánh mắt về phía quần thể kiến trúc tráng lệ rộng lớn ở trên cao kia.

Vô số cung điện và tháp cao được lưu lại từ kỷ thứ hai tắm mình dưới ánh chiều tà, giống như truyền thuyết thần thoại được tái hiện ngoài đời thật.

Không, đây chính là thần thoại truyền thuyết.

Klein định thử mở cánh cửa của cung điện mà "Thiên sứ bóng tối" Sasrir đang ngủ say trước khi tiểu đội thăm dò của thành Bạch Ngân chính thức hành động.

Vậy thì nếu xảy ra bất trắc gì, tiểu đội thăm dò thành Bạch Ngân còn kịp chuẩn bị chính xác, mà bản thân Klein vì là hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử cho nên hắn sẽ an toàn hơn người khác rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro