Chương 46 - Máy tự động hoàn thành ước nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố Limon, quận Gian Hải.

Jasmine quấn khăn quàng cổ lên mặt, ra khỏi cửa nhà trọ.

Cô nghe nói lễ hội cuồng hoan Limon mỗi năm một lần đã bắt đầu, muốn đến quảng trường thị chính để xem.

Thời điểm này năm trước, vì xảy ra chiến tranh mà lễ hội cuồng hoan không được tổ chức, khiến Jasmine rất thất vọng, sau đó cô lại gặp phải vết thương lớn nhất trong cuộc đời, vẫn luôn trốn trong nhà không dám cũng không muốn ra ngoài.

Có lẽ do tự nhốt mình quá lâu, hơn nữa luôn ở trong hoàn cảnh chật hẹp trong nhà, gần đây Jasmine luôn muốn ra đường, muốn đi khắp mọi nơi, giống trước đây vậy.

Khi cô đảo ánh mắt qua bên đường, chợt nhìn thấy hình ảnh của bản thân đang phản chiếu lên cửa sổ thủy tinh của cửa tiệm đối diện:

Cả người đen kịt, không có màu sắc khác, váy dài đến mắt cá chân, mũ mạng che khuất phần lớn gương mặt, từ mắt đến cổ bị che bởi nhiều lớp khăn quàng cổ, hai bàn tay đeo găng tay được đan bằng len.

Hình ảnh đó khác hoàn toàn với Jasmine sáng sủa hoạt bát trong trí nhớ của chính cô.

Trong cuộc chiến tranh lúc trước, một quả đại bác đã phá hủy căn nhà của Jasmine và cha mẹ cô, hơn nữa còn gây ra một vụ cháy lớn, thiêu hủy gương mặt cô, khiến cả người cô đều bị thương.

Nếu không phải may mắn, có lẽ Jasmine đã sớm chết đi vì vết thương nghiêm trọng đó, cô cũng cảm thấy cuộc đời mình dường như đã kết thúc trong khoảnh khắc đó.

Hiện giờ mũi của cô bị thiêu hủy, chỉ còn lại hai lỗ thủng đen ngòm, trên mặt, trên cổ, trên tay có rất nhiều vết sẹo lưu lại, nếu đi trong đêm tối hoàn toàn có thể đóng vai ác ma.

Jasmine nhớ rất rõ một việc, buổi tối đầu tiên khi chuyển đến căn nhà trọ này, trước khi ngủ cô đã đến nhà tắm công cộng để tắm, vừa đi ra khỏi cửa thì thấy một thiếu niên đi tới, mà thiếu niên này cũng nhìn thấy cô.

Dưới ánh trăng đỏ rực, thiếu niên kia để lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên, xoay người chạy mất.

Nhưng cuối cùng cậu ấy khống chế được bản thân, chỉ đi sang bên cạnh vài bước, không dám nhìn vào mặt Jasmine.

Việc này đã đâm thẳng vào tinh thần yếu ớt của Jasmine, từ hôm đó cô không ra khỏi nhà nữa, cho dù muốn tắm giặt cũng phải đợi đến đêm khuya vắng người.

Trong phương diện này, cô cực kỳ cảm kích cha mẹ mình, bởi vì họ không nói gì cả, cố gắng duy trì cuộc sống, dựa vào số tiền tích góp được từ trước và công việc sau này tìm được, gắng gượng chống đỡ gia đình, không cần Jasmine ra ngoài kiếm tiền.

Đi được một đoạn, Jasmine thấy quảng trường thị chính Limon, nơi diễn ra lễ hội cuồng hoan.

Nơi đó đã đông nghịt người, tỏa ra đủ loại cảm xúc, bầu không khí nóng hừng hực, khiến Jasmine không ngừng bước nhanh hơn theo bản năng.

Nhưng cô không dám đến gần, sợ bị người ta chú ý tới cách ăn mặc kỳ quặc của mình, sợ không cẩn thận làm khăn quàng cổ rơi ra.

Sau khi ngập ngừng vài giây, cô dừng hẳn lại, tìm một nơi sạch sẽ ở bên đường ngồi xuống, chuyên chú nhìn về phía quảng trường thị chính phía xa xa.

Không biết qua bao lâu, Jasmine mới nhận ra bên cạnh có thêm một người.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo dài đen, đội mũ dạ cao, giống như Ảo thuật gia đến từ đoàn xiếc.

Quảng trường thị chính ở bên kia... Jasmine vốn định nhắc nhở một câu, nhưng sau khi môi mấp máy vài cái lại vẫn không mở ra.

Cô không dám nói chuyện với người khác.

Nhưng người đàn ông trẻ tuổi này lại chủ động đi đến gần, tháo mũ dạ xuống hơi cúi người nói:

"Tiểu thư, cô có biết cỗ máy móc này để làm gì không?"

Máy móc? Jasmine theo bản năng ngẩng đầu, mờ mịt nhìn sang bên cạnh theo ánh mắt của người đàn ông đó.

Dưới đèn đường khí gas, không biết từ bao giờ đã có thêm một cỗ máy giống một cái tủ quần áo nhỏ.

Bên ngoài nó có màu đồng thau, được khảm mấy khối thủy tinh không có độ trong suốt, bánh răng, ổ trục, đinh tán, kim loại, các loại linh kiện đều để lộ ra ngoài, trông có vẻ cực kỳ thô sơ.

Jasmine thu lại ánh mắt, lắc đầu tỏ vẻ mình không biết cỗ máy này là gì.

Đồng thời, hành động này cũng tỏ ý cô từ chối nói chuyện.

"Nó gọi là 'máy tự động hoàn thành ước nguyện'." Người đàn ông trẻ tuổi kia mỉm cười giới thiệu:

"Đây là phát minh của tôi, nó có thể tự động thực hiện nguyện vọng của người điều khiển, đúng rồi, quên không tự giới thiệu, tôi tên là Merlin Hermes, một vị Ảo thuật gia lưu lạc."

"Máy tự động hoàn thành ước nguyện"... Jasmine phát hiện mình lại có thể nghe hiểu từng từ, nhưng không thể tổ hợp chúng lại với nhau.

"Cô có thể thử, là người trải nghiệm đầu tiên, miễn phí." Klein hóa thân thành Merlin Hermes mỉm cười nói.

Jasmine lắc đầu từ chối trao đổi.

Klein không hề nổi nóng, liếc nhìn đối phương một cái:

"Ví dụ cô có thể ước mình quay về dáng vẻ vốn có."

Câu nói này hệt như một mũi tên bắn thẳng vào tim Jasmine, cô kinh hãi đứng bật dậy, cuống quýt lùi ra sau, định rời đi.

Cô nghi ngờ đối phương đã nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình.

"Không thử một lần sao cô biết ước nguyện của mình không thể thành hiện thực? Cũng đâu bắt cô phải trả giá thứ gì?" Klein nhìn bóng lưng cô, nói bằng tốc độ không nhanh không chậm.

Bước chân của Jasmine dần chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn.

Nếu cô có thể lấy lại dáng vẻ ban đầu, cho dù phải trả giá bằng tiền tài cô cũng bằng lòng.

Nhưng cô biết, nguyện vọng của mình dù có trả bằng tiền tài cũng không thể thực hiện được.

Không cần phải trả thứ gì... Thử miễn phí... Lỡ đâu thực hiện được... Suy nghĩ nhanh chóng nảy ra trong đầu Jasmine, sau đó cô chậm rãi xoay người lại hệt như bị ma quỷ mê hoặc.

"Thật sao?" Cô ngập ngừng hỏi.

Klein chỉ cỗ máy:

"Tôi có thể ra xa mười mét, mà việc cô cần làm chỉ là xoay cần gạt trên cỗ máy này."

"Không cần cô phải bỏ mũ và khăn quàng cổ xuống."

Những lời cuối cùng đã đả động được Jasmine, cô nhanh chóng gật đầu:

"Được."

Đợi đến khi Merlin Hermes bước ra cách xa một đoạn, Jasmine mới tới gần cỗ máy kia, dè dặt nắm vào cần gạt trên "cửa".

Cô rất lo lắng sau khi mình vặn nó sẽ có một trò đùa quái đản xảy ra, ví dụ như bị giội nước vào đầu, đây là chuyện cô đã chứng kiến trong những lễ hội cuồng hoan trước kia, cô và các bạn của cô cũng từng đùa cợt người khác như thế, nhưng so với việc có thể thực hiện được nguyện vọng, cô cảm thấy mình vẫn chấp nhận được chuyện này.

Cho dù cuối cùng chứng tỏ không có chuyện tốt như hoàn thành ước nguyện, thì việc này cũng có nghĩa là cô đã tham gia trải nghiệm lễ hội cuồng hoan năm nay.

"Trước khi xoay nó nhớ phải nói ra điều ước của mình." Klein cách đó không xa nhắc nhở một câu.

Jasmine lấy lại bình tĩnh, nói ra nguyện vọng của mình bằng giọng gần như không nghe thấy:

"Tôi muốn lấy lại dáng vẻ trước khi bị hỏa thiêu."

Nói xong, cô vừa hồi hộp vừa chờ mong xoay cần gạt.

Giây tiếp theo, cánh cửa của "Máy tự động hoàn thành ước nguyện" mở ra, một chiếc gậy chống có màu gỗ thô thông thường vươn ra, chạm vào trán cô.

Mà lúc Jasmine không chú ý, trên tay cô đã có thêm một chiếc nhẫn được khảm hồng ngọc.

Đến khi chiếc gậy chống màu gỗ thô kia lùi vào bên trong "Máy tự động hoàn thành ước nguyện", chiếc nhẫn được khảm hồng ngọc này cũng biến mất theo.
Trong tiếng bánh răng chuyển động, Jasmine thấy "cánh cửa" của cỗ máy chậm rãi đóng lại.

Xong rồi? Cô mờ mịt định lên tiếng hỏi.
Cô không có cảm giác nguyện vọng đã được thực hiện, cũng không thấy trò đùa dai nào, tất cả có vẻ rất quái dị.

"Chúc mừng cô, nguyện vọng đã được thực hiện." Klein đi đến gần, khẽ vỗ tay, giống như một người chứng kiến.

Nguyện vọng đã được thực hiện... Sao có thể chứ... Jasmine vừa nảy ra suy nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy dưới khăn quàng cổ có thêm gì đó.

Ở chỗ chỉ có hai cái lỗ đen ngòm có thứ gì đó trồi lên!

Jasmine chần chừ giơ tay lên, sờ mặt mình, rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của mũi.

Mà khi trải nghiệm sự hít thở đã chứng minh điểm này.

Cô chợt xoay người lại, đưa lưng về phía Merlin Hermes, đi đến trước một cửa hàng bên đường, nương theo ánh đèn đường khí gas, quan sát ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh.

Ngay sau đó, cô chậm rãi cởi từng lớp khăn quàng cổ đang quấn quanh mặt ra.

Một cô gái có đôi mắt không lớn lắm, chiếc mũi không thẳng lắm, đôi môi không dày mọng lắm, có chút tàn nhang đang hiện ra trên cửa sổ.

Jasmine theo bản năng giơ tay ôm chặt lấy miệng mình, đôi mắt vừa sáng lấp lánh vừa ngấn nước.

Qua vài giây, cô giơ cánh tay lên dùng ống tay áo lau mặt, nhìn về phía Merlin Hermes nói:

"Ngài, ngài là thần sao?"

"Tôi chỉ là một Ảo thuật gia thích tạo ra kỳ tích." Klein mỉm cười chỉ cỗ máy bên cạnh: "Thứ cô nên cảm ơn nhất là nó, 'Máy tự động hoàn thành ước nguyện'."

"Máy tự động..." Jasmine vô cùng kích động, theo bản năng lặp lại.

Klein gật đầu:

"Đúng vậy, 'Máy tự động hoàn thành ước nguyện' không cần người khác giúp đỡ, có thể tự mình vận hành."

"Cô có thể hiểu giống như công tơ tính tiền gas, chỉ cần bỏ đồng xu vào là có thể hoàn thành được nguyện vọng giống như nhận được khí than vậy."

"Trình tự cụ thể rất đơn giản, bỏ một penny vào, nói ra nguyện vọng của mình, sau đó xoay cần gạt."

"Nhớ rằng chỉ có thể thực hiện được ba nguyện vọng."

Khi giải thích, Klein cũng tự giễu một câu trong lòng:

Nếu ngày nào đó mình bất hạnh chết đi, biến thành vật phong ấn, hi vọng sẽ là thứ tương tự với cỗ "Máy tự động hoàn thành ước nguyện" này.

Sau khi rời khỏi thành phố Conston thủ phủ quận Gian Hải, Klein đã thay đổi cách thức thực hiện nguyện vọng của người khác để đỡ nhàm chán:

Con người luôn phải học cách tìm thú vui trong công việc.

Thứ này thực sự rất thần kỳ... Jasmine quả thực không tìm ra được ngôn ngữ để miêu tả cảm nhận trong lòng mình.

Cảm xúc kích động của cô cũng bởi vậy mà lắng đọng lại khá nhiều.

"Nó, ý tôi là cỗ 'Máy tự động hoàn thành ước nguyện' này sẽ luôn ở đây sao?" Jasmine do dự lên tiếng hỏi.

Klein mỉm cười nói:

"Không."

"Có lẽ nó sẽ ở đây ba hôm, cũng có thể không lâu đến vậy, hoặc là lúc mặt trời mọc nó sẽ biến mất."

"Nhưng nó sẽ không biến mất mãi mãi, có lẽ một ngày nào đó cô lại nhìn thấy nó ở góc đường."

Đầu óc Jasmine hỗn loạn, khó mà làm rõ được suy nghĩ của mình, chỉ có thể nghiêm túc cúi đầu về phía cỗ máy kia:

"Cảm ơn ngài, ngài 'Máy tự động hoàn thành ước nguyện'."

Sau đó cô lại cúi người về phía Klein:

"Cảm ơn ngài, ngài Hermes."

Jasmine còn chưa dứt lời, lại nhớ tới lời Merlin Hermes vừa nói, bèn hỏi lại với vẻ vừa mong chờ vừa vui mừng lại thêm chút ngại ngùng:

"Có thể thực hiện ba nguyện vọng?"

"Đúng vậy, nhưng lần sau sẽ không miễn phí, cần bỏ tiền xu vào." Klein thoải mái đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro