Chương 54 - Bưu kiện tâm linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Susie ngồi xổm trước cửa, đợi Audrey quay về.

Lúc này, vừa thấy cô đến gần, cô chó lông vàng lập tức chạy ra đón, hơn nữa còn khá có năng khiếu biểu diễn, kêu lên "gâu gâu" hai tiếng, vẫy đuôi.

Nó không hỏi Audrey ngay, mà theo cô trở lại phòng ngủ, lúc này mới ân cần hỏi:

"Xong rồi à?"

Audrey "ừm" một tiếng, tỏ vẻ không có vấn đề gì.

"Có cần giúp đỡ gì không?" Susie gặng hỏi.

"Tạm thời không cần." Audrey khẽ lắc đầu.

Vì Susie quan tâm, cô theo bản năng hồi tưởng lại những gì vừa trải qua, nào ngờ phát hiện mình hoàn toàn không nhớ nổi hội trưởng Hội Tâm lý luyện kim có dáng vẻ và tên gì, ngay cả một phần tin tức vốn biết được từ chỗ "Thế giới" Gehrman Sparrow cũng phải tập trung tinh thần mới có thể nhớ lại.

Thẳng thắn mà nói, đối diện người phi phàm dưới cấp bậc Bán Thần, "Bậc thầy thao túng" như cô cũng có thể làm được chuyện tương tự, nhưng muốn ảnh hưởng đến một vị thánh giả lĩnh vực tâm linh, hơn nữa còn khiến họ không thể nhận ra, thì gần như là không có khả năng, trừ phi đối phương đã bị thôi miên, bị hôn mê, bị nô dịch.

Cấp bậc của vị hội trưởng kia có lẽ còn cao hơn dự đoán của mình... Audrey khống chế cảm xúc, bình tĩnh đưa ra phán đoán nhất định.

Cô liếc mắt ra hiệu cho Susie, để cô chó lông vàng này ra ngoài canh cửa, còn mình thì phác họa chiếc mặt nạ nhân cách đại diện cho "Ngạo mạn" ở trong đầu.

Đúng lúc cô vừa nảy ra suy nghĩ, cô cảm thấy biển lớn tiềm thức tập thể xung quanh xuất hiện sự dao động rất nhỏ.

Suy nghĩ vừa thành hình, Audrey giơ tay trái ra, bắt một cái về bên cạnh, lấy ra một chiếc mặt nạ màu xám trắng lạnh lẽo, cực kỳ hư ảo.

Chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ, chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" này sẽ đến bên cạnh mình? Hoặc nên nói, nó đã tồn tại trong tiềm thức của mình, vẫn luôn đi theo mình? Audrey vừa nghiêm túc xem xét đảo tâm linh của mình, vừa suy nghĩ để chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" biến mất.

Chiếc mặt nạ xám trắng hư ảo lạnh lẽo kia nhanh chóng trở nên trong suốt, tan vào trong biển lớn tiềm thức tập thể xung quanh.

Audrey vẫn không thể phán đoán ra chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" này đã đi đâu, vì sao lại kịp thời xuất hiện như vậy.

Điều này khiến cô càng thêm đề phòng, quyết định có cơ hội sẽ cầu nguyện ngài "Kẻ Khờ", cầu nguyện ngài ấy phong ấn chiếc mặt nạ nhân cách này lại.

Trong lúc cô đang định thí nghiệm vài lần, tìm ra nhiều tri thức hơn từ chỗ chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" này, cô còn chưa sử dụng năng lực phi phàm "Bậc thầy thao túng" thì đã thấy biển lớn tiềm thức tập thể khẽ dao động.

Những đốm sáng nhạt từ xa xa "bơi" đến, ngày càng lớn hơn, ngày càng rõ ràng, cuối cùng hóa thành một bức thư hư ảo.

Bức thư này dừng lại trước đảo tâm linh của Audrey, dường như đang tìm đường để hoàn thành việc "gửi thư".

Audrey đương nhiên sẽ không để thứ từ bên ngoài tiến vào thế giới ý thức của mình, vội vàng giơ tay trái ra, chạm vào phong thư hư ảo nọ.

Mắt thấy tay sắp chạm vào mặt ngoài của bức thư, Audrey đột nhiên dừng động tác.

Kinh nghiệm và chỉ số thông minh của cô đều nói cho với cô rằng:

Bất cứ thứ gì trong thế giới thần bí học cũng không được tùy tiện tiếp xúc, lĩnh vực tâm linh lại càng hơn thế, nếu không rất dễ bị ô nhiễm, xuất hiện vấn đề về phương diện tinh thần!

Nghĩ đến đây, Audrey hư cấu ra một nhân cách làm chủ đạo, và đeo chiếc găng tay dài màu đen bằng voan mỏng.

Xong khi làm xong chuẩn bị tương ứng, cô mới đưa tay ra cầm lấy phong thư hư ảo kia, nhìn nó tự tháo phong bì trong tay mình, mở ra từng trang một.

Đây là toàn bộ tư liệu liên quan đến cự long tâm linh ở quận Đông Chester.

Dùng biển lớn tiềm thức tập thể để truyền tin tức... Năng lực cấp bậc cao đường tắt "Khán giả" quả là thần kỳ... Là một vị "Bậc thầy thao túng", Audrey luôn cố gắng giữ vững sự theo đuổi thế giới thần bí học ban đầu, sự theo đuổi đơn thuần đối với "mộng ảo" và "thần kỳ".

Đây là một trong những cách để cô không bị lạc vào trong trải nghiệm "thao túng", không bị biển lớn tiềm thức tập thể dần dần đồng hóa.

Sau khi xem xong tư liệu, Audrey để bức thư hư ảo này tan rã trong biển lớn tiềm thức tập thể.

Cô vẫn không vội cầu nguyện ngài "Kẻ Khờ", dựa theo sắp xếp trước đó, ra ngoài làm việc khác.

Đợi đến hoàng hôn, trước tiệc tối trong nhà bắt đầu, cô mới tìm một khoảng thời gian trống, nhanh chóng cầu nguyện trong phòng ngủ của mình, xin một nguyện vọng.

Giây tiếp theo, Audrey nhìn thấy chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" màu xám trắng từ trong biển lớn tiềm thức tập thể trước mặt hiện lên, cảm giác hư ảo dần biến mất, lóe lên vẻ sáng bóng của kim loại.

Không biết vì sao, chiếc mặt nạ nhân cách này có cảm giác thực chất nhất định, nằm giữa hư ảo và chân thật.

Điều này có nghĩa là nó đã được cách ly trên ý nghĩa vật lý đối với đảo tâm linh của Audrey.

Đương nhiên, nó cũng mất đi năng lực trực tiếp trở về biển lớn tiềm thức tập thể.

Audrey cầm lấy chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" này, thử biến nó thành viên đá quý màu xanh lục khảm lên vòng cổ "Nói dối", đem hai thứ chồng lên nhau.

Giống như cô dự đoán, mặt nạ "Ngạo mạn" nửa hư ảo nửa chân thật được khảm lên "Nói dối", nó biến thành một hoa văn trông giống mặt người.

Về sau sẽ dùng cách này để mang theo bên người, không để mặt nạ nhân cách có tiếp xúc với tâm linh và thân thể mình, đến khi nào sử dụng nó mới lấy ra... Audrey vừa suy nghĩ, vừa thành khẩn cảm ơn ngài "Kẻ Khờ".

Sau đó cô ra ngoài, đi đến phòng tiệc của gia đình.

Giữa đường cô gặp cha mình bá tước Hall.

"Một tin tức tốt." Bá tước Hall cười nói.

Audrey không che giấu sự ngạc nhiên của mình:

"Alfred sắp về rồi ạ?"

Đây là một người anh trai khác của cô.

"Sao con đoán được?" Bá tước Hall cảm thấy hơi kinh ngạc: "Đợi đến cuối năm, nó sẽ dùng thân phận tướng quân để quay về Backlund."

Cuối năm... Susie cũng đã là "Hành giả giấc mơ" rồi... Audrey ngẫm nghĩ rồi hỏi:

"Cha ơi, khi nào chúng ta sẽ quay về quận Đông Chester?"

Bởi vì chiến tranh vừa kết thúc không lâu, toàn bộ vương quốc có rất nhiều chuyện phải làm, các quý tộc không quay về đất tự phong vào năm mới, mà ở lại Backlund, hiện giờ đã cuối tháng hai rồi.

Bá tước Hall gật đầu nói:

"Chắc khoảng tháng tư."

...

Trong cung điện xa xưa, phía trên sương mù xám.

"Bưu kiện tâm linh"... Cẩn thận virus, đừng sờ lung tung... Klein vừa thở dài, vừa ném "Tấm màn" đại diện cho đặc tính phi phàm "Người hầu quỷ bí" vào trong đống đồ, để nó phủ lên toàn bộ vật phẩm nơi đó.

Vừa rồi hắn đã dùng năng lực mà mình đặt tên là "Cấy ghép" để đáp ứng nguyện vọng của tiểu thư "Chính Nghĩa", ghép khái niệm hư ảo của chiếc mặt nạ nhân cách vào cảm nhận kim loại của một chiếc mặt nạ sắt bình thường với nhau, hơn nữa còn hạ lệnh cho đám "Linh chi Trùng" có nhiệm vụ bảo vệ "Nguyên bảo" kịp thời bổ sung sức mạnh, để "Cấy ghép" có thể duy trì.

"Theo như miêu tả của ngài 'Tham ăn' trong Hội Tâm lý luyện kim kia, thì Zaratul dường như đã truy vết đến thành phố Conston, mình cần phải cẩn thận hơn..." Klein khẽ gõ ngón tay lên mép bàn dài loang lổ, để những con "Linh chi Trùng" chui ra khỏi cơ thể.

Bóng dáng hắn theo đó biến mất khỏi "Nguyên bảo".

...

Trong giáo đường Thanh Bình, dãy núi Amanda, quận Mùa Đông.

Leonard nhận một tập văn kiện từ chỗ Giáo hoàng.

Đây là chuyện đầu tiên anh ta phải phụ trách sau khi trở thành chấp sự cao cấp.

Quay lại phòng mình, Leonard nhàn nhã dựa vào lưng ghế, gác hai chân lên bàn, sau đó mới mở tập văn kiện trong tay ra, đọc từng phần một:

"Ảo thuật gia lưu lạc dùng cách thực hiện nguyện vọng của người khác làm vui Merlin Hermes... Thành phố Conston được xây dựng lại chỉ sau một đêm... 'Máy tự động hoàn thành ước nguyện'... Danh sách 4 đường tắt 'Thầy bói' tên là 'Quỷ pháp sư', danh sách 3 tên là 'Học giả cổ đại', danh sách 2 tên là 'Bậc thầy kỳ tích'..."

Leonard đọc một lúc, đột nhiên im lặng.
Qua vài giây, anh ta thấp giọng hỏi:

"Ông lão, Thiên sứ đường tắt 'Thầy bói' còn bao nhiêu vị sống dưới đất?"

Pallez Zoroast "hừ" một tiếng:

"Đây là đang đóng vai thôi, hiện giờ người cần đóng vai 'Bậc thầy kỳ tích' chắc chỉ còn một vị."

"Cậu chắc cũng biết tôi đang nói đến ai."

Leonard nhìn tư liệu trong tay, lẩm bẩm một câu:

"Chơi vui quá đấy..."

Anh ta đã quyết định, mục đích của nhiệm vụ lần này chủ yếu là đóng vai "Người gác đêm", tiêu hóa ma dược trong người, tiện thể lữ hành, về phần xử lý vụ án, trọng điểm là tìm một lời giải thích hợp lý.

Sau khi nhàm chán lật hết tập tư liệu dày, Leonard thu hai chân lại, đứng dậy.

Anh ta định đi lĩnh vật phong ấn cấp "1" thuộc về vị chấp sự cao cấp là mình này.

Đối với thánh giả khác của Giáo hội Đêm Tối, đây là một chuyện khiến người ta khá đau đầu, bởi vì hiệu quả xấu của vật phong ấn không dễ chịu, nếu mang theo thời gian dài thì lại càng khó khăn, mà nếu chọn được thánh vật khá phủ hợp với mình thì sẽ xuất hiện vấn đề năng lực bị lặp lại.

Nhưng Leonard thì không cần lo lắng đến vấn đề này, chỉ cần vật phong ấn anh ta nhìn trúng vẫn còn đặc tính sống, thì có thể nhờ ông cụ hỗ trợ, cho một "Thời chi Trùng" "Ký sinh" vào trong, khiến hiệu quả xấu của vật phong ấn giảm đi, trở nên ôn hòa giống "Hải ngôn".

Cho nên, chủ yếu là chọn năng lực... Leonard huýt sáo, đi ra khỏi phòng.

...

Ba giờ chiều thứ hai, trong cung điện xa xưa, phía trên sương mù xám.

Từng luồng hào quang đỏ thẫm bốc lên, biến thành những bóng người khác nhau.

"Mặt Trời" Dereck đã nhiều lần không cần phải đếm thầm nhịp tim nữa, chỉ cần nhìn đồng hồ treo tường, tính thời gian Backlund là có thể biết được bao lâu nữa sẽ đến buổi tụ hội Tarot, lúc này, cậu ta theo tiểu thư "Chính Nghĩa" đứng dậy, cùng những thành viên còn lại của hội Tarot cúi người chào về phía trên cùng bàn dài đồng xanh:

"Chào buổi chiều, ngài "Kẻ Khờ"."

Sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống, chào hỏi lẫn nhau xong, "Mặt trăng" Emlyn nhìn xung quanh rồi nói:

"Tôi muốn biết đường tắt 'Người trồng trọt' và 'Mặt trăng' có sự đặc thù nào so với những đường tắt khác không?"

Sau khi đưa ra vấn đề này, anh ta không hề che giấu, thản nhiên bổ sung:

"Gần đây tôi tìm hiểu được, hệ thống bên trong giáo hội Đại Địa có sự khác biệt, chia ra làm hai bộ phận Thần quyến giả và Thần ân giả..."

Đợi đến khi "Mặt trăng" Emlyn miêu tả ngắn gọn xong, "Người Treo Ngược" Alger, "Ẩn Sĩ" Cattleya, "Ngôi Sao" Leonard liếc nhìn lẫu nhau, đều không đưa ra được lời giải thích hợp lý.

Đương nhiên, mỗi một vị thành viên đang ngồi đây, gồm cả "Mặt Trời" Dereck, đều có thể nghe ra sự bất thường trong hệ thống của giáo hội Đại Địa.

Đúng lúc này, họ nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.

Tiếng thở dài này dường như truyền đến từ thời đại xa xưa hơn cả xa xưa, phát ra từ ngài "Kẻ Khờ" ở phía trên cùng bàn dài loang lổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro