Chương 62 - Những chuẩn bị cần thiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuẩn bị giai đoạn đầu cho việc sáng tạo ra thành phố con rối khá buồn chán và lằng nhằng, chí ít Klein cho là vậy.

Trong cung điện cổ xưa rộng lớn, Klein ngồi trên chiếc ghế dựa cao thuộc về "Kẻ Khờ", vừa cầm bút máy, dùng giấy bình thường, biên soạn ra tên tuổi, vận mệnh của từng con rối, vừa để cho các con "Linh chi Trùng" chui ra khỏi thân thể, tổ hợp thành các phân thân ở bên cạnh.

Đám Klein này có người ngồi dưới đất, có người chiếm 21 chiếc ghế xung quanh "Kẻ Khờ", có người cụ thể hóa ra giường ngủ, nằm lên trên...

Sau đó, họ lần lượt gọi những quyển sách khác nhau trong đống đồ ra, nghiêm túc đọc.

Những quyển sách kia bao gồm:

"Làm thế nào sản xuất rượu ngon".

"Điều hành đoàn tàu".

"Bách khoa toàn thư làm điểm tâm ngọt".

"Tu dưỡng bản thân dành cho nhân viên thần chức".

"Sổ tay sửa chữa các loại máy móc gia đình và công tơ gas, đèn tường khí gas".

"Đồ ăn ngon Dipsy".

"Nghiệp vụ quản lý cảng khẩu".

"Cơ sở pháp luật".

Tạp chí "Thẩm mỹ phụ nữ"...

Những con rối này cần nắm giữ các tri thức chuyên nghiệp, như vậy họ mới có thể đóng vai giống với nhân vật của mình, để các phương diện của người này trở nên chân thật hơn, cho dù có người từ ngoài đến nói chuyện và tương tác với nhau cũng sẽ không để lộ ra sơ hở.

Nếu chỉ đơn thuần là nhớ những tri thức này thì đối với Klein mà nói không có bất cứ khó khăn nào, nhưng hắn phải thực sự nắm giữ chúng và ứng dụng, hơn nữa không thể lẫn lộn các nhân vật với nhau, không thể để một công nhân bẻ ghi thân hình vạm vỡ, thu nhập thấp lại thốt ra hiệu quả một món mỹ phẩm có hiệu quả cấp ẩm như thế nào, một kiện tơ lụa có thiếu sót ở đâu.

Nếu tình huống như vậy xảy ra trên sân khấu kịch, ca kịch thì có lẽ sẽ tạo hiệu quả thu hút kỳ lạ, nhưng nếu đưa vào hiện thực thì sẽ có sự bất thường, gây bất lợi cho việc thực hiện kế hoạch.

Để tránh những vấn đề cùng loại, Klein chỉ đành khổ công chuẩn bị các giai đoạn đầu, muốn để từng nhân vật trong thành phố con rối đều chân thật, đầy đủ, thỏa đáng.

May mắn là trong một thành phố, người cần phải nắm giữ tri tri thức chuyên nghiệp một cách sâu sắc cũng không quá nhiều, phần lớn cư dân đều là người nửa mù chữ, thậm chí là thất học, dựa vào kinh nghiệm để sinh tồn, sống rất mù mờ.

Đối với những nhân vật này, nội dung mà Klein cần học tập được giảm thiểu rất nhiều, giống như những công nhân được đào tạo cơ bản hoặc là chưa được đào tạo đã bước vào dây chuyền sản xuất vậy.

Không biết qua bao lâu, bản thể Klein bỏ bút máy xuống, day thái dương, thở một hơi thật dài.

Rốt cuộc hắn cũng biên soạn xong tư liệu cho năm nghìn cư dân trong thành phố con rối, mà tri thức tương ứng cũng gần dự trữ đủ rồi.

"Việc này giống như đang đạo diễn một bộ phim điện ảnh siêu bom tấn, hơn nữa biên kịch là mình, nhân viên ánh sáng, đạo cụ là mình, thợ trang điểm là mình, toàn bộ diễn viên cũng là mình nốt... Làm tiếp nghi thức này mình sẽ thực sự đứng trước bờ vực mất khống chế, không cẩn thận là bị phân cách phân liệt, rơi xuống vực sâu điên cuồng... Cũng may mình có bác sĩ tâm lý...

"Ừm, trong lúc vận hành thành phố con rối mình phải chú ý một vấn đề: tuy bản thân mình là một quý ngài lịch sự của giáo dưỡng, nhưng trong một thành phố mà đại bộ phận cư dân đều ở tầng lớp thấp nhất của xã hội, bất kể nói chuyện hay là hành vi, đều sẽ nghiêng về phía thô tục... Không thể vừa bắt tay vào đóng vai đã không vượt qua được chướng ngại tâm lý..." Klein thầm cảm thán, để những phân thân xung quanh tan rã thành những con "Linh chi Trùng", rồi lại cho chúng chui trở về cơ thể mình.

Đương nhiên, cũng không phải là tất cả, vẫn còn một "Klein" vẫn đang giữ nguyên trạng thái vừa rồi, chuẩn bị trực luân phiên "Nguyên bảo".

Giây tiếp theo, bản thể của Klein trở về hiện thực, đeo "Đói khát ngọ nguậy" vừa lấy từ lỗ hổng lịch sử ra vào tay.

Sau đó, hắn "Truyền tống" đến một hòn đảo ở Biển Cuồng Bạo nhưng lệch hẳn so với tuyến đường hàng hải an toàn.

Đây là "sân khấu" mà hắn đã lựa chọn trước đó.

Nơi đây hàng năm bị gió bão ngăn cách, không có dấu vết của con người, chỉ tồn tại rừng rậm và động vật sống trong đó.

Klein nhìn quanh một vòng, chọn một nơi trống trải, đặt tay phải lên ngực trái, thành kính cầu nguyện:

"Tôi hi vọng nơi này có một thành phố thích hợp cho năm nghìn người sống."

Klein dứt lời, bèn giơ tay phải lên, búng tay một cái.

Bỗng nhiên, cả khu vực này được san phẳng, rừng rậm xung quanh cũng "lùi về sau" một khoảng lớn, cung cấp cây cối, đá và bùn đất.

Gần như cùng lúc đó, những tòa kiến trúc đột nhiên từ dưới đất mọc lên, chúng là loại kết hợp giữa đá và gỗ, nơi cao nhất không vượt quá bốn tầng, phong cách gần với khu vực vịnh Dipsy vương quốc Ruen.

Cũng chỉ mất thời gian hai ba chớp mắt, nhà của dân, thư viện, cục cảnh sát, cục điện báo, hội nghị thị chính, bệnh viện loại nhỏ, nhà xưởng bánh kẹo, hệ thống cung cấp nước, công ty khí than, trạm xe lửa hơn nước, đường ray song song và những đồn điền ngoài thành đều thành hình, đường dưới đất cũng được trải xi măng hoặc đá hoa.

Đến cuối, bên cạnh quảng trường ở giữa trung tâm thành phố mọc lên một tòa giáo đường đỉnh nhọn, sừng sững ngạo nghễ.

Đây là giáo đường thuộc về "Nữ Thần Đêm Tối", bởi vì nó phù hợp với bối cảnh đặt ra cho thành phố này.

"Tôi hi vọng hòn đảo này có một cảng nước sâu." Klein không dừng lại, tiếp tục thực hiện nguyện vọng thứ hai cho bản thân.

Tách!

Hắn lại búng ngón tay, thỏa mãn điều ước của mình.

Ở nơi cách thành phố này khoảng ba cây số, một khu cảng có quy mô không lớn lắm nhanh chóng thành hình, có hai bến tàu, năm kho hàng, một khách sạn gần cảng, một nhà ăn đơn sơ, một phân cục cảnh sát, một quán bar, một ngọn hải đăng, một doanh trại thủy quân đóng ở càng...

"Tôi hi vọng cảng và thành phố có đường giao thông thuận lợi." Klein đáp ứng nguyện vọng thứ ba.

Hắn giơ tay phải lên, búng ngón tay đánh tách.

Một con đường quốc lộ bằng bê tông và một đường sắt vận chuyển hàng hóa chớp mắt đã xuất hiện ở giữa cảng và thành phố.

Dựa theo quy hoạch của Klein, cảng là để chuẩn bị cho khách đi từ biển vào, còn thành phố chủ yếu là để ứng phó với người từ nam bắc đại lục đến.

Ngắm nhìn thành phố vắng vẻ không người, Klein ấn chiếc mũ trên đỉnh đầu, trực tiếp "Truyền tống" đến bên cạnh quảng trường thị chính, đi từng bước vào tòa giáo đường mà hắn đặt tên là giáo đường Thánh Arianna.

Tòa giáo đường mở rộng cửa, bên trong u ám.

Không biết qua bao lâu, ba bóng người xuất hiện ở cửa, họ lần lượt là một quý ngài chưa đến ba mươi tuổi mặc âu phục đeo nơ, một người phụ nữ dung mạo bình thường nét mặt ôn hòa và một đứa bé ăn mặc như người lớn.

Người phụ nữ kia đi vài bước với vẻ cứng nhắc, xoay cổ, sau đó nở nụ cười, giơ tay ra khoác lên cánh tay quý ngài bên cạnh.

Quý ngài kia mang theo ý cười nhàn nhạt, để mặc người phụ nữ dựa vào mình, giơ tay phải ra dắt tay đứa bé trai kia.

Đứa bé trai vừa đi vừa nhún nhảy, trông có vẻ hoạt bát.

Động tác của họ lúc đầu có chút trúc trắc, nhưng ngày càng lưu loát, đi vào quảng trường trong năm tháng yên bình.

Đến khi họ rời đi, trong giáo đường St. Arianna ngày càng đông người, nơi này có cảnh sát, công nhân sửa chữa, viên chức công ty khí than, đầu bếp nhà hàng, ông cụ tóc hoa râm, nông dân quần áo đơn sơ...

Một tiếng sau, trong tòa giáo đường Đêm Tối này người đổ ra ùn ùn, họ hoặc rẽ vào các con đường khác nhau, quay về những nơi trước khi tới đây, tiến vào các căn nhà khác nhau, hoặc dừng lại ở giữa quảng trường, ngắm nghía phong cảnh còn chưa có bồ câu.

Trong quá trình này, số người đi ra đã vượt quá giới hạn có thể chứa của giáo đường, nhưng bên trong dường như vẫn còn người, giống như nối liền với một thành phố khác vậy.

Qua thêm gần 15 phút nữa, giáo đường St. Arianna rốt cuộc lấy lại sự yên tĩnh, nhưng những chỗ khác của nó có chuột, gián, bướm, kiến, ruồi nhặng, muỗi, đang ẩn nấp.

Cuối cùng, một cánh cửa thủy tinh hoa văn màu trên chỗ cao của giáo đường mở ra, từng con bồ câu bay ra, đáp xuống giữa quảng trường.

Những người đang dừng lại nơi đây hoàn toàn sống lại, có người chơi đùa với bồ câu, có người tìm quầy hàng rong, có người gảy thất huyền cầm, có người vui vẻ cười nói với bạn bè.

Có một người đàn ông đội mũ dạ mặc áo gió xách gậy chống đi một mạch ra khỏi quảng trường thị chính, đi vào một phía khác của thành phố, đứng trước một tấm biển gỗ.

Anh ta lấy ra dụng cụ, viết tên của thành phố này lên trên biển gỗ:

"Yanan."

Nghĩ một lúc, người đàn ông này lại xóa chữ "Yanan" đi, viết ra một cái tên khác:

"Utopia". (Vùng đất không tưởng)

...

Backlund, trong biệt thự xa hoa nhà bá tước Hall.

"Alfred đã lên tàu chở khách quay về bắc đại lục?" Audrey không che giấu sự bất ngờ của mình.

Lúc này đã là tháng 9 năm 1352.

Trong hơn nửa năm qua, Audrey cũng không tốn nhiều sức lực để cha mình từ bỏ ý tưởng quay về quận Đông Chester vào nửa năm trước, bởi vì Backlund và Conston đều đang xây dựng lại, giới chính trị gia của vương quốc cũng cần phải có sự cân bằng mới, bá tước Hall có rất nhiều chuyện để xử lý, không có tâm trạng nghỉ phép.

Cho nên, chỉ cần vào lúc bá tước Hall khó xử, chủ động nhắc một câu muốn ở lại Backlund, đợi nửa năm nữa rồi quay về quận Đông Chester, Audrey có thể khiến sự việc phát triển giống như dự đoán, và cũng khiến bản thân nhận được khen ngợi.

Mà Hội Tâm lý luyện kim cũng không hề thúc giục, từ lúc đó đến giờ, đoàn bình xét Hội Tâm lý luyện kim đã họp tổng cộng ba lần, chủ yếu là trao đổi các thành quả nghiên cứu của các thành viên và các tin tức đủ loại trong khu vực quản lý của mình. Đối với manh mối về con cự long tâm linh kia, chỉ có cô gái "Tham lam" là hỏi qua hai lần.

Thẳng thắn mà nói, nếu không có ngài "Kẻ Khờ" nhắc nhở Audrey phải chú ý đến con thỏ "Nổi giận" và hội trưởng dễ dàng bị quên đi, thì cô chắc chắn cảm thấy đoàn bình xét này rất có ý nghĩa, ngài thỏ có nhiều kiến giải, nhưng hiện giờ cô vẫn luôn cảnh giác.

"Đúng vậy, tàu đã rời cảng rồi." Bá tước Hall mỉm cười gật đầu nói: "Đợi Alfred đến Backlund, hoàn thành xong các cuộc xã giao cần thiết, chúng ta sẽ quay về quận Đông Chester săn cáo."

Mùa thu chính là mùa rất hợp để săn cáo.

Audrey "ừm" một tiếng:

"Vâng."

...

Là thiếu tướng lục quân, Alfred không đến vịnh Dipsy với hạm đội hải quân, mà dẫn theo sĩ quan phụ tá và tùy tùng lên một con tàu chở khách có động lực kết hợp giữa hơi nước và cánh buồm, đi tới cảng Pritz.

Sau hai ngày đi trên biển, họ gặp phải một cơn bão trên Biển Cuồng Bạo.

Trong lúc con thuyền quay cuồng trong gió bão, thủy thủ trên đài quan sát dùng kính viễn vọng nhìn thấy một tia ánh sáng.

Nó bắt nguồn từ một ngọn hải đăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro