Chương 6: Nghĩ về em (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhớ y nguyên khung cảnh hỗn loạn tám năm về trước.

"Lại một đứa trẻ nữa...!"

Họ bàn tán vì không phải vị nữ chủ nhân của dinh thự này lại đẻ được một con ngỗng cái, mà là một con ngỗng cái chết non.

Người đỡ đẻ cho mẹ cô buột ra câu đó.

Mẹ nằm trên giường, dưới mông bê bết máu tươi, mùi tanh khó mà chịu nổi.

Hai chân bà cong lên, ghì chặt xuống tấm ga trắng muốt, hơi run.

Mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt trắng bệch của bà, hoà cùng nước mặt giàn giụa:

"Kh-Kh-Khô... Ông... Khôngg!!!! Khôngg!!!! Không không không không!!!!!!"

Sau đó mẹ mếu máo khóc. Georgia nắm chặt lấy tay chị Ophelia, hai chị em mím chặt môi, không hiểu vì sao mẹ khóc, nhưng cả hai đều muốn chạy đến gào khóc bên mẹ.

Georgia chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm khắc của mẹ lại biến thành bộ dạng rũ rượi khóc như một đứa trẻ như vậy.

Trong khi bà đỡ và người hầu vội vã cầm máu, lau rửa, mẹ vẫn khóc.

Bà ấy chưa từng tỏ ra yếu đuối trước bất kì ai, vậy mà giờ đây lại đau khổ như chết đi sống lại giữa đám người luôn coi thường bà, nay càng tạo cơ hội cho bọn họ khinh bỉ.

Có kẻ buột miệng nói câu:

"Dòng máu thấp kém, ra đời là may mắn lắm rồi còn mong chờ gì nữa."

Bởi vì mẹ là thường dân, nên bọn họ mới khinh thường mẹ.

Cũng bởi mẹ là thường dân, nên tri thức nông cạn.

Cũng bởi mẹ là thường dân, nên cha cũng lười đứng về phía mẹ.

Nhưng mà bởi vì mẹ chịu nhiều tổn thương, nên mới làm tổn thương con cái.

Mẹ đau khổ đến nỗi không còn quan tâm đến các con hay bản thân mình sau này sẽ ra sao, khi gả được con gái đầu cho Bá tước - người bà chọn, mẹ chỉ biết vung tiền và tiệc tùng không ngớt.

Bây giờ, bà ấy để lại cho Georgia dòng máu thường dân của mình.

Không giống như anh Derrick là nam, tương lai rộng mở, hay giống chị Ophelia là trưởng nữ Tử tước, Georgia chịu không ít thiệt thòi từ việc có mẹ không thuộc giới quý tộc.

Thế nên cô mới cần vị trí Đại Công tước phu nhân.

Ellios lại đối với phụ nữ dùng phương châm "chỉ đùa ngoài miệng, không đùa trên thân", có đong đưa tán tỉnh nhưng thậm chí nắm tay còn chưa một lần.

Georgia xoay xoay cây bút lông, đột nhiên đập mạnh xuống bàn:

"Thằng điên vừa có nhan sắc vừa có tiền đó!!!"

Cô vò nát bức thư của Roy, thả mình trên ghế dài.

Gửi Gray,

Tôi thành thật xin lỗi vì không đăng bài như cô mong muốn. Mong cô thứ lỗi.

Thực ra tôi đã viết xong bài để đăng lên trang nhất và in được 1/3 số lượng yêu cầu là 450.000 tờ. Nhưng cơ sở phát hành bốc cháy, vậy nên quá trình bị gián đoạn.

Ông Raymond chủ cơ sở còn sợ sẽ có kẻ tiếp tục hành vi phá hoại, nên đã cho rà soát lại toàn bộ nội dung chuẩn bị đăng hôm đó.

Không may, bài viết của tôi không qua kiểm duyệt. Thành thật xin lỗi cô, ông ấy khá cương quyết trong việc loại bỏ nó vĩnh viễn.

Tôi phải chuyển sang một toà soạn khác ở vùng ngoại ô và khó có thể hợp tác cùng cô nữa.

Một lần nữa thành thật xin lỗi cô.

Tạm biệt cô,

Roy Hilleborne

"Thế quái nào Ellios lại biết được chuyện giới giao dịch ngầm chứ?!" Georgia chống tay lên trán nghĩ ngợi.

Cùng lúc đó ở tầng thứ tư của dinh thự, Công tước Bethlehem đang chống cằm soạn công văn, điều anh cho là giúp mình vào giấc ngủ tốt hơn.

Anh cố thuyết phục vị quản gia già đáng kính từng phục vụ mình từ bé hơn là tự thuyết phục bản thân.

Ellios vốn có ý chí sắt đá lạ thường, các hạ nhân từng theo hầu anh trước năm tám tuổi đều nói vậy.

Sau tám tuổi, chỉ còn quản gia bên cạnh Ellios. Phải xa những người từng rất thân thuộc làm cậu bé Ello rất buồn.

Trẻ con nhà quý tộc hiếm đứa nào được cha mẹ chúng cho phép cười một cách thoải mái khi được chọn làm người thừa kế.

Cậu thường ngồi trong vườn của Đức Vua - đặc ân mà ngoài Ello ra, không đứa trẻ nào trong Vương quốc có được.

Cha mẹ nói với cậu như vậy.

Đó là cho đến khi, thứ nữ nhà Tử tước mới sáu tuổi chạy đến, đạp đổ giấc mơ của cậu.

Georgia Tréville.

Quý cô, theo cách cậu vẫn gọi các vị tiểu thư khác hết mực đứng đắn và lịch thiệp, đã cho cậu biết thế nào là trời xanh còn có trời khác xanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro