Chương 46: Kẻ làm nàng không vui đều phải chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại sảnh của Vân gia.

Lão gia tử nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đang đứng trước mặt từ trên xuống dưới, cho đến khi hoàn toàn chắc chắn người nọ không bị tổn hao gì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Nha đầu nhà ngươi! Một hai cứ phải đơn phương độc mã đi đến đó, may mắn là không xảy ra chuyện gì, nếu không nhất định ngày mai lão tử sẽ lật ngược phủ Thái tử." Tuy giọng điệu của lão gia tử mang vẻ trách mắng, nhưng Vân Lạc Phong vẫn nghe ra được sự quan tâm lo lắng trong đó.

Trong lòng Vân Lạc Phong không khỏi cảm thấy ấm áp: "Cháu đã nói rồi, Vân Lạc Phong cháu chưa bao giờ làm người chịu thiệt thòi. Kẻ chịu thiệt chỉ có thể là kẻ muốn hại cháu thôi. Lúc nãy cháu không những không bị ức hiếp mà thậm chí còn khiến thái tử tự mình ra tay đánh Mộ Vô Song."

Vân Lạc kinh ngạc nhìn cháu gái nhà mình: "Cháu nói thái tử đánh Mộ Vô Song? Với tình cảm của thái tử đối với Mộ Vô Song, sao hắn có thể ra tay đánh ả ta được?"

Vân Lạc Phong nhún vai, kể lại những chuyện đã xảy ra hôm nay cho Vân Lạc nghe.

"Thái tử đánh cược thua cháu cho nên chẳng qua hắn chỉ thực hiện lời hứa mà thôi. Có điều người cũng cần phải chuẩn bị trước, từ giờ trở đi, sẽ có rất nhiều người đến thăm Vân phủ. Tất cả những kẻ đó người nào cháu cũng không muốn gặp."

Vốn là Vân Lạc Phong không định lộ ra y thuật của mình sớm như vậy, chẳng qua nàng làm vậy là vì muốn dạy cho Mộ Vô Song một bài học. Nàng có thể tưởng tượng được một khi y thuật bản thân bại lộ, e là tướng quân phủ không còn những ngày tháng yên bình nữa rồi.

Vân Lạc ngây người, lúc lâu sau ông mới bật cười sang sảng, trong tiếng cười tràn đầy thống khoái.

"Ha ha ha! Tốt! Không hổ là cháu gái ngoan của ta, làm tốt lắm! Ta xem từ nay về sau làm sao người của phủ thừa tướng kêu gào trước mặt chúng ta? Đặc biệt là tên Cảnh Lâm, không phải hắn từng nói không có sự chữa trị của hắn thì cả đời cháu chỉ có  thể làm phế vật hay sao? Lần này còn không phải tự tát chính mình? Ta xem lần này hắn còn có thể diện gì mà nhìn người ngoài."

Vân Lạc Phong nhìn lão gia tử cười sảng khoái, bỗng nhiên tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

"Món nợ mà Mộ gia thiếu chúng ta năm đó, cháu sẽ trả lại đầy đủ cho bọn chúng." Giọng nói Vân Lạc Phong rất kiên định, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc: "Hơn nữa lúc nãy cháu đã âm thầm động tay chân với Cao Lăng, đợi tới ngày mai hắn mới biết được bản thân xảy ra chuyện thì đã muộn, ngoại  trừ cháu ra không ai có thể chữa cho hắn."

Tại sao nàng lại đi dự yến hội? Chẳng lẽ là vì muốn tự mình dâng tới cửa cho người ta làm nhục sao?

Tất nhiên là không!

Trước khi đến yến hội nàng đã chuẩn bị đầy đủ, chính là muốn đâm thái tử một đao. Cho nên thừa lúc hắn ta không chú ý, nàng đã hạ Tán Linh Phấn lên người hắn.

Tán Linh Phấn, dược hiệu như tên, có thể làm một linh giả mất hết linh lực. Đối với loại người như thái tử, mất hết linh lực còn khiến hắn đau khổ hơn là giết hắn.

Ánh mắt Vân Lạc càng thêm khiếp sợ, nhưng ông không hề cảm thấy cháu gái mình làm sai điều gì.

Những năm gần đây, thái tức khinh thường Vân Lạc Phong còn ít sao? Còn suýt chút nữa bức tử con bé, dù Vân Lạc Phong có trả thù thì cũng là điều tất nhiên.

"Nha đầu này..." Vân Lạc cười khổ một tiếng: "Cháu đã sớm có kế hoạch sao lại không nói sớm với gia gia, làm hại ta lo lắng vì cháu lâu như vậy. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi!"

Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo: "Về sau mấy chuyện thế này người không cần lo lắng cho cháu đâu. Cháu gái người sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi."

Đêm tối tại Vân gia vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có chút kỳ lạ.

Đợi đến khi rời khỏi đại sảnh, Vân Lạc Phong mới đột nhiên phát hiện kỳ lạ ở chỗ nào. Nếu là trước kia, khi nàng vừa về tới thì  Vân Tiêu sẽ là người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt nàng. Vậy mà hôm nay lại không thấy hắn đâu.

Trong lòng Vân Lạc Phong có chút bất an. Chẳng lẽ tên kia xảy ra chuyện gì sao?

Thế nhưng đợi đến khi Vân Lạc Phong về đến phòng mình ở sau núi mới hiểu ra rằng lo lắng của bản thân trước đó hoàn toàn dư thừa.

Trong đêm tối, dung nhan lạnh lùng tuyệt luân vô cùng hoàn mỹ đứng đó đón ánh trăng. Y phục màu đen càng tô đậm thêm khí chất lạnh lùng. Ngũ quan vô cùng tinh xảo, đôi mắt thâm sâu như đêm tối nhìn không chớp mắt vào Vân Lạc Phong đang đẩy cửa đi vào.

"Nàng về rồi?"

Giọng nói của Vân Tiêu khàn khàn dịu dàng, giống như nam châm hút lấy lòng người.

"Ừ!" Vân Lạc Phong nhướng mày, điệu bộ ngả ngớn vô lại: "Ngươi tìm ta có việc gì sao?"

Đôi mắt của Vân Tiêu vẫn không rời khỏi Vân Lạc Phong, trên gương mặt lạnh lùng kia không nhìn ra được cảm xúc gì.

"Chỗ ta có một quyển sách, muốn tìm nàng cùng nhau nghiên cứu."

Vân Lạc Phong nhướng mày, tầm mắt di chuyển xuống dưới, dừng trên cuốn sách bìa vàng được Vân Tiêu nắm chặt.

Xuân cung đồ?

Trên mặt Vân Lạc Phong xuất hiện tia kinh ngạc, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.

"Vân Tiêu, ngươi cố ý?"

Nếu một nam nhân cầm xuân cung đồ chạy đến phòng của ngươi nói muốn nghiên cứu cùng ngươi thì ngươi có thể không hiểu lầm sao? Cho dù trong cảm nhận của ngươi thì trước giờ nam nhân này vẫn luôn là người ngây thơ vô cùng.

Vân Tiêu có chút khó hiểu, tại sao nàng nhìn thấy quyển sách này thì lại tức giận đến như vậy. Dù vậy, hắn vẫn thành thật gật đầu: "Ta cố ý!"

Lâm Quỳnh đã nói, Xuân cung đồ phải có hai người cùng nghiên cứu, cho nên đúng thật là hắn cố ý chờ Vân Lạc Phong ở trong phòng.

Mặc cho Vân Tiêu có suy nghĩ như thế nào cũng không thể ngờ được, Lâm Quỳnh thân là thuộc hạ lại dám lừa hắn.

"Vân Tiêu!"

Vân Lạc Phong nở nụ cười, từ từ dồn Vân Tiêu vào góc tường, lúc này trong mắt nàng xẹt qua một tia sáng nguy hiểm: "Ngươi có biết sách trên tay ngươi là gì hay không? Mà lại dám đem đến đây muốn nghiên cứu cùng ta."

Vân Tiêu nhíu chặt hai mày, cuối cùng trong lòng hắn cũng cảm thấy được có gì đó không đúng: "Là Lâm Quỳnh, lúc hắn lấy xuân cung đồ cho ta có nói, muốn nghiên cứu sách này thì phải tới tìm nàng."

"Lâm Quỳnh là ai?"

"Thuộc hạ của ta."

Câu trả lời của Vân Tiêu thoáng làm Vân Lạc Phong giật mình, tuy cũng đã sớm đoán được lai lịch Vân Tiêu không bình thường, nhưng Tiểu Mạch nói hắn không hề có ác ý với nàng, cho nên nàng cũng không để tâm chuyện tra lai lịch của hắn.

"Người khác nói cái gì thì ngươi liền tin cái đó?"

Vân Lạc Phong híp híp mắt, cả thân mình dựa sát lên người Vân Tiêu, làm Vân Tiêu không dám nhúc nhích, cả người hắn lại có cảm giác khô nóng, loại cảm giác kỳ lạ này hắn chưa từng có bao giờ...

"Vân Tiêu, ta hỏi ngươi một chuyện. Lúc trước Mộ gia bị cháy, có phải do ngươi sai người làm?"

Có thù oán với phủ Thừa tướng cũng chỉ mình Vân gia bọn họ mà thôi! Hơn nữa cũng không được bao nhiêu người có gan đi phóng hỏa phủ Thừa tướng.

"Bọn chúng làm nàng không vui."

Giọng nói Vân Tiêu vẫn khàn khàn, nhưng khi đối diện với Vân Lạc Phong thì không còn lạnh lùng nữa: "Kẻ làm nàng không vui đều phải chết. Nhưng ta nghĩ chắc là nàng không muốn nhờ người khác báo thù thay mình, vì vậy mà không có giết bọn họ."

Tim Vân Lạc Phong bỗng run lên, suốt hai kiếp, tên gia hỏa này là người đầu tiên nguyện giết người vì nàng.

"Vân Tiêu, không phải là ngươi muốn  nghiên cứu Xuân cung đồ cùng ta sao?" Sau khi phục hồi tinh thần, Vân Lạc Phong lại khôi phục thái độ bỡn cợt người khác: "Bây giờ ngươi có thể mở sách ra xem rồi. Nếu có chỗ nào không hiểu thì ta dạy cho ngươi, thế nào?"

Vân Tiêu là một nam nhân tốt rất nghe lời, đặc biệt là lời của Vân Lạc Phong, hoàn toàn là nói gì nghe nấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro