Chương 55: Thành lập quân đoàn Cương Thiết (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân huấn luyện ngầm trải dài mười dặm. Đập vào mắt mọi người ngoại trừ mấy cái đài luận võ thì còn có ba cái hố rất to.

Mọi người nhìn thấy ba cái hố kia thì đều cảm thấy khó hiểu, không biết ba cái hố lớn này dùng để làm gì?

Vân Lạc Phong làm ra vẻ như chưa hề phát hiện ra nghi vấn trong đầu của bọn họ, chậm rãi xoay người, ánh mắt nghiêm túc đảo qua từng gương mặt ở phía đối diện. Lớn giọng nói để tất cả người ở đó đều có thể nghe được.

"Các ngươi tổng cộng có hai trăm người. Một trăm là nam nhân, một trăm là nữ nhân. Cho nên từ bây giờ, phân chia theo giới tính mà lập thành hai đội quân. Thân là nam nhân, thể xác và tinh thần của các ngươi cần phải kiên định như sắt thép. Cho nên, từ bây giờ đội quân nam nhân lấy tên là Cương Thiết!"

Một trăm nam nhân lập tức đứng thẳng người. Rõ ràng bọn họ chưa từng được huấn luyện, nhưng hiện tại thể xác và tinh thần của bọn họ lại có đến mấy phần kiên định như quân nhân.

"Đội quân Cương Thiết từ nay nguyện trung thành với Đại tiểu thư, dầu sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!!!"

Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt, mắt đen tà khí nhìn Diệp Linh.

"Diệp Linh, ngươi là tam hoàng tử của Lưu Kim Quốc, nhất định những chuyện huấn luyện trong quân đội hiểu rõ hơn những người ở đây. Vì vậy, chức phó đội trưởng của quân đoàn Cương Thiết giao cho ngươi đảm nhiệm. Hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng."

Cơ thể Diệp Linh cứng đờ, ánh mắt mở to đầy kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong.

Lúc trước hắn cấu kết với Cao Đồ tính kế hãm hại nàng  ấy, vậy mà bây giờ nàng ấy lại để hắn làm phó đội trưởng? Diệp Linh vốn nghĩ có thể nhặt về một mạng xem như là không tệ rồi. Không ngờ Vân Lạc Phong chẳng những không so đo hiềm khích trước đó mà còn trọng dụng hắn.

Không biết tại sao, trong lòng Diệp Linh đột nhiên cảm thấy bình lặng khác thường, rồi lại dần dần hướng về Vân Lạc Phong.

"Diệp Linh, dù ngươi và Cao Đồ muốn hãm hại ta, nhưng ta vẫn phải thừa nhận  đúng là bản lĩnh của ngươi không tệ. Từ giờ trở đi chỉ cần ngươi một lòng một dạ trung thành với ta, tất nhiên tiền đồ cẩm tú mà ta đã hứa cũng không thiếu phần của ngươi."

Vân Lạc Phong nhìn vẻ mặt đang ngẩn ngơ của Diệp Linh, tiếp tục nói: "Nhưng nếu để ta phát hiện ngươi lại phản bội ta lần nữa, thì tiếp theo sẽ không đơn giản là dùng độc dược để khống chế ngươi nữa đâu, ta sẽ thật sự làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."

Trong lòng Diệp Linh run lên, xem như hắn đã hiểu một trong những tính cách của Vân Lạc Phong... Nói được, làm được!

Diệp Linh mấp máy môi, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vân Lạc Phong: "Sau này mạng của Diệp Linh ta là của cô nương!"

"Nhớ kỹ lời ngươi nói!" Vân Lạc Phong nâng tầm mắt, chuyển sang những người khác trong quân đoàn Cương Thiết, trên mặt tăng thêm một chút thần sắc khí phách cuồng vọng: "Các ngươi cũng phải nhớ thật kỹ cho ta, Vân Lạc Phong ta không cho phép bất cứ kẻ nào phản bội. Ai dám thì ta tuyệt đối không dung tha! Ngược lại, các ngươi giaosự trung thành của mình cho ta, thì chính là người của ta! Vân Lạc Phong ta trời sinh luôn thích bênh vực người mình, vì vậy, kẻ thù của các ngươi là kẻ thù của ta, người thân của các ngươi, sẽ là người thân của tất cả chúng ta."

Mọi người chợt im lặng, không có ai lên tiếng. Tuy nhiên, sự cảm động trong nháy mắt bỗng dưng sôi trào trong đôi mắt bọn họ đều đang hướng về phía Vân Lạc Phong.

Còn có gì có thể khiến ngươi cảm động hơn việc một chủ tử có thể xem kẻ thù của ngươi như kẻ thù của mình, xem thân nhân của ngươi như thân nhân của mình kia chứ.

Tuy rất nhiều chủ tử cũng dùng lời lẽ như vậy để có được sự trung thành của thuộc hạ. Thế nhưng có mấy chủ tử lại thật sự làm được điều này. Vân Lạc Phong thì khác, Vân Lạc Phong khiến họ tin tưởng một cách chắc chắn rằng nàng ấy làm được!

Chỉ một câu nói đã làm cho lòng của những người này, từng người từng người một đều thật lòng muốn phục vụ cho Vân Lạc Phong.

"Đại tiểu thư!" Một thiếu niên thanh tú khoảng mười sáu mười bảy tuổi giơ tay lên, hơi hơi nhỏ giọng hỏi: "Tam hoàng tử làm phó đội trưởng, vậy đội trưởng của chúng ta là ai?"

Vân Lạc Phong cong môi cười: "Đội trưởng của các ngươi tạm thời là một bí mật. Qua vài ngày nữa ta sẽ để người đó đến gặp mặt các ngươi. Chỉ là thân phận của đội trưởng quân đoàn Cương Thiết tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Kẻ nào vi phạm, theo tội phản bội mà xử trí."

Về vị trí đội trưởng đội quân Cương Thiết thì không có ai thích hợp hơn nhị thúc. Hiện tại gia gia đã lớn tuổi, không nên vì thế sự mà vất vả, hơn nữa vì chuyện năm xưa mà ý chí và tinh thần của nhị thúc có phần sa sút. Để nhị thúc làm đội trưởng huấn luyện quân đoàn Cương Thiết cũng có thể giúp đỡ việc chữa trị tinh thần cho nhị thúc.

"Còn các ngươi....." Vân Lạc Phong nhìn sang phía một trăm nữ nhân còn lại: "Tên của các ngươi sẽ là quân đoàn Liệt Diễm, ý nghĩa trên mặt chữ, ta muốn các ngươi cũng giống như ngọn lửa đang cháy, lửa đi đến đâu, nơi đó không có sự sống!"

"Xin nghe theo căn dặn của Đại tiểu thư!"

Tất cả nữ nhân của quân đoàn Liệt Diễm cùng nhau chấp nắm tay cúi đầu, đồng thanh hô lớn.

"Nhớ kỹ! Các ngươi không phải binh sĩ, không cần chịu các quy tắc cứng nhắc trong quân đội." Thái độ Vân Lạc Phong cuồng ngạo giống như chằng thèm để ai vào mắt: "Cái gì mà bảo vệ thần dân bách tính gì đó, không phải trách nhiệm của các ngươi. Thứ các ngươi cần bảo vệ chỉ có Vân gia và người thân của các ngươi. Nếu các ngươi muốn cứu người thân của mình, ta sẽ dốc toàn lực tương trợ. Còn nếu các ngươi muốn cứu kẻ xa lạ, thì phải tự dựa vào khả năng của bản thân. Ta không muốn vì một ít người râu ria mà kéo toàn bộ quân đoàn xuống nước. Trừ những điều này, mọi chuyện các người đều có thể tùy hứng mà làm. Ta không quản!"

Vân Lạc Phong không phải là khinh thường quân nhân. Bất luận là quân nhân thế nào đều đáng nhận một phần tôn trọng của nàng.

Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tôn trọng không có nghĩa nàng sẽ tùy tiện làm bừa. Trong lòng nàng không có gì quan trọng hơn người thân và bằng hữu. Nàng dựa vào cái gì mà vì một đám người râu ria không thân thích để liên lụy người nhà."

Hay cho một câu tùy ý mà làm!

Diệp Linh cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong càng thêm phức tạp. Nhưng hắn biết trong lòng hắn hiện tại có một hạt giống đã bắt đầu mọc rễ, nẩy mầm. Rồi từ từ sẽ trưởng thành, trở thành một cây đại thụ che trời.

Hạt giống ấy tên là trung thành!

"Đại tiểu thư, vị trí đội trưởng và phó đội trưởng của quân đoàn Cương Thiết đã có người đảm nhiệm. Vậy còn Liệt Diễm của chúng ta thì sao đây?"

Trong quân đoàn Liệt Diễm, một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu chớp chớp đôi mắt, hỏi.

"Ngươi tên gì?" Vân Lạc Phong nhìn vào thiếu nữ kia, khẽ nhướng mày hỏi.

Thiếu nữ kia thấy Vân Lạc Phong hỏi tên của mình, trong lòng có chút kích động: "Ta tên là Chung Linh Nhi."

"Chung Linh Nhi?"

Vân Lạc Phong cười quyến rũ: "Tên không tệ. Sau này ngươi là phó đội trưởng quân đoàn Liệt Diễm. Tất nhiên, giữ vị trí càng cao thì càng phải nỗ lực hơn người. Nếu ngươi để người khác đuổi kịp ngươi, vậy ngươi cũng chỉ có thể nhường vị trí này lại cho người khác."

Chung Linh Nhi vui đến suýt chút nữa thì nhảy lên, nàng ta sợ Vân Lạc Phong thật sự sẽ đem vị trí phó đội trưởng giao cho người khác nên vội vàng đảm bảo: "Đại tiểu thư yên tâm, nhất định ta sẽ không làm người thất vọng."

Vân Lạc Phong hơi hơi gật đầu: "Hy vọng là thế. Còn vị trí đội trưởng quân đoàn Liệt Diễm, ta cũng đã chọn được người. Chờ sau khi nàng ấy đến, các ngươi cần phải nghe theo mệnh lệnh của nàng ấy."

Các thiếu nữ khác nhìn Chung Linh Nhi chiếm mất tiên cơ mà trong lòng hối hận. Sao vừa rồi mình không lên tiếng trước kia chứ? Nếu không đại tiểu thư đã có thể chú ý đến mình rồi.

Nhưng mà nghe được câu nói phía sau của Vân Lạc Phong, sự hối hận và thất vọng nhanh chóng biến thành mong đợi.

Bọn họ vẫn còn cơ hội!

Chỉ cần bọn họ cố gắng nỗ lực để thực lực của mình cao hơn Chung Linh Nhi thì vị trí phó đội trưởng sẽ là của bọn họ rồi.

Trong nháy mắt ý chí chiến đấu của chúng thiếu nữ bừng bừng dâng cao. Hận không thể ngay lập tức bắt đầu huấn luyện.

"Diệp Linh! Chung Linh Nhi!" Vân Lạc Phong ngáp một cái, lười biếng nói: "Cho các ngươi một nhiệm vụ, dẫn theo mọi người trong quân đoàn của mình đổ nước đầy ba cái hố này. Ngày mai chính thức bắt đầu huấn luyện."

"Dạ!"

Diệp Linh và Chung Linh Nhi cung kính trả lời.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có mấy khắc thôi mà Vân Lạc Phong đã hoàn toàn thu phục được tâm của tất cả những người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro