Chương 64: Ninh Hân tức giận (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cao Đồ trầm mặc, hắn biết nếu mình đáp ứng Tư Huyên chuyện này sẽ có ý nghĩa gì, nhưng mà giọng điệu đối phương cường ngạnh làm hắn không thể cự tuyệt, chỉ phải bất đắc dĩ đáp: “Xin Tư tiểu thư yên tâm, bất luận như thế nào ta cũng sẽ vì ngài tìm được người này.”

Nghe vậy, Tư Huyên vừa lòng đứng dậy, trong mắt chứa ý cười: “Cao Đồ, làm người nên thức thời như thế, chuyện này liền từ ngươi đi hoàn thành! Nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ này, đừng trách bổn tiểu thư vô tình!”

Dù cho dung nhan nữ tử cười khẽ, Cao Đồ vẫn cảm nhận được một trận lạnh lẽo thấu xương từ trong giọng nói của nàng ta. Hắn nhịn không được đánh cái rùng mình, tất cung tất kính nói: “Ta làm việc, Tư tiểu thư hoàn toàn không cần lo lắng, mặc dù hao phí binh lực của Long Nguyên Quốc, ta cũng sẽ vì ngài tìm được người nam nhân này.”

“Tốt, vậy bổn tiểu thư liền chờ tin tức tốt của ngươi.”

Ý cười trên mặt Tư Huyên càng sâu, mắt đen lại lần nữa liếc nhìn Cao Đồ, xoay người đi ra ngoài.

Ngóng nhìn phương hướng rời khỏi của Tư Huyên, nụ cười của Cao Đồ dần dần biến mất, trong con ngươi thâm thúy một mảnh lãnh trầm, hắn có chút không cam lòng nắm chặt nắm tay, hô hấp cũng không thông, còn âm thầm thề trong lòng: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, trẫm sẽ lật đổ Linh môn, tuyệt không lại chịu bất luận kẻ nào kiềm chế!”

Tuy nói Cao Đồ thân là hoàng đế Long Nguyên Quốc nhưng cũng chỉ là con rối mà thôi, ở sau lưng hắn còn có thế lực cường đại như Linh môn! Mỗi tiếng nói cử động của hắn đều chịu sự giám sát của Linh môn, hơn nữa mỗi tháng còn phải hồi báo tình huống cho Linh môn.

Có thể nói, làm hoàng đế như hắn một chút cũng không hề sung sướng! Cho nên, hắn tâm cao khí ngạo sao tình nguyện vĩnh viễn khuất phục người khác? Chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ lật đổ sự thống trị của Linh môn, hơn nữa còn đạp Linh môn này dưới lòng bàn chân!

Không có người nào có thể thống trị hắn!

……

Tửu lầu Phượng Vũ, trong ghế lô xa hoa, đôi tay Ninh Hân kéo quai hàm, mắt to sáng ngời nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ ngồi ở trước mặt, trong mắt nàng tràn đầy tò mò.

“Ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm cái gì?” Vân Lạc Phong buông chiếc đũa trong tay xuống, nhướng mày quét về phía Ninh Hân trước mặt, hỏi

Dung nhan thanh tú của Ninh Hân nở nụ cười: “Gia gia của ta bảo ta ở tại chỗ này cùng ngươi học tập, cho nên, ta đang quan sát ngươi.”

Nghe vậy, trong mắt Vân Lạc Phong hàm chứa ý cười tà mị, dùng miệng lưỡi hài hước hỏi: “Vậy ngươi học được cái gì rồi?”

Ninh Hân lắc lắc đầu: “Phong nhi, kỳ thật, ta đã sớm nghe nói qua Vân gia các ngươi, nghe nói, mười năm trước, Vân gia có một Vân Thanh Nhã thiên tư trác tuyệt, phong thái động lòng người, nhưng bởi vì hắn quá mức nổi bật, đắc tội thiếu gia của thế lực nào đó nên bị thế lực kia vây truy chặn đường, cuối cùng ngã xuống tại thế gian.”

Khi nói lời này, ánh mắt Ninh Hân loé sáng, thần thái càng thêm động lòng người, sùng bái nói: “Đáng tiếc, nếu ta có thể sinh ra sớm mười năm, nói không chừng còn có thể thấy phong tư của hắn, bởi vậy, ngày đó sau khi ta nghe nói ngươi là cháu gái phủ tướng quân, ta liền rất có hảo cảm đối với ngươi, chất nữ của hắn nhất định sẽ không thua kém hắn.”

Vân Lạc Phong kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ninh Hân, lúc nàng trông thấy vẻ mặt sáng ngời của thiếu nữ, trong lòng hơi hơi kinh ngạc.

Ninh Hân lại là người sùng bái nhị thúc sao? Nếu nàng biết nhị thúc còn sống, không biết sẽ có biểu tình gì……

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ, giọng nói ăn chơi trác táng kiêu ngạo, bá đạo vang lên: “Ta biết Vân Lạc Phong ở trong ghế lô này, hiện tại ta liền phải đi vào tìm nàng tính sổ!”

Tìm nàng tính sổ?

Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng mà thưởng thức chiếc đũa trong tay, cười như không cười nói một câu: “Xem ra người tìm chết lại tới nữa, những con em quý tộc này thật đúng là làm ta không thể thanh tịnh.”

Đang nói, phịch một tiếng, cửa ghế lô chợt bị đá mở, theo một người nam tử mặc trường bào màu xanh cầm đầu, một đám người từ ngoài cửa dũng mãnh xông vào, nháy mắt, ghế lô an tĩnh lúc đầu bị vây chật như nêm cối, toàn bộ phòng đều tràn ngập một mùi mồ hôi khó ngửi.

Ninh Hân nhăn lại mày đẹp, trong ánh mắt rõ ràng hàm chứa một tia chán ghét, sắc mặt cũng đã không còn nhu hoà như lúc đối mặt với Vân Lạc Phong, lạnh lùng quét về phía đám người xuất hiện ở trong ghế lô.

“Vân Lạc Phong, ta cho rằng ngươi sẽ trốn ở Vân gia cả đời!” Nam tử mặc trường bào màu xanh ngẩng đầu, kiêu căng ngạo mạn nói: “Nửa năm trước, ngươi làm hại Vô Song bị Thái tử tát nhiều cái như vậy, khoản nợ này ta sớm muốn cùng ngươi thanh toán! Đáng tiếc ngươi trốn ở phủ tướng quân suốt nửa năm! Hiện giờ rốt cuộc ngươi kiềm chế không được ra tới, cũng là lúc chúng ta kết thúc chuyện này!”

Nam tử trước mắt chính là tiểu tuỳ tùng Ngô Kỳ của Mộ Vô Song, lần đầu nàng nhìn thấy Mộ Vô Song ở Y Các, Ngô Kỳ này đã đi theo bên cạnh Mộ Vô Song, còn vì Mộ Vô Song nơi chốn chỉ trích nàng.

Không ngờ tính nhẫn nại của hắn lại cao như vậy, nàng bế quan tu luyện ở sau núi nửa năm, vậy mà hắn cũng ở ngoài phủ tướng quân thủ nửa năm, bằng không, sẽ không chính mình chân trước vừa ly khai phủ tướng quân, chân sau của Ngô Kỳ lặp tức đuổi tới nơi này.

“Người đánh Mộ Vô Song là Thái tử, dường như ngươi tìm lầm người rồi.” Vân Lạc Phong nhếch môi, mắt đen hàm chứa ý cười chuyển hướng về phía Ngô Kỳ, giọng nói của nàng tựa như có một loại ma lực, làm tinh thần người khác không tự chủ được chấn động.

Ngô Kỳ chấn động nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, giọng nói của hắn  lạnh lùng: “Thái Tử điện hạ cũng chỉ là bị ngươi lợi dụng thôi! Vân Lạc Phong, ta biết ngươi hận Vô Song thấu xương! Nhưng ngươi cũng không nghĩ, ngươi tính là thứ gì! Tiểu thư Vô Song tính tình tốt, còn ngươi, ta lại nhìn không được!”

Lời nói của nam nhân này cũng không có làm Vân Lạc Phong tức giận, nàng nhướng mày cười, ý cười bên môi càng thêm tà mị, cười khẽ nói hai chữ: “Tiếp tục.”

“Hừ!” Ngô Kỳ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng dừng ở trên người Vân Lạc Phong, “Đừng cho là ta không biết, lão giả ngày đó các ngươi gặp được ở bờ sông Tần rõ ràng chính là giả bệnh! Mục đích chính là ngươi mượn cái này hãm hại tiểu thư Vô Song! Loại phế vật vô dụng như ngươi làm sao có thể biết y thuật? Ngươi biết tiểu thư Vô Song giỏi y nên ngươi mới muốn đả kích nàng ở phương diện này, tiểu thư Vô Song quá mức thiện lương, lại dễ dàng tin ngươi.”

Trong nửa năm này, cũng có không ít người đến phủ tướng quân tìm thầy trị bệnh, nhưng đều bị ngăn ở ngoài cửa! Dần dà, người Long Nguyên Quốc đều không khỏi bắt đầu hoài nghi sự tình lúc trước, theo bọn họ thấy, nếu Vân Lạc Phong thật sự biết y thuật, sẽ không thờ ơ với nhiều người cầu cứu như vậy, bởi vậy có thể thấy được, rõ ràng nàng chính là không hiểu mà giả bộ hiểu!

“Rầm!”

Đột nhiên, cái bàn bị một bàn tay ngọc đập xuống, Ninh Hân cầm lấy một cái chén sứ, vung tay lên, quăng nước trong chén về hướng Ngô Kỳ còn chưa có phản ứng đứng ở cửa phòng……

Nước trong chén sứ đột nhiên rơi vào mặt Ngô Kỳ làm ướt cả mặt

hắn, canh hào tươi ngon chảy vào trong miệng hắn, thế nhưng làm dạ dày hắn rất là khó chịu.

Một luồng phẫn nộ chưa bao giờ có nảy lên trong lòng, Ngô Kỳ sờ tàn canh trên mặt, hai tròng mắt phun lửa nhìn về phía thiếu nữ tú mĩ đứng đó, tức giận quát: “Nha đầu thúi, ngươi thân là một cái nha hoàn, lá gan lại lớn như vậy, dám ra tay với bổn thiếu gia, người tới, bắt nha hoàn này hầu hạ cho bổn thiếu gia!”

Tuy nói Ninh Hân diện mạo tú mĩ, khí chất đoan trang, nhưng Ngô Kỳ ở trong những thiên kim tiểu thư Long Nguyên Quốc không có nhìn thấy nàng tồn tại, hơn nữa hắn nhìn thấy nửa năm qua Ninh Hân vẫn luôn bận rộn ở phủ tướng quân phủ, đương nhiên coi nàng như tiểu nha hoàn được sủng ái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro