Chương 9:Đệ nhất thiên tài Vân gia- Vân Thanh Nhã (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nha đầu này, nhiều năm không gặp mà miệng lưỡi lại trở nên ngọt như vậy. Hiện giờ ta chỉ là một phế nhân mà thôi, sao có thể so sánh được với ai chứ?"

Vân Thanh Nhã cười cười, bất đắc dĩ nói.

"Nhị thúc, thúc không được coi nhẹ bản thân, dù hiện giờ thúc như vậy thì cũng không phải là người mà Cao Lăng có thể so sanh, huống chi cũng không phải cả đời đều ngồi trên xe lăng."

Kể từ sau khi bước vào căn phòng bằng đá này, nàng đã quan sát tình huống của Vân Thanh Nhã cũng không có gì đáng ngại lắm.

Cho dù không có y học thần điển thì dựa vào y thuật kiếp trước của mình, trị liệu cho hai chân của hắn cũng không phải vấn đề gì. Chỉ có việc khôi phục đan điền hơi khó khăn.

Vân Thanh Nhã cười khổ: "Nha đầu, kinh mạch trên chân của ta đã bị tắt nghẽn, khả năng đứng lên còn không có, hơn nữa, sức mạnh của ta cũng đã bị phế rồi, hiện giờ chỉ là một phế vật tham sống sợ chết mà thôi."
Đệ nhất thiên tài Long Nguyên Quốc hiên ngang đâu rồi? Người mà bất luận đi đến đâu cũng đều khiến vạn người chú ý đâu rồi? 

Bây giờ cũng chỉ có mười năm mà có thể khiến một người khinh thường chính bản thân mình như vậy.

Vân Lạc Phong cảm thấy có chút chua xót cho người đã từng là thiếu niên đệ nhất thiên tài trước mặt.

"Cháu không cho rằng trên đời này có ai là phế vật." Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt: "Cho dù thúc không còn thực lực, nhưng ở những phương diện khác vẫn có thể biểu hiện được năng lực của mình. Điều kiện đầu tiên là người nhất định phải đứng lên từ trên xe lăng này! Gia gia, thúc thúc, thật ra mấy năm gần đây cháu đã âm thầm bái một vị sư phụ, đang theo người ta học tập y thuật, chắc chắn một thời gian nữa cháu có thể giúp nhị thúc đứng lên!"

Chuyện y học thần điển quá mức quan trọng, cho dù là người thân nàng cũng không thể tùy tiện nói ra, cho nên chỉ có thể bịa ra một lý do. Dù sao những năm gần đây Vân Thanh Nhã luôn ở trong phòng đá, Vân Lạc cũng không ở Long Nguyên Quốc, chẳng có người nào biết tình hình thật sự của nàng.

"Phong nhi, cháu nói cháu đang học y thuật?" Trong long Vân Lạc vui vẻ, rồi sau đó cười ha ha: "Tốt, thật sự là quá tốt! Nếu cháu có thể trở thành y sư, cho dù sau này ta không còn nữa, cũng không lo con bị người khác bắt nạt."

Ở Long Khiếu Đại Lục, không phải chỉ Linh Giả mới được kính trọng. Cho dù ngươi không có thiên phú tu luyện, nhưng chỉ cần ngươi có trí tuệ sâu rộng thì vẫn có thể hô mưa gọi gió! Huống chi là y sư luôn được người khác tôn kính?
Tuy nhiên, nếu ngươi văn không được, võ cũng không xong, vậy thì đúng là một phế vật chân chính.

Giống như Vân Lạc Phong lúc trước!

"Nha đầu, gia gia cháu nói không sai. Nếu như cháu có được y thuật thì ít nhất có thể kết giao được rất nhiều cường giả, không cần lo cuộc sống trên đại lục này." Vân Thanh Nhã cười nói.

Biết được Vân Lạc Phong đang âm thầm học tập y thuật, điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới không phải là thân thể Vân Thanh Nhã, mà là sau này Vân Lạc Phong không phải chịu ức hiếp.

Đáy lòng Vân Lạc Phong có dòng nước ấm chảy qua, nàng nhìn Vân Thanh Nhã hỏi: "Nhị thúc, tuy rằng cháu không thể nào đảm bảo có thể giúp người khôi phục thực lực, nhưng tự mình đứng lên thì không thành vấn đề."

"Cơ thể này của ta, ta hiểu rõ. Nếu như mười năm trước chữa trị kịp thời còn có thể đứng lên được, nhưng đã nhiều năm như vậy, đã không còn biện pháp gì nữa rồi." Vân Thanh Nhã lắc lắc đầu, có lẽ sợ làm Vân Lạc Phong thất vọng, hắn lại nói thêm một câu: "Nhưng nếu trong quá trình học y cần luyện tập thực tế thì nhị thúc sẽ để cháu thử một chút, dù sao thân thể này của ta  cũng không còn gì nữa."

"Nhị thúc, thúc yên tâm, nhất định cháu sẽ cố hết sức giúp thúc đứng lên." Trên gương mặt của Vân Lạc Phong hiện lên nụ cười: "Hiện tại điều mọi người cần làm là đưa nhị thúc rời khỏi phòng đá này, hoàn cảnh ở đây không thích hợp để người bình phục."
Vân Lạc thở dài, trên gương mặt già nua lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

"Nha đầu, tình huống của nhị thúc cháu rất đặc biệt. Nếu tin tức nó còn sống bị truyền ra ngoài thì nhất định sẽ tới tai thế lực cường giả kia, lúc đó, với lực lượng của Vân gia chúng ta thì không thể nào chống lại chúng."

Nghe được chuyện khiến Vân Lạc băn khoăn, Vân Lạc Phong chỉ cười tà mị: "Chuyện này cũng đơn giản thôi. Gia gia, dọn dẹp ngọn núi hoang sau Vân gia chúng ta, thừa dịp người khác không chú ý thì đưa nhị thúc tới đó. Với người ngoài thì nói cháu đang tĩnh tâm dưỡng bệnh ở sau núi, vì vậy không cho phép bất cứ kẻ nào đến quấy rầy cháu."

Mọi người đều biết thân thể Vân Lạc Phong mang bệnh nên không thể tu luyện! Cho nên, nếu như nói nàng ra sau núi tĩnh tâm dưỡng bệnh thì ngược lại sẽ có sức thuyết phục rất lớn.

"Tiểu Phong nhi, khổ cho cháu rồi!"

Vân Thanh Nhã vươn tay sờ sờ đầu Vân Lạc Phong, ánh mắt lạnh nhạt chứa đựng đau lòng: "Vốn là cháu có thể ở lại Vân gia sống cuộc sống xa hoa, lại phải theo thúc ra sau núi sống như vậy. Nếu bây giờ ta không thể nào hồi phục thì cũng không sao, qua nhiều năm như vậy ta cũng đã sớm chấp nhận rồi."
Chấp nhận?

Vân Lạc Phong nhìn nam tử thanh lãnh như tiên nhân trước mắt, cảm thấy hai chữ chấp nhận này không nên thốt ra từ miệng hắn.

Nam tử ưu tú như vậy, nên có loại hăng hái giống như của mười năm trước.

"Nhị thúc, nhất định cháu sẽ dốc hết sức chữa trị cho người." Vân Lạc phong nói xong cũng âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau đó chuyển ánh mắt sang Vân Lạc đứng bên cạnh: "Gia gia, hiện tại Vân gia chúng ta vẫn còn một chuyện phải làm!"

"Nói đi!"

Không biết tại sao bây giờ Vân Lạc có cảm giác không nhìn thấu được cháu gái của mình, loại cảm giác này làm cho ông rất không thoải mái, cảm thấy mười năm nay bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Trong mắt Vân Lạc Phong hiện lên tia sáng nghiêm nghị: "Gia gia, không biết người có từng nghe qua một câu nói ‘công cao lấn chủ’ chưa? Trong tay người nắm giữ trăm vạn binh mã, tên cẩu hoàng đế kia có ngủ yên được sao? Nếu người muốn sau này Vân gia có thể bình an thì nhất định phải giao binh quyền này ra. Nếu không, chắc chắn Vân gia sẽ chịu tai bay vạ gió!"
Mấy ngày trở lại đây, Vân Lạc Phong cũng đã hiểu tính hình của thế giới này. Trên đại lục này, hoàng quyền không phải là chí cao vô thượng, ở trên hoàng quyền còn có thế lực của các gia tộc lánh đời vô cùng cường đại! Mấy gia tộc này chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến một quốc gia rung động ba phần.

Bởi thế hiện tại đối với Vân Lạc Phong mà nói, nàng không thể có chút không kiêng kị tên cẩu Hoàng đế kia. Ít nhất trước trước khi nàng đủ mạnh thì không thể trực tiếp đối đầu với hoàng quyền.

"Công cao lấn chủ, ha ha, đúng là bốn chữ này dùng để hình dung chẳng sai!"

Vân Lạc cười khổ, gương mặt bất đắc dĩ: "Lần này ta vừa thắng trận trở về, chẳng những được ban thưởng, còn nhận được vinh quang chí cao vô thượng, nhưng như vậy thì sao? Dân chúng càng tôn sùng ta thì bệ hạ cũng kiêng kị ta càng sâu. Gần vua như gần hổ, những lời này ở bất cứ triều đại nào cũng luôn chính xác."

"Gia gia, người nghe lời cháu." Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, nụ cười bên môi lại càng gian xảo: "Người lập tức trả binh quyền cho tên cẩu hoàng đế đi. Cứ làm một tướng quân hữu danh vô thực là được rồi! Cho dù không có binh quyền nhưng danh hiệu đệ nhị cao thủ của Long Nguyên Quốc còn đó, cháu không tin còn có kẻ nào dám khi dễ Vân gia ta!"

Quan trọng hơn là chỉ khi Vân Lạc giao ra binh quyền, nàng mới có thể yên tâm phát triển thế lực của mình!

Toàn thân Vân Lạc chấn động, cháu gái mình nói không sai, nào sợ không có trăm vạn tướng sĩ kia, dù gì mình cũng là đệ nhị cao thủ của Long Nguyên Quốc mà! Chỉ cần ông còn sống, ở nơi này sẽ không có kẻ nào dám ức hiếp người Vân gia!
Thấy Vân Lạc đã bị mình thuyết phục, nụ cười vui vẻ của Vân Lạc Phong lại càng tà mị.

"Gia gia! Hiệu quả của chủ động giao ra binh quyền và bị thu hồi binh quyền khác nhau đó, cho nên cháu muốn người nhân cơ hội này đòi tên cẩu hoàng đế kia kim bài miễn tử! Còn nữa, giúp cháu lấy một thánh chỉ nữa! Nội dung chủ yếu là dù Vân Lạc Phong này gặp bất cứ người nào của hoàng thất cũng không cần phải quỳ xuống. Thuận tiện hủy bỏ hôn sự của cháu luôn."

Vân Lạc bị lời nói của Vân Lạc Phong làm cho kinh hãi. Ông có chút chần chừ: "Kim bài miễn tử và từ hôn cũng dễ làm thôi, nhưng sợ là thánh chỉ cháu nói sẽ không dễ như vậy." 

"Buồn cười!" Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, khí phách đều hiện rõ, trên mặt toát ra kiên định: "Vân Lạc Phong cháu ngay cả trời cũng không quỳ, tại sao cẩu hoàng đế kia cùng cháu của hắn muốn cháu quỳ được!s"

Ngay cả trời cũng không quỳ!

Lời nói kiêu ngạo như vậy cần phải có tự tin bậc nào mới có thể nói ra?

Cha con Vân Lạc ngẩn người ra, lại có cảm giác như lần đầu tiên mới biết Vân Lạc Phong, hoàn toàn nói không nên lời.
"Ha ha ha!" Thật lâu sau Vân Lạc phá lên cười, tiếng cười mang theo thống khoái vang vọng trong bên trong phòng đá: "Tốt, thật không hổ là cháu gái của Vân Lạc ta, cháu gái ta vốn nên có loại khí phách này! Yên tâm đi, nhất định ta sẽ hoàn thành cho cháu! Không phải Hoàng đế ban cho ta một tờ thánh chi trống sao? Lúc đó, gia gia sẽ dùng nó để thực hiện việc này."

Cái Vân Lạc Phong muốn là nội dung của thánh chỉ mà thôi, về phần Vân Lạc dùng cách gì để đạt được thì nàng không quản.

"Gia gia, người có bạc không?"

Ngẫm nghĩ một chút, nàng nhìn lão giả vẫn còn đang đắc chí cười sang sảng kia rồi hỏi.

Việc cấp bách trước mắt là tăng thực lực, chỉ có thực lực cường đại thì mới có thể đứng vững chân trên đại lục này.

"Cháu cần bạc làm gì?"

Tâm trạng của Vân Lạc đang tốt, nên ngay cả giọng nói cũng đầy ý cười: "Nếu cháu cần mua thứ gì thì ta cho người cùng đi mua với cháu."
“À, là thế này,” Vân Lạc Phong sờ sờ mũi: "Cháu đang học y thuật nên cần một lượng lớn dược liệu, muốn lấy chút tiền của Vân gia."

"Ha ha," Vừa nghe lời này, tâm tình của Vân Lạc càng tốt hơn, gương mặt vui vẻ, "Đây là chìa khóa của nhà kho, cháu cần tiền cứ đến đó mà lấy, cần bao nhiêu lấy bấy nhiêu, cho dù dọn sạch cũng không sao."

Nói xong liền ném một chuỗi chìa khóa cho Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong nhận lấy chìa khóa, nhíu mày, nói đùa: "Hào phóng như vậy sao? Còn tiền bạc tùy ý cháu lấy? Khi nào thì người trở nên hào phóng như vậy hả? Cháu còn tưởng người sẽ tùy ý đuổi cháu đi chứ."

Rõ ràng lời nói của thiếu nữ như hùa theo, bất kỳ người nào nghe qua cũng thấy ngay là đang đùa giỡn, nhưng Vân Lạc vận không nhịn được mà đạp về phía Vân Lạc Phong: "Nha đầu thúi, mẹ kiếp, lại dám trêu ghẹo lão tử! Có gan thì đừng chạy, lão tử không đánh cho mông ngươi nở thì ta sẽ cùng họ với ngươi!"

Nghe câu cuối cùng của lão gia hỏa nhà mình, bước chân Vân Lạc Phong lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là té ngã xuống đất, nhưng nàng chỉ xoa cái mông bị Vân Lạc đá đau, cũng không quay đầu lại rồi tiếp tục chạy nhanh ra bên ngoài.

Nhìn gương mặt tức giận của lão gia tử, khóe miệng Vân Thanh Nhã run rẩy một chút, hắn rất muốn nhắc ông rằng vốn dĩ hai người chung một họ.

Nhưng mà, bây giờ lên tiếng nhắc lão gia hỏa này chẳng khác nào tự mình chuốc khổ, bởi vậy Vân Thanh Nhã rất thức thời ngậm miệng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro