Chương 2 : Đại tiểu thư Vân gia 🫣

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại lục Long Khiếu.

Long Nguyên Quốc, trên đường phố phồn thịnh của Hoàng Thành, dân chúng đứng ngay ngắn trật tự ở hai bên đường, vui mừng chào đón đại tướng quân Vân Lạc thắng trận trở về.

Vân Lạc này được xem như truyền kỳ ở Long Nguyên Quốc, trấn thủ biên quan suốt nhiều năm, thế cho nên các nước láng giềng tứ phương không một ai dám xâm phạm, hơn nữa cách đây không lâu một lần hành động khống chế tứ quốc trở thành thuộc địa của Long Nguyên Quốc.

Nghe nói việc này khiến cho mặt rồng của bệ hạ cực kỳ vui mừng, chẳng những triệu hắn hồi triều nhận thưởng mà còn cấp cho hắn một đạo thánh chỉ bỏ trống, có thánh chỉ bỏ trống này đồng nghĩa với việc bệ hạ sẽ đáp ứng bất luận yêu cầu gì của hắn.

Thế nhưng đại tướng quân Vân Lạc chiến thắng trở về cũng không vào triều diện thánh mà là vội vàng chạy về phủ tướng quân.

Các tướng sĩ theo sát sau lưng hắn đều trầm mặc không nói, nguyên nhân đại tướng quân Vân Lạc sốt ruột chạy về nhà như vậy sợ rằng không ai rõ hơn bọn hắn! Tất cả đều là vì đại tiểu thư phế vật của Vân gia kia!

Nghe nói trong mấy năm tướng quân Vân Lạc trấn thủ biên quan, phế vật kia trêu chọc không ít chuyện phiền toái, bình thường hống hách kiêu ngạo, hoành hành ngang ngược cũng thôi đi, trước đó không lâu lại còn làm ra vụ gièm pha cướp đoạt mỹ nam, dẫn đến nàng bị vị hôn phu là thái tử điện hạ từ hôn, lặp tức không chịu nổi kích thích này mà lựa chọn thắt cổ chấm dứt cuộc đời.

Nếu nàng thật sự chết, vậy trong phủ tướng quân cũng ít đi một cái mầm tai vạ, thế nhưng phế vật tự tử không thành công, chẳng những được cứu sống, hơn nữa còn giống như biến thành một người khác, nhốt mình trong phòng suốt nửa tháng không ra khỏi cửa. Cho nên khi tướng quân Vân Lạc chiến thắng trở về mới vội vàng hồi phủ tướng quân như vậy.

tminhdeptrais1tg 😋🫣

Lúc này, trên núi giả trong phủ tướng quân, thiếu nữ toàn thân bạch y, hai tay ôm cái ót, thần thái lười biếng dựa vào núi đá, híp mắt nhìn về phía bầu trời sáng rực.

"Không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, ta đi tới mảnh đại lục này đã hơn nửa tháng, may mà trong nửa tháng này ta đã triệt để tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ cơ thể này, cũng hiểu rõ nơi này tới cùng là địa phương nào."

Nửa tháng trước, nàng đang làm thí nghiệm ở phòng thí nghiệm của đại học y học Trung Hoa, lại không cẩn thận dẫn tới nổ mạnh, chờ sau khi nàng tỉnh lại liền nhận ra đã xuyên tới thế giới lạ lẫm này...

Vân Lạc Phong, trùng tên trùng họ với nàng ở Trung Hoa, khác nhau ở chỗ nàng là sinh viên ưu tú, học trò đắc ý của thầy cô ở đại học Trung Hoa. Còn Vân Lạc Phong này lại là phế vật nổi tiếng, văn không được võ cũng chẳng xong, thậm chí ngay cả tụ khí đơn giản nhất cũng làm không được, càng miễn bàn trở thành một người linh giả chân chính!

Tại thế giới cường giả vi tôn này, có thể tưởng tượng một phế vật không thể trở thành linh giả sẽ gặp phải bao nhiêu trào phúng và thoá mạ.

Phế vật này chẳng những có một gia gia là tướng quân, ngay cả tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ Long Nguyên Quốc là thái tử điện hạ cũng cùng nàng định chung thân! Phế vật này có vị hôn phu hoàn mỹ như thái tử còn bất mãn, lại dám lớn mật đùa giỡn nam nhân đàng hoàng trên đường cái! Làm cho thái tử không thể nhịn được nữa, không tiếc mạo hiểm đắc tội Vân Lạc tướng quân, cũng cần phải huỷ bỏ hôn ước với phế vật này!

Nào ngờ Vân Lạc Phong không hề hối cải, muốn dùng cái chết uy hiếp thái tử điện hạ hồi tâm chuyển ý, nhưng thái tử điện hạ lại xoay người rời khỏi, may mà người trong phủ tướng quân kịp thời cứu, nàng mới thoát khỏi kiếp nạn tử vong.

Thế nhưng, không ai biết khi Vân Lạc Phong được cứu xuống đã mất mạng, bây giờ trong cơ thể nàng đã đổi thành một linh hồn đến từ Trung Hoa...

tminhcutes1tg😋🫣❤️👍👻

" Đùa giỡn với nam nhân ngoài đường phố sao ? Thật là như vậy sao ?"

Nữ tử chậm rãi ngồi dậy khỏi núi giả, khóe môi cong thành một nụ cười tà.

Nếu như không phải vóc dáng của người kia giống với Thái tử, hơn nữa lại mặc y phục của hắn thì Vân Lạc Phong yêu Thái tử như vậy, làm sao lại nhận lầm người chứ? Cho tới lúc kích động tiến lên bắt được người nọ thì bị dính phải tội danh đùa giỡn mỹ nam.

Dĩ nhiên, nếu sự việc chỉ như thế thì mọi người cũng sẽ không hiểu nhầm là Vân Lạc Phong có liên quan với nam nhân kia.

Nguyên nhân chủ yếu là vì sau khi bị nàng bắt lấy thì nam nhân kia lại hét lớn kêu to, nói đại tiểu thư của Vân gia không ngừng dây dưa với hắn, hôm nay còn nhất quyết bắt hắn làm nam sủng, mà Vân Lạc Phong lại không giỏi ăn nói, hốt hoảng đến mức ngay cả khả năng giải thích cũng đánh mất hết, vì vậy, sự im lặng của nàng làm tội danh kia trở thành sự thật.

Nhớ đến chuyện ấy, trong lòng nữ tử thở dài: "Vân Lạc Phong, nữ nhi của Tướng quân mà lại ngu xuẩn đến vậy! Người ta vu oan hãm hại đơn giản như thế mà cũng không nhìn ra, còn vọng tưởng dùng mạng của mình để khiến Thái tử xoay chuyển tình cảm sao! Nếu như không phải do Thái tử phân phó thì sao có người dám mặc y phục của hắn đi gây sự chú ý khắp nơi như vậy?"

Thái tử Cao Lăng là đệ nhất mỹ nam của Long Nguyên Quốc, có thiên phú dị bẩm, năng lực xuất chúng! Với thân phận địa vị của hắn, sao cam tâm tình nguyện lấy một kẻ phế vật chứ?

Cho nên, nàng có thể hiểu được những uất ức trong lòng Cao Lăng.

Nhưng mà điều khiến nàng không thể nào chấp nhận được chính là, vì không muốn làm ô nhục danh tiếng của mình mà Cao Lăng lại vu hãm cho Vân Lạc Phong tội danh không tuân theo chuẩn mực của nữ tử, dám đi trêu chọc mỹ nam ngoài đường, khiến nàng mang tiếng xấu ở Long Nguyên Quốc! Như thế, mặc dù hắn muốn giải trừ hôn ước cũng không có người nào đồng tình với Vân Lạc Phong.

Đúng lúc này, nha hoàn thân cận của Vân Lạc Phong là Khinh Yên vội vã chạy tới, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn đang hốt hoảng, khi nhìn thấy nữ tử ngồi bên núi giả thì lộ ra vẻ mừng rỡ: "Tiểu thư, Tướng quân đại nhân đã trở lại, nói người đến thư phòng gặp ngài ấy."

"Gia gia trở lại rồi?"

Vân Lạc Phong ngẩn ra, sao nàng lại quên mất, hôm nay là ngày Đại tướng quân Vân Lạc toàn thắng trở về! Trước đây không lâu, nguyên chủ của cơ thể này cũng rất mong chờ ngày này đến mà! Ai ngờ cuối cùng không thể đợi đến lúc ấy thì đã vùi thây dưới âm mưu đen tối của những kẻ kia.

"Đi thôi, dẫn ta đi gặp gia gia!"

Nàng phục hồi tinh thần, véo khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào như quả táo nhỏ của Khinh Yên một cái, trên dung nhan tuyệt mỹ lại xuất hiện nụ cười tà.

Sau đó, còn không đợi Khinh Yên kịp phản ứng, nàng đã đi về phía thư phòng.

...

Trong thư phòng của phủ Tướng quân, một lão giả tóc trắng xóa với gương mặt không lộ ra chút biểu cảm nào đang ngồi trên ghế, nghiêm túc nhìn thiếu nữ bạch y đứng trước mặt.

Vân Lạc Phong đứng phía dưới lười biếng ngáp một cái, nàng tiến vào thư phòng đã nửa canh giờ, trong nửa canh giờ này, Tướng quân Vân Lạc vẫn không nói một câu nào, cứ bày ra gương mặt không cảm xúc đó mà nhìn nàng, thấy Tướng quân Vân lạc không mở miệng, dĩ nhiên Vân Lạc Phong cũng sẽ không bắt đầu trước.

"Những chuyện đồi phong bại tục ngươi làm gần đây, ta cũng đã nghe nói, chẳng lẽ ngươi không muốn giải thích cho ta sao?"

Cuối cùng Tướng quân Vân Lạc không thể duy trì bình tĩnh được nữa, gương mặt già nua trầm xuống, nghiêm nghị hỏi.

"Ngài muốn ta cho ngài lời giải thích như thế nào?" Vân Lạc Phong cười khẽ, "Nếu ngài lựa chọn tin tưởng mấy lời đồn đại kia mà không tin cháu gái, vậy ngài nghe được thế nào thì chính là thế ấy, ta không cần thiết phải giải thích."

"Láo xược!"

Vân Tướng chưởng lên bàn, rầm một tiếng, dưới lực của tay ông ta, chiếc bàn bị vỡ làm đôi, hy sinh một cách vinh quang trong lửa giận của lão gia.

" Đây là thái độ ngươi đối xử với gia gia sao?"

"Gia gia?"

Vân Lạc Phong cười nhạo một tiếng, nhếch môi nói: "Ngài trấn thủ biên quan mười năm, có từng quan tâm tới người cháu gái là ta không? Lúc ta bị ức hiếp, từng có người nào vì ta ra mặt sao? Lúc ta bị người khác hãm hại, lúc ta hy vọng thân nhân có thể đứng ra bảo vệ ta, ngài đang ở nơi nào?"

Nếu không phải tướng quân Vân Lạc đi trấn thủ biên quan mười năm, trước kia làm sao Vân Lạc Phong lại sống thê thảm như vậy?Thậm chí còn bị người khác hãm hại, thân bại danh liệt.

Cho nên đối với người gia gia rời nhà lúc nàng bốn tuổi này, từ đó về sau chưa từng trở về, trong lòng nàng có oán giận.

Chính vì oán giận của nguyên chủ cơ thể này mới khiến nàng nói ra những lời như vậy ở trước mặt lão gia hoả.

Nhưng sau khi Vân Lạc Phong nói xong những lời này, toàn bộ thân thể đều thoải mái, nàng biết, đây là bởi vì nàng nói ra những lời nguyên chủ của cơ thể này muốn nói, bởi vậy một chút tàn niệm cuối cùng lưu lại trong thân thể cũng biến mất.

Giọng nói mang theo lên án của thiếu nữ khiến cõi lòng đầy lửa giận của Vân Lạc bình tĩnh lại, thân thể già nua ngồi sững trên ghế gỗ, trên mặt mang theo một nụ cười khổ.

Ông biết, mấy năm nay thiếu nợ người cháu gái này quá nhiều.

Đặc biệt những lời nàng mới nói giống như một cái gậy nặng hung hăng đập vào trong lòng ông, làm trong lòng ông đau xót khó chịu, nhịn không được thở dài một hơi mạnh.

Từ xưa trung hiếu khó lưỡng toàn, trung nghĩa và thân tình cũng như thế, năm ấy ông vì trung thành với bệ hạ lại bỏ rơi cháu gái bốn tuổi đi biên quan, một đi chính là mười năm. Nàng không hề có thiên phú tu luyện ở trong mười năm này đã trôi qua như thế nào?

Vậy mà ông vừa trở về chưa hỏi phải trái đúng sai đã vì những câu chuyện đồn đãi đó mà trách cứ cháu gái.

"Phong nhi......" Vân Lạc giơ bàn tay đầy vết chai lên, run rẩy duỗi về phía Vân Lạc Phong, nhưng cuối cùng ông vẫn vô lực thả tay xuống, "Gia gia có lỗi với cháu, cũng có lỗi với toàn bộ Vân gia, cha mẹ của cháu vì quốc gia mà hy sinh, gia gia lại không thể chiếu cố cháu cho tốt."

Trong nháy mắt, tướng quân Vân Lạc vốn đang khí phách rõ ràng già thêm vài tuổi.

Lúc nãy sở dĩ ông tức giận như thế cũng chỉ tiếc hận sắt không thành thép! Nhưng dường như ông quên mất, nha đầu này ba tuổi đã không có cha mẹ, chính mình lại rời khỏi Vân gia khi nàng bốn tuổi, từ nhỏ không ai quản giáo nàng, lại có thể cho ông bao nhiêu kỳ vọng?

(*): Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Ông nhớ mang máng năm đó lúc chính mình sắp sửa ra cửa, tiểu Lạc Phong bốn tuổi lôi kéo quần áo của ông khóc la mong ông đừng rời khỏi.

Cuối cùng, vì an nguy của muôn vàn bá tánh Long Nguyên Quốc, ông vẫn nhẫn tâm rời khỏi nàng!

"Nếu ngài không có việc gì nói ta liền đi về nghỉ ngơi trước."

Vân Lạc Phong mệt mỏi nhắm mắt lại, lười biếng nói.

Trông thấy vẻ mặt lạnh nhạt của thiếu nữ, đáy mắt Vân Lạc hiện ra một chút áy náy, ông há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng tất cả lời nói tới cổ họng dường như lại bị ngăn chặn, không thể phát ra một chút thanh âm nào.

"Đi đi."

Cuối cùng, ông than nhẹ một tiếng, vô lực khoát tay, mà hai chữ này tựa như dùng hết toàn bộ sức mạnh của ông khiến ông có chút hư nhược nhắm hai mắt lại.

Lúc này Đại tướng quân Vân Lạc không còn khí phách hăng hái trên chiến trường, mà tựa như là một lão nhân gần đất xa trời khiến trong lòng Vân Lạc Phong có chút không đành lòng. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì thêm, xoay người rời khỏi thư phòng.

Sau khi bóng dáng một thân màu trắng biến mất, Vân Lạc mới mở mắt ra, khóe môi vương một chút chua xót, nói với thư phòng không một bóng người: "Thanh Nhã, ta thật sự sai rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro