Chương I: Bi kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cơn mưa rào bất chợt đến, giữa cái thời tiết nắng nóng của mùa hè từng hạt mưa nối tiếp nhau trút xuống ngọn đồi phía xa.

“Diệp Tô, con về nhà mau đi trời đổ mưa rồi kìa”.
Tiếng gọi của bà Diệp vang vọng từ căn nhà, nghe được tiếng mẹ Diệp Tô vội vàng nhảy qua những cành cây rồi trượt dài theo con dốc nhỏ xuống phía dưới chân đồi.

“Chỉ là một cơn mưa rào nhỏ thôi, những tán cây trên ngọn đồi có thể che cho con mà”.

“Mẹ đã nhắc con bao nhiêu lần rồi mà, trên đó rất nguy hiểm, những con quỷ có thể xuất hiện và bắt con đi đấy”.

“Mẹ cứ làm như con vẫn còn là đứa trẻ vậy, có bức tường bảo vệ sao loài quỷ có thể vào đây được, với lại con cũng đã luyện tập để chiến đấu với những con quỷ đó rồi, mẹ cứ yên tâm”.

“Cận thận không bao giờ là thừa đâu, thôi con mau vào rửa người rồi qua nhà chú Hàn gọi Tiểu Vy qua ăn cơm, nay chú Hàn vào kinh đô buôn bán rồi”

“Dạ vâng”
Diệp Tô vào nhà rửa tay chân, mặc chiếc áo khoác mưa màu xám nhạt rồi chạy vụt ra khỏi nhà. Nhà Tiểu Vy cách nhà cậu khá gần, chỉ cần băng qua một cánh đồng lúa là đến nơi. Diệp Tô vừa đi vừa thực hiện những động tác, thế võ mà cậu vừa xem được trên tivi sáng nay. Chỉ mất chưa đầy 5 phút Diệp Tô đã có mặt trước cửa nhà chú Hàn - một căn nhà gỗ đơn sơ, trước cửa chất đầy hàng hóa. Cậu vừa gõ cửa vừa cất tiếng gọi:

“Tiểu Vy, Tiểu Vy tớ đến gọi cậu qua ăn cơm này”

“Tớ ra đây rồi, sao cậu cứ phải gõ cửa dồn dập vậy, gõ một lần là tớ nghe rồi mà”
Tiểu Vy mở cánh cửa gỗ bước ra trên tay cầm theo một chiếc ô nhỏ, nay cô mặc một chiếc áo phông màu cam cùng chiếc quân âu màu đen xám. Vừa xỏ chân vào đôi dép cô vừa cất tiếng hỏi:

“Sáng nay cậu có xem tivi không, bản tin chiến sự hôm qua ấy”

“Có xem, chị Diệp Thanh vừa dẫn một tiểu đội thợ săn bảo vệ bức tường phía đông thành phố khỏi đàn quỷ sói chứ gì. Mà nghe nói một mình chị Diệp Thanh đã càn quét hơn phân nửa đàn quỷ rồi”

“Công nhận chị ấy mạnh thật, mà cũng tội nghiệp cho lũ quỷ dính một đòn từ đôi chân của chị Diệp Thanh chắc chết không con nguyên vẹn nữa mất”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện về người chỉ huy của thành phố - chị Diệp Thanh và cũng là thần tượng của hai người. Một lúc sau cả hai đến nhà của Diệp Tô, Tiểu Vy thu chiếc ô lại cất gọn vào kệ tủ rồi lễ phép chào hỏi vợ chồng nhà họ Diệp:

“Cháu chào cô Diệp, chào chú Diệp, cảm ơn cô chú đã mời cháu qua ăn cơm”

“Không có gì đâu, cháu cứ xem nhà cô chú như nhà mình, ba cháu vào kinh đô mấy ngày mới về cháu cứ qua đây mà ăn cơm”
Cả nhà Diệp Tô cùng Tiểu Vy ngồi vào bàn ăn và dùng bữa. Sau bữa ăn Diệp Tô rủ cô cùng đi dạo ngắm bầu trời lúc chiều tà. Ánh hoàng hôn chiếu rọi cả cánh đồng, phủ lên cả ngọn đồi phía xa. Một bức tranh tuyệt đẹp pha trộn giữa màu đỏ cam của ánh mặt trời trên nền cỏ xanh còn đọng lại những hạt mưa càng làm nổi bật sự lấp lánh của ánh mặt trời. Bỗng một tiếng nổ vang lên từ ngọn đồi phía xa, ngọn lửa bao trùm tạo nên cột khói lớn bao phủ cả một góc trời. Cả Diệp Tô và Tiểu Vy đều giật mình nhìn qua phía ngọn đồi đang rực cháy.

“Chuyện gì xảy ra vậy ?”.
Tiểu Vy sợ hãi nắm chặt tay Diệp Tô mà hỏi. Cậu cố trấn tĩnh Tiểu Vy rồi quay qua dặn dò cô:

“Để an toàn cậu mau quay về nhà tớ và bảo bố mẹ tớ gọi cho đội tuần tra của Hội thợ săn”.

“Còn cậu thì sao, sao cậu không về cùng tớ ?”.
Vừa nói Tiểu Vy vừa cố níu lấy tay cậu. Nhưng Diệp Tô không nói lý do mà cậu chỉ gạt nhẹ tay cô ra rồi chạy vụt đi về phía ngọn đồi. Tiểu Vy nhìn cậu chạy xa dần rồi đành quay về nhà Diệp Tô để báo cho bố mẹ cậu.

Diệp Tô chạy như bay về phía ngọn đồi, trên đường đi cậu luồn lách qua những cành cây, vách đá mà vẫn duy trì được tốc độ nhanh nhất có thể. Đó là do cậu đã luyện tập thể lực hàng ngày và quen thuộc với địa hình nơi đây. Nhưng chỉ mới đến phía chân đồi Diệp Tô đã nhìn thấy một đàn quỷ dơi bay xuống từ phía trên.

“Quỷ, là quỷ! Sao chúng lại xuất hiện ở đây chứ, chẳng lẽ bức tường đã bị phá ?”

Không để cho cậu có thời gian suy nghĩ, đàn quỷ đã lao đến ngày một gần. Diệp Tô sợ hãi đành chui vào một cái hang gần đó để trốn, cậu không giám thở mạnh, cả cơ thể đang run lên vì sợ hãi. Diệp Tô nghe rõ tiếng vỗ cánh và tiếng gầm gừ của đàn quỷ ngày một gần rồi vụt qua nơi cậu đang trốn. Hình như mục tiêu của lũ quỷ không phải là cậu. Diệp Tô ngó đầu qua cửa hang nhìn theo hướng lũ quỷ đang bay đến. Mặt cậu trở nên tái đi vì sợ hãi, miệng lắp bắp nói không thành lời.

“Đó là.... đó là hướng của ngôi làng mà, ba...mẹ... Tiểu Vy”

Diệp Tô vội lao ra khỏi hang, dùng hết sức mình mà chạy thật nhanh về nhà. Vừa chạy cậu vừa lo lăng cho gia đình của mình. Về đến ngôi làng Diệp Tô đã bị sốc trước cảnh tượng đang diễn ra trước mặt, cậu chôn chân tại chỗ lặng người nhìn ngôi làng từng là nơi yên bình đẹp đẽ nhưng giờ đây cảnh tượng yên bình ấy chẳng khác gì địa ngục trần gian. Mùi máu tanh khắp nơi, tiếng la hét cầu cứu hòa trộn với tiếng gầm của lũ quỷ. Diệp Tô sực nhớ đến gia đình, cậu vội vàng chạy về nhà xuyên qua ngôi làng tràn đầy lũ quỷ đang chăm chú cắn xé thịt người mà không để ý đến cậu. Chạy đến nhà cảnh tượng thật sự kinh hoàng đập thẳng vào mắt cậu, ngôi nhà đã bị tàn phá đổ nát, trên nóc nhà có hai con quỷ đang ăn thứ gì đó. Khi nó quay lại cậu mới nhìn rõ thứ mà hai con quỷ đang ăn đó là ba mẹ cậu. Máu tươi tràn ra từ miệng của hai con quỷ, trên tay chúng còn đang cầm những bộ phận ăn dở và dường như chúng ăn rất ngon lành. Diệp Tô kinh hoàng, lòng cậu nhói lên, nước mắt cứ thế tuôn ra. Cậu hét lên một cách tuyệt vọng, gào thét trong nỗi đau đớn.

“BA.... MẸ...MAU TRẢ BA MẸ LẠI CHO TAO, LŨ QUỶ KHỐN NẠN CHÚNG MÀY”

Cậu vừa khóc vừa hét lên một cách đầy căm hận, lao lên chỗ lũ quỷ với ý định trả thù cho ba mẹ. Tiếng hét của cậu cũng làm cho hai con quỷ nghe thấy và chú ý đến cậu, chúng nó vứt bỏ cái xác đang ăn dở mà lao về phía cậu, há miệng với những chiếc răng nanh như những con hổ đói mà vồ tới. Khi hai con quỷ sắp giết chết cậu thì bỗng đầu của chúng bị sút cho vỡ vụn, một bàn tay ôm lấy cậu mà che chắn. Nhưng vì quá sốc và đau đớn Diệp Tô đã ngất đi trong vòng tay của người đã cứu cậu lúc nào không hay.
----------- 3 ngày sau----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sieunhien