nàng và hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu nàng gặp hắn, đó là lúc hắn ba tuổi, nàng bốn tuổi. Nàng được 2 tỉ tỉ dắt xuống phố đi dạo, vô tình gặp hắn đang được ba mẹ dắt đi theo hướng ngược lại. Dù không quen biết gì nhau, nhưng khi hắn đi qua nàng, hắn vẫn mỉm cười gật đầu chào nàng 1 cái, còn nàng chỉ khinh khỉnh bỏ đi, còn không quên lườm hắn 1 cái, "cười cái con khỉ", nàng đã nghĩ thế, và nhanh chóng quên hắn đi.

Lần thứ 2 gặp mặt, là 12 năm sau, hắn đang ở ngay trước mặt nàng, và đang... lúi húi làm ruộng, dưới cái nắng ban mai, hắn quần áo dơ bẩn, thân thể bết bát, khuôn mặt lấm lem, toàn bộ nhìn từ trên xuống dưới đều tản ra 1 thứ mùi hôi thối khó chịu của phân bón và chất thải. Nhưng ngẫu nhiên, hắn 1 cái ngẩng đầu lên cũng không có, giống như đang coi khinh nàng, đám thị vệ và dân làng xung quanh thấy thế, muốn quát hắn rằng công chúa đang ở đây, còn không mau quỳ xuống. Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, đã bị cái trừng mắt của nàng làm mọi người run sợ quỳ xuống, ai mà không biết tam công chúa ngạn hoa quốc nổi tiếng tính khí thất thường, lớ nga lớ ngớ mất đầu như chơi, vậy mà tên làm ruộng kia không những không biết sợ, còn lơ đi công chúa, cái này là tội đáng muôn chết.

Khẽ cựa mình, bật kinh công, trong tích tắc đã thu về 1 bông hoa bỉ ngạn đỏ, đưa lên mũi ngửi cho bớt mùi phân bón đi. Nàng nheo mắt, hứng thú muốn nhìn xem hắn trong bao lâu có thể làm xong hết cái thửa ruộng rộng bạt ngàn này. Uy, nhìn cũng gần tới chân trời đấy, chắc phải tới tối mới xong, không biết hắn cả 1 ngày vất vả lao lực làm xong thửa ruộng, rồi nàng 1 tay đốt hết chúng, thì hắn sẽ bày ra biểu cảm gì nhỉ, nghĩ đến đã muốn cười. Nàng dùng ngôn ngữ người câm nói với thị vệ phía sau phải giữ im lặng tuyệt đối. Đám thị vệ phía sau cũng ra kí hiệu y như vậy với dân làng, khiến mọi mọi người sợ run như cầy sấy. Phen này tên nông dân kia chết chắc rồi.

Tới trưa, nàng vẫn ngồi trên đỉnh dốc, thản nhiên ăn cơm, mặc kệ đám dân làng phía sau phải quỳ đến tê người. Bỗng từ đâu có tiếng gió thổi tới, làm mái tóc đang xõa ra của nàng khẽ bay nhẹ, nàng khó chịu vuốt nó ra sau, liền thấy hắn đang nghiêng đầu, chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt dính đầy phân bón và bùn đất nhưng vẫn không giấu nổi nét tò mò trẻ con kia, thật khiến nàng ngứa mắt mà. Nàng cũng im lặng quan sát hắn, muốn thi xem, tính kiên nhẫn của ai cao hơn.

_ a, ừm, ngài là tướng quân sao?

Hắn mở lời trước. Đám thị vệ đi sau nghe thế, lửa giận ngút trời, trưởng đoàn thị vệ tuốt gươm, chĩa vào hắn quát:

_ xấc láo, ngươi dám...

_ im

Nàng khoát tay, miệng nhếch lên đầy tiêu sái, 1 bộ dáng tiêu diêu tự tại mà hất cằm hỏi hắn:

_ ngươi trông ta giống tướng quân chỗ nào?

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, rồi thành thật trả lời:

_ ngài cưỡi hắc mã, khác với những người kia, dù không mặc áo giáp, nhưng thanh kiếm bên hông chắc chắn tốt hơn những người khác, vải trang phục cũng là dạng vải bền và hiếm nữa

Nàng cười ha hả, tâm tình cũng rất vui vẻ đi, từ trước tới giờ đi đâu người ta cũng cung cung kính kính rồi công chúa điện hạ công chúa điện hạ, nghe chán muốn chết, nàng thích được tiêu diêu tự tại, bay nhảy muôn nơi, lại được người ta đối đãi bằng thái độ tự do phóng khoáng như hiện tại. Mà tên làm ruộng này không biết có phải kiến thức hạn hẹp nông cạn hay không, lại vô ý làm cho tâm tình nàng vui vẻ, có lẽ nàng sẽ nhân từ với hắn hơn chút vậy, chắc không cần lột da róc thịt làm gì, lát nữa thiêu sống hắn luôn cho nhanh

_ haha, nếu ta là tướng quân, vậy ngươi nghĩ những kẻ đứng sau ta sẽ là gì

Hắn lại nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi nói:

_ ừm, có lẽ là binh lính đi

Đám thị vệ đằng sau đầu đầy hắc huyết, bọn họ tuy toàn bộ là nữ, nhưng so với nam nhân đều là vượt xa, nhìn chỗ nào giống lũ binh lính tầm thường kia vậy?

_ ngươi không thấy bọn ta đều là nữ nhân chân yếu tay mềm sao

Nàng hỏi vặn, nhảy khỏi yên ngựa, trên ngón tay vẫn là cành hoa bỉ ngạn ấy, một bộ dáng vân đạm phong khinh đi tới. Hắn lại thành thật trả lời:

_ à thì, nữ nhân cũng có sao đâu chứ, miễn là người có chí hướng, thì nam hay nữ đều có thể tòng quân mà, không phải sao?

Nàng ngửa cổ lên trời, cười ha hả, bộ dáng thực vui vẻ, tên làm ruộng này thú vị đấy. Nghĩ rồi, nàng phất áo quay đi, hắn thấy nàng thật kì lạ, vừa rồi bắt chuyện với hắn rất vui vẻ, sau lại không nói lời nào quay đi, quả thực rất kì lạ.

Tới tối, hắn vẫn nằm trong căn chòi nhỏ, xung quanh chỉ có 1 cây nến, cùng với 1 chậu hoa, bên cạnh đó là 1 thanh kiếm. Hắn chán nản, bèn bật dậy, rút lưỡi kiếm ra, là 1 thanh kiếm gãy, lưỡi kiếm đen bóng, toát ra 1 sự thần bí khó hiểu, cũng giống như nàng vậy. Nàng không giống những nữ nhân chua ngoa, chảnh chọe, càng không phải kiểu hiền lành, thục nữ, mùi hương của nàng cho thấy nàng là 1 người đầy tự tin và kiêu ngạo.

Hắn lắc lắc đầu, tự nhiên nghĩ về nàng là thế nào nhỉ?

_ cứu, cháy, cháy rồi

_ cướp a, cướp

Hắn mải suy nghĩ mông lung, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, lại nghe tiếng hét như thế, vội vàng lao ra ngoài, liền thấy cả ngôi làng chìm trong biển lửa. Hắn cả kinh, nhưng chúng không phải cướp, mà là ngoại quân, kia chắc chắn là cờ của hàn băng quốc. Dẫn đầu bởi 2 mãnh tướng là ái bạch miêu daki và huyệt liềm đế gyuutaro. Đám binh lính hắn gặp lúc sáng cũng lao ra, trên tay họ phấp phới bóng cờ của ngạn hoa quốc.

Hai đạo quân va vào nhau, giao tranh kịch liệt, hòa theo tiếng thét của thường dân và tiếng ngựa hí, tạo ra 1 khung cảnh cực kì hỗn loạn. Hắn lao vào đống lửa, ngay lập tức lôi 2 đứa trẻ con ra, vài ba tên lính lao tới, nhưng chưa thấy kiếm hắn rút ra, đầu chúng đã rơi xuống, hắn lao vào trong làng, liên tiếp cứu mạng thường dân, cho đến khi 1 thân ảnh quen thuộc lướt qua mắt hắn, lẫn vào đám đông, hắn không ngần ngại chạy theo.

Nàng vung kiếm, cưỡi trên lưng hắc mã chém rơi đầu địch. Sau lưng có thêm vài nữ binh sĩ khác, trong đó cái người sáng nay định quát hắn hô to:

_ CÓ MAI PHỤC, CÓ MAI PHỤC, MAU CẤP BÁO CHO NỮ HOÀNG, HỘ GIÁ CÔNG CHÚA VỀ KINH

Công chúa?, ý muốn nói nữ nhân trên lưng hắc mã kia à, hôm nay sao mà gặp nhiều rắc rối thế nhở?. Hắn chán nản, bèn lấy sáo thổi 1 hồi dài, làm nàng cùng mấy nữ quân sĩ khác nhìn sang. Từ sau lưng hắn 1 con bạch mã lao tới, hắn nhanh như cắt nhảy lên lưng ngựa, xông tới chỗ nàng. Mấy nữ hộ sĩ hét to:

_ bảo vệ công chúa, mau bảo vệ công chúa

Nàng nheo mắt nhìn, muốn xem hắn sẽ làm gì nàng đây. Khi ngựa lao gần tới chỗ nàng, hắn bất ngờ nhảy lên cao, tuốt lưỡi kiếm của mình ra, phi 1 đường về phía trước. Lưỡi gươm xé gió, lao thẳng tới chỗ gyuutaro, hắn đưa lưỡi hái lên đỡ, nhưng lực ném vẫn mạnh đến mức khiến huyết liềm đế ngã ngựa, daki hét lên:

_ ANH HAI

Rồi cùng quân sĩ chạy tới hộ giá. Tên gyuutaro chống lưỡi hái bò dậy, tức giận nhìn kẻ làm mình ngã ngựa. Hắn bình tĩnh đi tới, nhặt kiếm của mình lên, rồi mở lời:

_ các ngươi thân là người hàn băng quốc, cớ sao lại sang ngạn hoa quốc đây gây sự?

_ nhiều lời, giết hắn

Daki quát lên, ngay lập tức sáu mãnh tướng sau lưng lao tới, trên áo choàng của chúng đều kí hiệu rất rõ chữ hạ, trên mặt của chúng xăm hình các chữ số lần lượt là lục, ngũ, tứ, tam, nhị, nhất. Hắn nghiêng đầu khó hiểu, ai đời lại dùng số để đặt tên cho tướng lĩnh vậy, mà chữ hạ kia lạ hạ trong mùa hạ, hay hạ trong hạ đẳng, kì quặc ghê.

Lũ hạ huyền tướng vừa lao lên, đã nghe hắn nhẩm:

_ phi luân dương viêm

Chỉ thấy một tia lửa xẹt qua, đầu bọn chúng trong phút chốc nổ tung, thân thể cũng bùng lửa, chia ra làm ba bốn khúc. Daki và gyuutaro từ 2 bên lao tới, bọn chúng tung liên hoàn kĩ:

_ ái bạch miêu

_ bạt hồ khiêu lương

Hai đòn tấn công 1 từ trên không, 1 chặn dưới đất, định kẹp chết hắn, nàng ở đằng kia thấy thế, nhếch miệng cười tà, đỡ 1 chiêu này, trừ nàng ra tất cả những kẻ khác may mắn nhất cũng phải mất 1 cánh tay. Nhưng rồi...

_ chước cốt viêm vương

Lưỡi kiếm gãy đánh tan mọi đòn tấn công, tạo ra liên tiếp các vòng cung lửa bảo vệ chủ nhân, gyuutaro và daki ngay lập tức bị sức nóng của lửa dạo cho sợ hãi, cái khỉ gì đây, chẳng phải chỉ có người nhà rengoku mới sử dụng được sức mạnh của lửa thôi sao. Chưa kịp hoàn hồn, hắn ngay lập tức động thủ.

_ nhật vật chi long, đầu vũ

Xoay mình, 1 con rồng lửa hiện ra, lao về phía gyuutaro, hắn múa liềm, tung ra hàng ngàn lưỡi liềm máu, nhưng lạ chưa, toàn bộ chúng đều bị đốt sạch. Hắn xông lên, daki tung đòn, đám đai lưng bổ tới , cắt hắn làm năm khúc bằng nhau, nhưng ả ngay lập tức nhận ra đó là ảo ảnh, vừa quay ra sau, hắn đã tung 1 cước vào đầu ả, làm ả bay thẳng về phía binh lính của mình. Gyuutaro xông tới, từ phía dưới móc lên 1 đường, hắn bật lên cao, lại rơi xuống, thức bính la thiên chém gãy liềm, thuận thế cứa sâu vào vai của gyuutaro, làm tên đó lảo đảo vài bước, ngã bệt xuống đất. Vài tên lính thấy thế, hoảng hốt đỡ gyuutaro dậy, hét:

_RÚT LUI, MAU RÚT LUI, CHỦ TƯỚNG BỊ THƯƠNG RỒI

Và chúng cứ thế chạy đi mất. Nàng thúc ngựa, chậm rãi tới bên cạnh hắn, hắn vẫn đang xoa đầu bạch mã của mình, lại nhìn khẽ nàng, cười nhẹ:

_ người là công chúa?

Nàng lại vui vẻ đáp lời:

_ vậy thì sao

Hắn gãi đầu khó xử:

_ thần thật có lỗi, lại không nhận ra công chúa

Nàng cười khiêu khích:

_ về cung với ta

Nói rồi liền quay ngựa đi, để lại hắn ngơ ngác:

_ nhưng... nhưng mà, thần còn có ruộng...

_ ta đốt nhà ngươi rồi

Nàng 1 bộ dáng kiêu ngạo nói, cứ như chuyện này không liên quan tới nàng, hay ruộng nhà hắn bé lắm vậy. Ách hắn sở hữu thửa ruộng to nhất nhì làng nha. Nàng lại tò mò nhìn hắn, cứ nghĩ hắn sẽ bày ra bộ dáng thê thảm cầu xin, hay khóc ròng ăn vạ chứ, ai ngờ hắn chỉ tỏ ra bất đắc dĩ, rồi đứng chôn chân tại chỗ như kia.

_ còn không mau đi

Nàng giục hắn, kéo hắn khỏi cơn ngơ

_ ơ ừm, phải đi thật ạ

_ ngươi muốn kháng lệnh ta?

_ ách, tất nhiên là không rồi

Hắn cứ ngây thơ mà đáp lời, cái tên này, mặc dù biết trước mặt mình là tam công chúa nổi tiếng tính khí thất thường, nhưng là hắn vẫn rất tự nhiên đối đáp cùng, 1 chút cái gì gọi là cung kính cũng không có nha, bất quá, nàng chính là ưa thích như vậy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro