Chương 75: Tam Giới Thần Đỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vị quốc sư kia. . . . . . . . . . . Ta có cảm giác rất quen thuộc!" đôi mày thanh tú của Lâm Lang khẽ nhíu lại, từ ngữ đắn đo, trong mắt mê mang không hiểu, tại sao bóng dáng vận sa mỏng huyết y mơ hồ xẹt qua tản ra linh khí làm nàng cảm thấy quen thuộc đến kỳ lạ ? Chẳng lẽ trước kia nàng cùng người nọ có quen biết ?
Trong bóng tối, dung nhan tuấn lãng kiên nghị của nam tử mang theo tia thâm thúy ngưng trọng , đôi mắt như hắc diệu thạch tản mát ra hàn quang lạnh thấu xương : "Nàng nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai sẽ có rất nhiều chuyện phải đối mặt !"
Quân Thương nói xong, đi ra ngoài hai bước, bước chân dừng lại, hướng Lâm Lang nói: "Viên Nguyệt Châu kia nhớ phải cất kỹ !"
Lâm Lang nhìn mâu quang sắc bén trịnh trọng của hắn, vô ý thức sờ lên hạt châu đeo trên cổ, gật đầu một cái: " Ừ! Ta biết !"
Quân Thương nghe được câu trả lời của nàng, thân hình lóe lên, liền biến mất ở giữa màn đêm đen như mực !
Lâm Lang nhìn phương hướng hắn rời khỏi ngẩn người trong chốc lát, cũng không có nằm ngủ, nàng đi tới mép bàn ngồi xuống thắp đèn dầu, cầm một cuốn sách lật lật vài trang, nhưng tâm thần có chút không yên đặt sang một bên , đôi tay chống cằm nhìn ánh lửa chập chờn lay động đến xuất thần !
Nàng biết Quân Thương đã xuất phủ , về phần đi làm chuyện gì, nàng không biết, nhưng nhất định là chuyện rất quan trọng, nói không chừng cùng dị tượng trong hoàng cung có liên quan; thật ra, có đôi khi nàng nghĩ, thế sự hỗn loạn cùng nàng có quan hệ gì ? Thế nhân chết sống thì liên can gì tới nàng ? Chỉ cần có hắn bên cạnh, hai người chèo thuyền ngắm cảnh khắp giang hà hồ hải [ 1 ] , không màng tới thế sự đó hẳn là cuộc sống vui vẻ nhất, nhưng có thể buông bỏ tất cả, không nghe không thấy sao ? Hiển nhiên không thể, thứ nhất nàng không thể bỏ mặc Lăng phu nhân, còn có Thiển Ngữ, Thiển Tuyết đã sống chung thời gian dài ở Ngọc Lâm uyển đã có tình cảm gắn bó, hơn nữa, nàng cũng không tuyệt tình đến mức nhìn mọi người bị hút hết nguyên khí, sau đó trần gian rơi vào tình cảnh hung hiểm!
[ 1 ] thể hiện sự tự do, cùng nhau đi đến chân trời góc biển , ý tứ của cụm từ này trong đoạn trên theo mình hiểu là 2 người cùng bên nhau, sống cuộc sống của mình, làm điều mình thích, chu du khắp nơi. giang, hà đều là sông, hồ thì ko phải bàn rồi, hải là biển
Nói cho cùng, đều là nàng tự tìm phiền não, Phật tổ thường khuyên người ta buông tay, nhưng Phật Tổ có thật đã từng buông tay chưa ? Nếu thật sự có thể buông, hà tất gì phải cực khổ mà đi khuyên hết người này đến người nọ ! Cho nên, nàng cũng không thể thoải mái buông bỏ tất cả thế tục , Cố chấp ở chuyện này đến cùng để bản thân tự tìm lấy một kết cục !
Nơi xa phía chân trời dần dần nhô lên hào quang rực rỡ phá vỡ màn đêm hắc ám vô tận, nàng cảm giác bản thân từ nơi tối tăm được nước lũ xuôi đẩy, mặc cho cuối con đường sẽ gặp kết quả gì --vẫn kiên định đối mặt đến cùng !
Nàng lấy tay chống cằm, không biết qua bao lâu, ngọn đèn chập chờn hai cái, rốt cuộc ở trong phòng im lìm vụt tắt, quanh cảnh xung quanh bình minh đã ló dạng giữa bầu trời phủ lên một tầng màu xanh lam trong lành. Lúc này, Lâm Lang nhạy bén nghe được náo động khác thường trên đường phố, âm thanh vó sắt lộc cộc, tiếp theo tiếng người huyên náo, âm thanh binh khí va chạm ầm ầm chói tai lũ lượt thi nhau kéo tới, trong lòng nàng cả kinh, ngẩng đầu lại thấy cả người Quân Thương mang theo hàn khí từ trong cửa sổ nhảy vào phòng nàng, trong con ngươi sắc bén vẫn ẩn chứa sát ý đày đặc, đợi nhìn đến nữ tử đang ngồi bên cạnh bàn mới hơi nhu hòa một chút.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Lang cả kinh, đứng dậy tiến ra đón !
Trên bàn ngọn đèn đã cháy hết, bầu bạn bên cạnh một bóng hình màu xanh đậm, là làn khói nhẹ còn lượn lờ vấn vít chưa tan , Quân Thương nhìn hành động nữ tử tiến lên đón, nhíu mày mà hỏi: "Một đêm không ngủ ?"
Lâm Lang cảm giác hắn không vui, lại không có thời gian giải thích, chỉ vội vàng hỏi: "Trên đường đã xảy ra chuyện gì?"
Quân Thương tạm thời không cùng nàng so đo, đi tới bên cạnh bàn rót một ly trà ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: "An Định phường bị cấm vệ quân phong bế ."
"Tại sao ?" Lâm Lang tiến lên, mi tâm hơi nhíu nâng lên khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.
An Định phường cũng chỉ là toàn bần dân chạy nạn cư trú, xảy ra chuyện gì có thể kinh động triều đình, thậm chí bị phong bế ? trong lòng Lâm Langhết sức kinh ngạc, nhìn Quân Thương bật thốt lên: "Chẳng lẽ bởi vì. . . . . . . . . . . . " Nàng nhớ tối hôm qua phương hướng hoàng cung giữa bầu trời đêm xẹt qua bóng dáng vận sa mỏng huyết y -- đạo huyết sắc kia, chính là tập hợp vô số hồn phách sinh linh, " Quốc sư là U Minh ?" Nhưng U Minh mang theo hơi thở tà khí của Ma tộc, trong lớp sa mỏng huyết y rõ ràng có linh khí Tiên Tộc, lại nói, U Minh đang bị trọng thương , cũng sẽ không hồi phục nhanh như vậy !
Lời vừa thốt ra, chính nàng tự quả quyết phủ định : "Không phải là U Minh, nhưng cùng U Minh có quan hệ !" Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quân Thương, " Chàng biết người kia là ai ? Có đúng không?"
"Tân nhậm quốc sư nói những người bị yêu quái hút tinh khí ở An Định phường nay khởi tử hoàn sinh, nên muốn vì bọn họ siêu độ !" Bờ môi Quân Thương lộ ra tia giễu cợt cười khẽ, tiến lên một tay ôm lấy Lâm Lang hướng tới giường: "Cùng ta nghỉ ngơi một lát !"
Lâm Lang chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, đã rơi vào trong lồng ngực cường tráng mang theo khí lạnh, bên hông bị một đôi bàn tay quấn chặt -- mặc dù đã tiếp nhận tình ý của Quân Thương, lại không khỏi mang dánh dấp ngượng ngùng của tiểu nữ nhi, Lâm Lang giống như cật lực che giấu vẻ xấu hổ, không thuận theo mãnh liệt đấm đấm lồng ngực của hắn: " Chàng vẫn chưa trả lời ta ! Người quốc sư kia rốt cuộc có lai lịch gì ?"
Hai cánh tay hữu lực của Quân Thương dùng sức, kìm chặt hai tay quấy phá lung tung của nàng, âm thanh trầm thấp chấn động lồng ngực: "Đừng làm loạn !" Tiếp theo dịu dàng vuốt ve lưng của nàng, giống như sâu kín thở dài nói: " Tam giới, có lẽ sắp đại loạn rồi !"
Lâm Lang bị âm thanh tràn ngập thất vọng cùng châm biếm chấn động tâm nàng, nàng tựa trong ngực ấm áp của Quân Thương dần trở nên yên tĩnh lại, chỉ chốc lát sau thế nhưng ngủ say sưa tới sáng !
Thời điểm Lâm Lang tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, bên ngoài vầng thái dương đã treo cao, phía chân trời phát ra hào quang bạch sắc chói mắt, kế bên chỉ còn lại cái gối lõm xuống thật sâu, người bên cạnh đã chẳng biết đi đâu. Nàng ngồi dậy hô một tiếng, Tử Y lên tiếng trả lời từ bên ngoài bước vào, tiến lên hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong, ra ngoài phòng khách, trên bàn đã dọn xong thức ăn, Lâm Lang ngồi ở bên bàn, biết là Quân Thương làm, nhưng lại không thấy bóng dáng Quân Thương, quay sang hỏi Tử Y : "Thành chủ đâu ?"
Tử Y một bên gắp thức ăn cho Lâm Lang vừa nói: "Thành chủ trời còn chưa sáng đã ra ngoài, những món này đều là Thành chủ tỉ mỉ chuẩn bị !"
Lâm Lang sững sờ, nhìn sắc trời một chút, khi nãy vẫn chưa phát giác, giờ nhìn lại, mặt trời lên cao, có hơi chói mắt, sáng sớm khí trời lạnh lẽo mộ chút cũng không hề có, canh giờ hiển nhiên không còn sớm !
Chính mình dĩ nhiên lại ngủ say như vậy ?
"Hiện tại giờ gì ?" Trong mắt nàng dâng lên tia thản nhiên cùng tức giận, cong ngươi sâu không thấy đáy cũng không thể xóa đi sự lo âu !
Chuyện tối hôm qua Quân Thương một mực không tiết lộ, không chịu nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sau đó hai mắt nàng nặng nề đi vào giấc ngủ. Lâm Lang âm thầm nắm chặt hai tay: trừ lần say rượu kia , mình sẽ không ngủ say như vậy, bây giờ nghĩ lại, tất nhiên là Quân Thương động tay động chân, hắn rốt cuộc muốn làm gì ?
Trong mắt Tử Y cũng hiện lên vẻ thâm thúy: "Tiểu thư, còn có một canh giờ đã đến buổi trưa !"
Lâm Lang nghe xong, mi tâm nhảy một cái, đứng bật dậy hướng ra ngoài chạy đi, chỉ vừa tới cạnh đại môn, trước mắt một đạo bạch quang thoáng qua, Tiểu Bạch khó khăn lắm mới ngăn cản được đường đi của nàng : "Phu nhân!"
Tử Y cũng gấp gáp chạy lên trước, trong con ngươi thoáng qua gian nan : "Tiểu thư!"
Đôi mắt trong veo Lâm Lang nhìn hai người cản đường trước mặt, mơ hồ bộc phát khí thế uy nghi khiếp người làm người ta không thể coi thường, tiếp theo, nàng vòng qua hai người, liền muốn bay lên !
Tiểu Bạch nhớ tới Quân Thương đã giao phó, tâm hạ quyết định, sừng sững giang hai cánh tay ngăn Lâm Lang, như chem. đinh chặt sắt nói: "Phu nhân, Thành chủ ra lệnh thuộc hạ truyền lời cho phu nhân, khi ngài ấy không có ở đây , phu nhân không nên rời khỏi đây ! Nếu như, phu nhân khăng khăng muốn đi ra ngoài, ta. . . . . . Chúng ta chỉ có thể lấy chết can ngăn !"
Trong con ngươi tĩnh mịch của Lâm Lang nhìn chăm chú hắn, dường như tản ra ánh sáng kim thạch mang tính chấn nhiếp văng tán loạn, trái tim Tiểu Bạch cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng hắn âm thầm kêu khổ -- phu nhân thật muốn xông ra ngoài, hắn há có thể ngăn được hay sao ? Chỉ sợ thật muốn lấy chết can gián rồi !
Đang lúc Tiểu Bạch chịu nổi Lâm Lang không ngừng dùng ánh mắt uy áp bức người, Lâm Lang chợt lạnh giọng cười nói: "Tốt! Thật tốt! Thật tốt !"
Sau đó, nàng xoay người trở lại chỗ ngồi, cầm thìa múc cháo tổ yến trước mặt , từng muỗng từng muỗng ăn chuyên chú, giống như sấm sét rền vang mới vừa nãy chưa từng xảy ra .
Tử Y cùng Tiểu Bạch thấy vậy, hai mặt nhìn nhau, sau đó toàn thân đều như lâm đại địch nhìn Lâm Lang!
Lâm Lang nhàn nhã múc cháo, trong âm thanh ẩn ẩn sắc bén, rồi lại giống như con mèo nhỏ lười biếng ngủ say hưởng thụ ngày xuân nắng ấm, sau cùng mang theo khí thế uy nghiêm không cho hai người cự tuyệt --
Nàng nói: "Ta đợi đến trưa, nếu Quân Thương vẫn chưa trở lại, các ngươi theo ta đi An Định phường!"
Tiểu Bạch cùng Tử Y không dám thẳng thắn cự tuyệt, Tử Y lén quan sát trên trán Tiểu Bạch không ngừng đổ mồ hôi, ngập ngừng hô: "Tiểu thư. . . . . ."
Lâm Lang không để ý đến nàng, vẫn như cũ khuấy khuấy cháo trong chén, nhưng động tác trên tay chậm chạp không ăn-- lòng của nàng lúc này phẫn nộ cùng lo lắng, phẫn nộ là bởi vì Quân Thương gạt mình đi mạo hiểm, lo lắng là sợ Quân Thương xảy ra chuyện không may !
Một canh giờ trôi qua mà mọi người trong phòng tựa như trải qua hơn một năm, Tiểu Bạch cùng Tử Y thỉnh thoảng lại loay hoay nhìn ra ngoài, biết rõ Quân Thương không về kịp, nhưng vẫn ôm một tia ảo tưởng, chẳng qua khi trong phòng đồng hồ báo giờ gõ vang, trừ ánh tịch dương sáng lên một chút, trong sân tiếng động gì cũng không có !
Hai tròng mắt Lâm Lang khẽ chuyển nhìn hai người, chậm rãi mở miệng: "Các ngươi muốn theo ta cùng đi, hay vẫn là lưu lại ?"
Trong mắt Tiểu Bạch cùng Tử Y tràn ngập khổ sở nhìn về phía Lâm Lang, vừa muốn mở miệng khuyên nhủ lần nữa, bên ngoài truyền đến giọng nói thở hổn hển: "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . . . . . ."
Thiển Ngữ vừa chạy vừa kêu, xông vào trong phòng, hướng về phía Lâm Lang, thở không ra hơi nói: "Tiểu . . . . . . . . . . . Tiểu thư, người trong cung đang chờ ở Tiền viện, phu nhân gọi tiểu thư qua đó !"
Lâm Lang nghe xong, trong mắt giống như trận cuồng phong thổi vào làm mặt nước hồ xuân đang phẳng lặng bất chợt dậy sóng, từng gợn sóng sâu cạn tối tăm tản ra , nhưng chỉ lạnh nhạt nói: " Ta tới liền !"
Tiểu Bạch cùng Tử Y nghe được Lâm Lang nói thế liền thở phào nhẹ nhõm, thấy Lâm Lang ra cửa, hai người gấp rút theo sát .
Thời điểm nhìn thấy người tới, Lâm Lang khẽ giật mình, lại chính là người đảm nhiệm chức vụ tạm thời Binh Bộ Thượng Thư Lý Nguyên Dịch, Lý Nguyên Dịch phát hiện Lâm Lang đến bèn nói về sau tỷ tỷ nàng Diệp Cẩn Huyên cùng hoàng thượng thành thân, buổi chiều hoàng thượng tổ chức thiết yến, muốn mời nàng tham gia chung vui ! Còn có mấy ngày nay hoàng thượng ngủ không yên, hỏi nàng yêu cầu hoàng thượng đưa ra tiến hành đến đâu ?
Lâm Lang tự nhiên biết yêu cầu Triệu Tễ chính là có được hồn phách Tạ Hoằng Thanh, nàng cũng không trực tiếp trả lời Lý Nguyên Dịch, chỉ là nói bóng nói gió : "Hoàng thượng nếu sốt ruột, trong cung không phải có kẻ thích hợp hơn ?"
Lý Nguyên Dịch nghe vậy, ha ha cười hai tiếng, nhìn Lâm Lang ý vị sâu xa nói: "Ngày mai, tiểu thư có thể diện kiến dung nhan vị quốc sư này rồi ! Nghe nói vị quốc sư này cùng tiểu thư còn có tầng quan hệ sâu xa !" "Tiểu thư nhất định phải tới !"
Lý Nguyên Dịch trước khi đi giống như không yên lòng, sợ Lâm Lang không đi, lại cố ý dặn dò một câu, Lâm Lang nhìn bóng lưng hắn chần chừ rời đi, trong con ngươi tĩnh mịch chợt lóe hàn quang, nói: "Lý đại nhân yên tâm, bản tiểu thư nhất định có mặt !"

Chương 76: Vào cung
Sau khi Lý Nguyên Dịch rời đi, Lâm Lang không hề nhắc lại chuyến đi An Định phường, vẻ mặt thản nhiên cuộc sống như thường lệ trải qua yên ả, có đôi khi còn đăm chiêu xuất thần, tinh quang sắc bén nơi đáy mắt càng ngày càng rõ rệt, nhìn Tiểu Bạch cùng Tử Y một bộ dáng kinh hồn bạt vía, trợn to hai mắt thời thời khắc khắc lưu ý động tĩnh Lâm Lang , chỉ sợ một khi sơ suất, Lâm Lang sẽ biến mất !
Thật vất vả chờ đến hôm nay Thanh Y không đi vận chuyển hàng hóa được, đang ở Ngọc Lâm uyển buồn bực cho tới trưa, sau khi dùng xong cơm , Lâm Lang để các nàng lui về phòng nghỉ ngơi hai canh giờ; mấy ngày nay Thanh Y bận rộn lo toan, thật vất vả ngủ một giấc , liền đi tới viện Lăng phu nhân thỉnh an, lại đi xuống trù phòng chơi một lát; chờ Thanh Y đi dạo trở lại, Tử Y om sòm nàng đôi câu, nhìn sắc trời không còn sớm, vội kêu nàng tới hầu hạ Lâm Lang tắm rửa trang điểm thay đồ, chuẩn bị vào cung tham gia dự tiệc.
Thường ngày Lâm Lang rất ghét kiểu cách phức tạp rườm rà, vẫn luôn không thích tô son trát phấn, hôm nay lại thoải mái đồng ý trang điểm, còn lần đầu tiên chọn xiêm y mây ngũ sắc làm từ mười hai tấm vải thượng hạng , trang phục lóa mắt phối cùng trâm cài Bích Hải minh châu trên đầu tỏa ra hào quang lấp lánh minh diễm, khác ngày xưa bớt đi vẻ thanh thuần tao nhã, phong thái hôm nay lại thêm một phần cao quý diễm lệ , liếc mắt nhìn sang, trông như tiên nữ giáng trần !
Thu thập xong ra cửa, sắc trời đã dần sắp tối, Tử Y cùng Thanh Y theo Lâm Lang đi tới cửa, thấy Tiểu Bạch đã sớm kéo xe ngựa chờ sẵn trước cổng, thấy đám người Lâm Lang đi ra, hắn nghĩ muốn tiến lên chào, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lang, trong mắt đột nhiên bắn ra tia lửa kinh ngạc , trợn to hai mắt nhìn ngây ngẩn cả người, Thanh Y thấy vậy, dẫn đầu nhảy lên xe một cái, lại giả vờ không chú ý hung hăng đụng Tiểu Bạch một cái, Tiểu Bạch vẫn trong trạng thái ngây ngốc chưa phục hồi tinh thần thuận thế ngã xuống xe ngựa, nhìn tất cả mọi người nở nụ cười ha ha !
Nụ cười này ngược lại đem tâm trạng mọi người trải qua mấy ngày nay vẫn căng thẳng dần buông lỏng , bầu không khí phút chốc trở nên vui mừng nhẹ nhõm không ít !
Tiểu Bạch đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, có chút thẹn quá thành giận nhìn chằm chằm Thanh Y: "Ngươi. . . . . . Không có giáo dưỡng !"
Thanh Y nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tiểu Bạch, trong con ngươi mang theo một tia hả hê giễu cợt nhìn Tiểu Bạch nói: "Thật không biết kẻ nào mới không có giáo dưỡng ! Nhìn bộ dáng ngu ngốc mới vừa rồi của ngươi, nếu thêm hai hàng nước miếng sẽ hoàn mỹ hơn !"
Tiểu Bạch nghe nàng châm chọc, trên mặt vọt lên một trận ửng đỏ, trong bụng thấp thỏm liếc nhìn Lâm Lang, tức giận ngước cổ lên nói: "Ta ta ta. . . . . . . . . . . . . . Đó là phu nhân khác mọi khi, ta mới chăm chú nhìn thêm, mắc mớ gì tới ngươi? Dù ngươi ở trước mặt ta để cho ta nhìn, ta còn không thèm !"
Thanh Y cũng không quan tâm, hướng về phía Tiểu Bạch làm mặt quỷ, xoay người vào buồng xe. Đợi Tử Y đỡ Lâm Lang lên xe, vào trong khoang xe ngồi xuống, hạ màn xe xuống, Tiểu Bạch vung roi ngựa" Ba " một âm thanh cao vút vang lên, tựa như trút giận hừ lạnh một tiếng, xe ngựa liền vững vàng băng qua giữa đường cái kinh đô phồn hoa, hướng phía hoàng cung chạy đi !
Trong nhất thời, bên trong buồng xe an tĩnh khác thường, chỉ còn nghe tiếng chuyển động của bánh xe cuồn cuộn lăn trên mặt đất, gió đêm lay động một góc màn xe, bóng đêm lạnh lẽo xâm nhập vào trong xe, phần phật lướt qua viên dạ minh châu khảm nạm trên mui xe trong đêm đen tĩnh lặng phát ra hào quang rực rỡ !
Ước chừng đi gần nửa canh giờ, mới tới bên ngoài cửa cung, Tiểu Bạch xuất bái thiếp ra, xe ngựa đi vào trong một đoạn mới dừng lại, lúc này, Tiểu Bạch vén rèm hướng Lâm Lang nói: "Phu nhân, bên trong không cho xe ngựa vào!"
Lâm Lang đồng ý một tiếng, vịn tay Tử Y đứng dậy, Thanh Y trước tiên nhảy xuống xe ngựa đặt xong bàn đạp chân, lúc này mới bảo vệ Lâm Lang xuống xe.
Vừa xuống xe đã có tiểu cung nữ bộ dáng sợ hãi tiến lên đón dè dặt hướng Lâm Lang hành lễ, Lâm Lang biết dạ yến Thanh Y Tử Y cùng Tiểu Bạch là thân phận nô tài đều không thể theo vào , chỉ có thể ở bên ngoài Thiên điện chờ, liền dặn dò ba người ở đây đợi, còn nàng đi theo tiểu cung nữ vào trong !
Tử Y thấy Lâm Lang xoay người, bất giác hô: "Tiểu thư. . . . . . . . ."
Lâm Lang nghe tiếng la lo lắng của nàng , quay đầu nhìn nàng hàm chứa an ủi khẽ mỉm cười, tiếp theo xoay người nhìn cung nữ nói: "Cô nương, xin dẫn đường !"
Tử Y nhìn phương hướng Lâm Lang rời đi ,trong con ngươi hiện đầy lo lắng, Thanh Y cũng nhón chân lên nhìn, ngược lại dậm chân nói: "Đáng hận chúng ta không được đi vào!" Bên trong hoàng cung tầng tầng phù triện, Thanh Y Tử Y đã không phải là một Quỷ Hồn như trước, mặc dù có tu vi không thấp , nhưng đối phó với phù triện ( bùa chú ) được gia phong từ các thời kỳ Đế Vương, vẫn lực bất tòng tâm !
Tử Y nghe vậy, mi tâm càng thêm nhíu lại chặt, ngày hôm trước tiểu thư được Lý Nguyên Dịch mời Lâm Lang vào cung đạ hơi kỳ lạ, bây giờ nàng càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, chẳng lẽ Thành chủ ? trong mắt Tử Y thoáng qua tia kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Bạch, đột nhiên trầm giọng nói: "Tiểu Bạch, ta hỏi ngươi, ngươi biết Thành chủ đi làm gì sao?"
Tiểu Bạch hiển nhiên bị câu nói của nàng làm cho sửng sốt một lúc, mờ mịt nói: "Ta. . . . . . Ta không biết ! Thành chủ chỉ dặn dò ta khi hắn không có ở đây, không được để phu nhân đi bất cứ đâu !"
Tử Y nghe xong, cũng là nóng nảy cùng bất đắc dĩ, đành dậm dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi ngược lại: "Vậy sao dạ tiệc ngươi còn để tiểu thư đi ?"
Tiểu Bạch không hiểu: "Cũng chỉ là bữa tiệc bình thường, có gì sao ? Huống chi ta nhìn phu nhân luôn buồn bực. . . . . . . . . ."
Tử Y nghe Tiểu Bạch giải thích, oán hận nói: "Thành chủ nói khi ngài không ở đây thì không được để tiểu thư đi bất cứ đâu ?"
"Đúng !" Tiểu Bạch rất vô tội gật đầu!
"Tiểu thư có phải đã ra cửa ?"
"Phải . . . . . . . . . . A!" Tiểu Bạch đột nhiên trợn to hai mắt, "Vậy sao bây giờ? Làm thế nào ?"
Tử Y hừ lạnh một tiếng: "Chờ đợi!" Nói xong nàng chuyển con mắt, một đôi con ngươi đen nhánh hiện đầy tia sáng lạnh lẽo, trong bóng tối lộ ra hàm răng sắc nhọn trắng toát, "Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, ngươi tốt nhất chuẩn bị tinh thần hy sinh đi!"
Tiểu Bạch thấy Tử Y đột nhiên lộ ra bộ dáng hung ác bị dọa sợ đến run bật lên một cái: "Ta ta ta. . . . . . Ngươi đừng quên. . . . . . . . . . . " Hắn còn định nói thêm tại sao chỉ oán trách một mình hắn ? Nhưng bị ánh mắt lệ khí của Tử Y áp bức, vội đem nửa câu sau nuốt xuống !
Trong nội tâm Tiểu Bạch rất buồn bực, hắn vốn là quản lý Quỷ Hồn , tại sao lại bị nữ quỷ trước mắt này dọa cho trái tim nhỏ đập thình thịch không ngừng !
Hắn xoay người ngồi chồm hổm trên đất buồn bực bắt đầu vẽ vòng vòng!
Phía chân trời bao phủ màu xanh nhạt còn chưa tối hẳn, nhưng màn đêm đã hoàn toàn phủ xuống nhân gian, bầu trời đầy sao lóe ra tia sáng lấp lánh nguy nga, trăng rằm như lưỡi liềm, giắt phía chân trời, ánh sáng trong vắt rải xuống , gió đêm mang hơi lạnh thổi qua, làm trong nội tâm người ta dâng lên luồng khí ớn lạnh, tựa như trăng rằm đang dùng đôi mắt lạnh thờ ơ từ trên cao nhìn xuống mọi biến hóa của thế gian .
Lâm Lang đi theo sau lưng tiểu cung nữ , âm thầm đánh giá nàng: dáng dấp tiểu cung nữ đoán chừng khoảng 17 ~ 18 tuổi, một thân cung trang trắng hồng giao thoa , lụa khoác trên cánh tay dệt bằng the hương vân bảy màu, động tác trong lúc lơ đễnh triển lộ ra vẻ nhu mì mềm yếu, cằm tinh tế, khuôn mặt thanh tú, một đôi con ngươi đen linh động xoay chuyển hết sức khả ái, giống như nai con mới sinh chọc người thương tiếc, mày liễu dài nhỏ từ đuôi chân mày lan ra độ cong nhu hòa, bộ dáng điềm đạm đáng yêu hết sức động lòng người !
Đi một lát, Lâm Lang nhìn bốn phía, hai bên toàn cây cối, lúc này ánh trăng lành lạnh, nhánh cây chập chờn đung đưa, hình ảnh loang lổ chiếu thành một hàng dài in trên đất, bên tai không nghe thấy bất kì âm thanh nào mà khung cảnh trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ có tiếng gió xào xạc-- con đường này càng đi càng hẻo lánh !
"Cô nương, chúng ta đang đi đâu ?" Hôm nay, ngày thành thân Diệp Cẩn Huyên cùng Triệu Tễ đáng lý phải tổ chức tại Tử Dương Điện, mặc dù hoàng cung nàng không thể nói quen thuộc, nhưng vẫn biết Tử Dương Điện một trong năm điện tôn quý trng cung tuyệt đối sẽ không phải ở nơi vắng vẻ này !
Lâm Lang nhìn về phía tiểu cung nữ mâu quang dần chuyển thành sắc bén, nhưng âm thanh lại vô cùng nhẹ nhàng ! Chỉ cần như thế , cung nữ kia cũng đã cảm nhận được khí thế áp bức không thể coi thường từ trong mắt Lâm Lang, giữa lông mày cung nữ lập tức túa ra mồ hôi hột, nỗ lực chịu đựng muốn ngã quỵ xuống, chỉ cúi đầu thật thấp, cước bộ dưới chân cũng chưa từng dừng lại: "Cẩn phi nương nương lệnh nô tỳ mang Tạ tiểu thư đi Cảnh Dương cung!"
Cẩn phi ? Diệp Cẩn Huyên? Lúc này, nàng ta không phải nên ở Diệp phủ chờ kiệu hoa rước vào hoàng cung sao ?
Trong mắt Lâm Lang hàn quang chợt lóe lên, thân thể di chuyển một cái, bằng vào sức mạnh của bản thân bắt được cổ áo tiểu cung nữ ngăn cản nàng tiếp tục đi về phía trước: "Cảnh Dương cung ở chỗ nào?" Trong nội tâm nàng cười khổ, vừa tiến vào nội cung nàng liền mất đi tất cả pháp lực, vào lúc này hơi động đậy một tí đã cảm thấy thân thể nặng nề vô cùng, chốc lát nữa nếu gặp chuyện , thật đúng là '' người là dao thớt, ta là cá thịt '' !
"Cảnh Dương cung. . . . . . . . . . ở phía trước rồi !" Tiểu cung nữ hoảng sợ không dứt trừng lớn hai mắt, tựa như cố gắng nhịn xuống thống khổ to lớn, đôi tay bắt được cổ tay Lâm Lang ý đồ kéo tay nàng ra.
Lâm Lang thấy tiểu cung nữ phản ứng như thế, tất nhiên biết nàng ta nghe theo chỉ thị Triệu Tễ mà thôi, cũng không nỡ tổn thương kẻ vô tội, liền buông lỏng tay, lạnh lùng nói: "Dẫn đường!"
Lâm Lang đột nhiên buông tay, tiểu cung nữ chưa phản ứng kịp, lập tức đứng không vững liền té lăn quay trên đất, tinh thần rơi vào kinh hoảng tột độ thử đứng dậy hai cái nhưng vẫn không gượng dậy nổi, Lâm Lang có lòng tốt muốn đỡ nàng dậy, một tay túm lấy cánh tay nàng ta, tiểu cung nữ vừa vặn không kìm chế được nữa liền khóc thành tiếng: "Tiểu thư. . . . . . Không. . . . . . Không, mau buông tay!"
Lâm Lang bị phản ứng của nàng sợ hết hồn: "Ngươi làm sao vậy?" Dường như nàng không có thương tổn nàng ta !
Tiểu cung nữ co rúm bả vai lại , bị Lâm Lang bắt được cánh tay khóc thút thít, ánh trăng chiếu xuống, càng nổi rõ khuôn mặt trắng bệch, trên trán từng hạt mồ hôi lớn lăn xuống ; nàng nghe được câu hỏi của Lâm Lang, ngập ngừng nói: "Không có, không có gì !"
Tiếp theo hốt hoảng xoa xoa nước mắt: "Chúng ta tới nhanh đi! Đến trễ .....nương nương. . . . . . Nương nương sẽ không vui !"
Lâm Lang nhìn vẻ mặt nàng hoảng loạn lo âu, trong đầu chợt hiện lên vẻ thông suốt, nàng nhanh chóng tiến lên, kéo cao ống tay áo tiểu cung nữ : nương theo tia sáng của ánh trăng thấy rõ trên cánh tay tiểu cung nữ hiện đầy vết thương xanh xanh tím tím , vết thương có dao găm vết cắt, có dấu vết roi quất , cũng có lửa đốt !
Thế nhưng tương tự như đêm hôm đó ở lãnh cung gặp phải trên vai Lý Nguyên Dịch khiêng một nữ tử người lộ ra chằng chịt vết thương trên chân không phân cao thấp. . . . . . . . . . . . Còn có ngày đó ở Chức Ngọc phường, vết thương trên cánh tay Diệp Cẩn Huyên. . . . . . . . . . .
Lâm Lang đột nhiên trừng lớn đôi mắt, ánh sáng u lãnh ở trong mắt bắn ra tia lửa khiếp người !
Tiểu cung nữ thấy bộ dáng lạnh lẽo của Lâm Lang, khóc lui về sau hai bước, bước chân lảo đảo như muốn chạy đi.
Lâm Lang thở dài nói: "Ngươi bỏ đi làm thế nào ăn nói với Triệu Tễ ?"
Tiểu cung nữ nghe nàng nói thế cả người nhất thời sửng sốt, nâng lên một đôi mắt đẫm lệ, đáng thương nhìn Lâm Lang, vẻ mặt ngốc lăng không dám tin !
Lâm Lang tiến lên hai bước: "Còn không mau dẫn đường ?"

Chương 77: Hư tình giả ý ?
Hoàng hôn buông xuống từng làn gió mát xào xạc thổi cành lá đung đưa, những chiếc lá còn sót lại vẫn vang lên rì rào, cùng với tiếng nhánh cây bị gãy trong bầu trời đêm yên tĩnh chấn động màng nhĩ người ta, hai bên đường những cọng cỏ khô cong lên, dưới ánh trăng ảm đạm, âm u trong bóng đêm của khu vườn ngự uyển phụ trợ càng làm nổi bật lên cảnh đêm đầy lạnh lẽo !
Trước cửa Cảnh Dương cung đặt hai con sư tử đá khổng lồ, trong bóng tối âm trầm giống như thân hình dã thú đáng sợ, trên đầu cửa hai bên treo đèn lồng màu trắng bị gió đêm thổi lung la lung lay, nương theo ánh sáng chập chờn soi sáng trên đầu cửa là ba chữ to khảm vàng kim nhưng lại nhuốm màu sắc xám xịt--" Cảnh Dương cung " .
Cửa lớn Cảnh Dương cung khép kín, dưới nền đất phủ đầy lá rụng , vườn ngự uyển mang cảnh sắc xơ xác tiêu điều căn bản không giống cảnh phong quang vô hạn của nữ nhân được Hoàng đế sủng ái, Lâm Lang nhìn bước chân hốt hoảng tiểu cung nữ đi phía trước, trong lòng vô cùng cảnh giác. Nàng theo tiểu cung nữ chậm rãi bước lên bậc thang Cảnh Dương cung .
Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của tiểu cung nữ nâng lên, nắm vòng cửa nặng nề làm bằng đồng gõ lên cửa , tiếng va chạm nặng nề kèm theo âm thanh run run của tiểu cung nữ phiêu tán trong không khí: "Mở cửa nhanh! Mau đi thông báo nương nương, nhị tiểu thư đã đến!"
Tiểu cung nữ kêu xong hai tiếng, đại môn mở ra một khe hở, hé ra khuôn mặt thô tục của tên thái giám, thái giám lấy tay xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn về phía tiểu cung nữ, ánh mắt đột nhiên tỉnh táo, vội mở cửa, cười khách sáo hướng tiểu cung nữ nói: "Bình nhi cô nương đã trở lại, mau vào đi thôi! Nương nương đang chờ !"
Bình nhi vội đáp ứng một tiếng, đối với Lâm Lang sau lưng khom lưng làm tư thế mời nói : "Xin mời!" Lúc này mới vội vã mang theo Lâm Lang tiến vào trong !
Khuôn mặt hèn mọn của tên thái giám thấy thần sắc Lâm Lang trấn định không xao động ở trước mặt lướt qua, đột nhiên kinh ngạc trừng lớn hai mắt , thẳng tắp đuổi theo bóng dáng Lâm Lang dần biến mất sau bức tường phù điêu mới hoàn hồn trở lại nhéo chính mình một cái, tiếp theo "Ai da" một tiếng nói: "Ta đây không phải đang nằm mơ chứ !" Vừa nhìn về phía phương hướng Lâm Lang biến mất rồi thở dài thật sâu nói, "Thật là đẹp tựa như tiên nữ giáng trần !"
Lâm Lang theo Bình nhi lướt qua bức bình phong khắc hình phượng hoàng, thẳng tắp hướng chánh điện Cảnh Dương cung !
Cảnh Dương cung ở vị trí hẻo lánh, nhưng là cung điện của sủng phi Cảnh đế tiền triều, mặc dù trải qua hai triều, hoang tàng rất nhiều, nhưng nội tình vẫn còn , trước cửa là bãi đất trống rộng rãi, những luống hoa trải dài khắp mọi nơi, các cột trụ trong cung được chạm trổ từ những thợ thủ công danh tiếng đương thời, chăm chú nhìn kỹ, ngay cả Cam Lộ điện của hoàng hậu cũng chỉ có thể cam bái hạ phong!
Lúc này giữa Thiên Điện bao trùm một mảnh đen kịt, chỉ có trong chánh điện lộ ra vầng sáng, mái hiên cong cong treo một dãy đèn lồng bị gió đêm thổi qua liền thi nhau đong đưa, ánh nền lập lòe lúc sáng lúc tối lộ ra một cỗ không khí quỷ dị lành lạnh !
Lâm Lang theo tiểu cung nữ gọi là Bình nhi bước vào chánh điện, trong điện ngọn đèn dầu bùng lên ánh lửa sáng ngời, bàn ghế đều được làm từ gỗ tử đàn thượng hạng , nhưng lại phủ đầy bụi bặm, không phân biệt được đâu là làm bằng gỗ toan chi [ 1 ] hay gỗ hoàng hoa lê [ 2 ] , trên nền đất là tấm thảm dày, bởi vì rất cổ xưa nên trên mặt thảm ngoài bụi bặm còn có những sợi lông bị tróc ra !
[ 1 ] gỗ Toan Chi lại chia làm hồng Toan Chi và hắc Toan Chi, trước mắt mấy cái ghế này nguyên liệu là gỗ hồng Toan Chi, gỗ hồng Toan Chi thường gặp nhiều trong nước. Loại gỗ này cũng được xưng là gỗ lim cổ, phần lớn là từ những quốc gia Đông Nam á nhập khấu mà đến , đặc biệt là Miến Điện rất thịnh sản xuất hồng Toan Chi, hàng năm trong nước cũng nhập khẩu lượng lớn từ Miến Điện. So sánh với gỗ Hoàng Hoa lê và gỗ tử đàn mà nói, giá trị gỗ Toan Chi liền thấp một chút, trong gỗ Toan Chi, hồng Toan Chi lại so đắt hơn hắc gỗ Toan Chi một chút
[ 2 ] Hoàng Hoa Lê là tên gọi khác của cây sưa, tên này được dùng rải rác trên toàn quốc, không xác định được địa phương hay sử dụng. là loại gỗ rất chắc, có độ dầu cao nên chống ẩm rất tốt; vân gỗ đẹp; mặt gỗ mịn và mềm mại "như da em bé". Loại cây gỗ quý này chủ yếu được trồng ở đảo Hải Nam (miền nam Trung Quốc).
"Nương nương các ngươi ở đâu ?"
Nàng vừa mới quay đầu lại, lời còn chưa dứt, mặt đất chuyển động , tiểu cung nữ Bình nhi sợ hãi thét ra tiếng liền biến mất tại chỗ !
Lâm Lang cả kinh, theo bản năng lui về sau môt bước, không biết đụng phải cơ quan nào, một trận gió lạnh thổi qua, ánh đèn lóe lên hơi tàn rồi vụt tắt , bụi đất bay tán loạn vào mặt, Lâm Lang một mặt hướng cửa chạy đi, vừa giơ cao ống tay áo ngăn cản bụi đất, nhưng vẫn không tránh khỏi bị sặc đến ho sặc sụa, vừa tới cạnh cửa, bất chợt, khung cửa xoàn xoạt một cái toàn bộ đóng lại, hai tay Lâm Lang vừa đúng đặt ở trên ván cửa.
Lúc này, gió đã ngừng, chỉ là bên trong phòng nồng đậm mùi vị bụi đất làm người ta khó hít thở !
Lâm Lang dùng sức mở ra hai cánh cửa , phát giác cửa này giống như bị đóng đinh vô cùng vững chắc , lay động mãi vẫn không nhúc nhích, chỉ đành phải thở hổn hển dừng lại, đánh giá chung quanh cửa sổ, tỉ mỉ quan sát còn có đường ra khác hay không !
Đúng lúc này, chợt truyền đến một tràng tiếng cười dài "Ha ha ha" , âm thanh giống như của chim kiêu [ 3 ] mang theo đắc ý vui sướng, làm cho người ta nghe thấy cả người liền nổi hết da gà !
[ 3 ] Con chim kiêu, một giống chim dữ giống như loài cú vọ, ngày núp trong hang, đêm mò chim chuột ăn thịt, ăn thịt cả mẹ đẻ
Lâm Lang đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Tễ một thân long bào màu vàng sáng chắp tay từ trong điện bước ra, thân hình cao lớn trên mặt đất soi sáng ra cái bóng thật dài, bộ dáng cũng được coi là ngọc thụ lâm phong.
Triệu Tễ đi tới phía trước , nhìn thiếu nữ một thân hào quang thánh khiết rực rỡ gần ngay trước mắt, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, con ngươi trong nháy mắt phóng đại, mang theo ý cười, đầy mặt thâm tình gọi : "Lâm Lang. . . . . . . . . "
Lâm Lang không biến sắc nhìn Triệu Tễ, chờ hắn tiếp tục nói --
Triệu Tễ tới bên cạnh Lâm Lang, âm thanh chất chứa nồng đậm nhu tình mật ý xen lẫn một chút mị hoặc: "Lúc ấy, đem nàng gả cho Quân Thương, là chủ ý của Diệp Cẩn Huyên , dĩ nhiên, cũng là trẫm không đúng ! Sau đó trẫm gặp nàng, đã rất thích nàng, trẫm có ý định muốn đưa nàng vào cung, vẻ đẹp của nàng chỉ một mình trẫm sở hữu, nhưng trẫm mặc dù là Hoàng đế, Quân Thương lại có lực lượng ngoại tộc hùng mạnh, trẫm không dám cùng hắn tranh, chỉ có thể đè ép thống khổ trong lòng. Hôm nay, trẫm đã có năng lực cùng hắn đối kháng, trẫm hi vọng nàng lưu lại !"
Lâm Lang trào phúng cười một tiếng, nghiền ngẫm hỏi "Hôm nay là ngày thành thân của hoàng thượng cùng Diệp đại tiểu thư , hoàng thượng cùng tiểu nữ ở đây thảo luận vấn đề này hình như có chút không thích hợp ?"
"Diệp Cẩn Huyên tính là cái gì? Cũng chỉ là đồ chơi của trẫm mà thôi. . . . . . . . . . " Triệu Tễ khinh thường nói xong, đưa tay muốn chạm vào mặt Lâm Lang , "Nhưng nàng thì khác . . . . . . . . . . Trẫm sẽ cho nàng địa vị hoàng hậu tôn quý , chỉ cần nàng lưu lại thế nào ?"
Lâm Lang khẽ xoay người, không biến sắc né tránh tay của hắn, trong mắt xẹt qua ý cười trào phúng: "Hoàng thượng, ngài thật là quý nhân hay quên, một nữ không thờ hai chồng, tiểu nữ đã được hứa hôn cho Vãng Sinh Thành chủ!" Nàng dĩ nhiên khác biệt, nữ nhi Diệp gia là thiên mệnh hoàng hậu chỉ rốt cuộc là ai, hiện tại cũng đã có đáp án rõ ràng !
Trong lòng Lâm Lang dâng lên tia bi thương cùng không cam lòng, dường như cả đời nàng đều bị một bàn tay vô hình điều khiển, nàng muốn chạy trốn, nhưng căn bản không đoán được bước kế tiếp của kẻ địch núp trong tối sẽ triển khai hành động nào.
Chân mày Triệu Tễ thật sâu nhíu lại, giống như đang nhịn xuống khổ sở không muốn người biết: "Trẫm biết nàng oán hận trẫm đem nàng gả ột ác ma khát máu, nhưng đây đều là chủ ý của Diệp Cẩn Huyên, sau đó trẫm cũng muốn thổ lộ tình yêu với nàng, lại e ngại quân thương pháp lực cao cường, hiện tại, trẫm đã có năng lực cùng hắn đối kháng, chỉ cần nàng chịu ở lại bên cạnh trẫm, trẫm ban địa vị tam giới chí cao vô thượng cho nàng !"
Triệu Tễ nói xong, hình như càng ngày càng kích động, nói xong lời cuối cùng, bàn tay giương lên, trong mắt tà mị thoáng qua một tia hồng quang!
Lâm Lang cúi đầu: "Tiểu nữ sợ là phải cô phụ ưu ái của hoàng thượng, tiểu nữ đối với Quân Thành chủ ưng thuận cả đời, cũng đã là người chết. . . . . . . . . . . . . . Cho nên không thể gả cho hoàng thượng!"
Âm thanh Lâm Lang nhu hòa lại mang theo uy thế như chém đinh chặt sắt , không cho cự tuyệt .
Triệu Tễ nhìn đôi mắt thiếu nữ trước mặt lạnh nhạt không hề gợn sóng, phong thái xinh đẹp cao quý vô hình trung mang theo uy nghi vô thượng, thời điểm nghe nàng nói mình là người chết, trong lòng nổi lên nhàn nhạt co rút đau đớn không rõ, giờ phút này trong suy nghĩ của hắn cái gì sự nghiệp vĩ đại mà tiếp cận nữ tử trước mắt đều biến mất tăm, hiện tại , hắn thật sự nghĩ muốn nữ tử này có thể bầu bạn bên hắn cả đời !
"Trẫm yêu nàng . . . . . . . . . . . ." Lời nói vừa thốt ra, Triệu Tễ mới bỗng nhiên giật mình, trong mắt chợt lóe lên vẻ không dám tin!
Nhiều năm qua, hắn có tài năng xuất sắc cùng địa vị cao cao tại thượng, nên cũng khiến hắn đối với tình yêu cũng mờ nhạt không coi trọng , hắn ở trên người nữ nhân muốn có được không phải tình cảm , chỉ là trong lòng hắn muốn phát tiết, nhìn bọn họ khổ sở, hắn lại cảm thấy sung sướng thỏa mãn, cũng chính bởi vì như thế, hắn từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng chưa từng đối với các nàng nói ra chữ "Yêu" !
Hắn đã từng nói chữ này với Diệp Cẩn Huyên, nhưng lúc đó, còn lâu mới có được sự rung động mãnh liệt, lúc nói với Diệp Cẩn Huyên, là lời chân tình giả ý trong lúc tỉnh táo, còn lần này, hắn không nén được bật thốt lên . . . . . . Chính hắn cũng không dám tin tưởng !
Lâm Lang nghe vậy, trong mắt hơi gợn sóng, giống như làn nước yên ả bị chấn động đánh tan bóng ánh trăng chiếu vào hồ nước : "Hoàng thượng chẳng lẽ nguyện ý cưới một người chết làm hoàng hậu ?"
"Đã vậy, hoàng thượng muốn cưới, Tề vương phi Tạ Hoằng Thanh sẽ thích hợp hơn . . . . . . . . . . ."
Nàng cợt nhã nhướng đuôi lông mày, như mong muốn thấy được sắc mặt hắn xám ngoét .
Sắc mặt Triệu Tễ có chút khó coi, giống như bị lời nói Lâm Lang đả kích , lại như cũ vẫn đắm chìm trong rung động khi bản thân thốt ra chữ "Yêu", hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, cúi đầu xuống, sững sờ một lát, lần nữa ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn liền trở nên cứng rắn, một đôi con ngươi mê người mang theo sắc bén cùng quyết tuyệt, hắn nặng nề hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Lang trong ánh mắt hiện lên ý cười nghiền ngẫm: "Thanh nhi, nàng còn muốn giấu giếm bao lâu ?" Trong lòng thầm nghĩ, nàng nhất định chỉ có thể là của mình! Hắn cho tới bây giờ không phát hiện nàng có một mặt xinh đẹp diễm lệ đến thế !
Triệu Tễ không chút nào suy nghĩ sâu xa trong lòng mình trào lên đau đớn nhàn nhạt cùng không tự chủ được thốt lên lời chân tình đến cùng là có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết, hắn muốn nữ tử diễm lệ trước mắt, phong thái cao quý thanh nhã xuất trần làm hắn rung động , huống chi, nữ tử này vốn nên thuộc về hắn, hắn cũng chỉ là thu hồi vật sở hữu của mình mà thôi!
Lâm Lang nghe xong, trong nội tâm run lên, trầm giọng hỏi ngược lại: "Ngươi nói cái gì ?"
Thanh nhi, cái tên này nàng đã quá quen , thời điểm kiếp trước, các trưởng bối đều là la như vậy nàng, Triệu Tễ. . . . . . . . . . . . Cũng là la như vậy nàng! Chẳng lẽ, Triệu Tễ đã biết ? Đôi mắt Lâm Lang dần tối tăm, vẻ mặt nặng nề đầy phòng bị; người sau lưng Triệu Tễ nếu thật là U Minh, biết mình chỉ là một linh hồn, cũng không coi là kỳ lạ !
Nhưng là, nàng hiểu rất rõ nam tử trước mắt, hắn giả mượn danh nghĩa Diệp Cẩn Huyên lừa gạt mình tới nơi này, tuyệt đối không chỉ là cùng mình bày tỏ tình ý đơn giản như vậy!
Triệu Tễ nhìn ánh mắt lạnh nhạt cùng ngờ vực của Lâm Lang, bên môi lộ ra nụ cười, trong âm thanh mang theo u tối mị hoặc: "Thanh nhi, trẫm chưa từng có ý muốn giết nàng, ly rượu kia, là bị Diệp Cẩn Huyên tráo đổi! Cho nên, hiện tại, trở lại bên cạnh trẫm, trẫm sẽ bồi thường tất cả cho nàng !"
Lâm Lang nghe vậy, đã sớm chôn vùi phẫn hận cùng bi thương sâu trong lòng hình như lại cuồn cuộn trào lên, con ngươi đen nhánh sáng ngời lại như ẩn chứa cuồng phong gào thét , hệt như sấm sét vang dội: "Đem chuyện đổ cho người khác cũng là bản lãnh của ngươi sao? Trong rượu bỏ cái gì chính ngươi biết rõ !"
Triệu Tễ hiển nhiên biết rõ đầu đuôi, nhưng là Triệu Tễ bản ý mặc dù không có ý muốn giết mình, nhưng sau lưng cũng ngầm đồng ý cho người của hắn hạ độc nàng , chỉ cần mình uống xong, linh hồn bị phong bế đến trong nhục thể, chỉ sợ ngay cả hôm nay cũng không thể so -- nghĩ như vậy , trong lòng Lâm Lang ngược lại đối với hành động Diệp Cẩn Huyên lúc đó cũng không có quá nhiều hận ý mãnh liệt !
Kiếp trước của nàng quá bi ai thê lương, Diệp Cẩn Huyên kiếp này chẳng lẽ cũng không bi ai sao? Nhưng nàng kiếp trước bi ai do một chữ tình mà tạo thành hết thảy , Diệp Cẩn Huyên là do bản tính tham lam của nàng tạo thành !
Triệu Tễ sững sờ, trong mắt nhấc lên mộ trận hung ác: "Ngươi vẫn cố chấp rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt hả ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro