CHƯƠNG 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người chúng tôi tập hợp, cùng nhau đi tới bờ sông nhỏ.

Không nghĩ chết Triệu Khả Quân lại chết ở một nơi có phong cảnh rất đẹp, nước sông trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, bên bờ sông có cây liễu rủ xuống, cơn gió khẽ lướt qua làm cho cành liễu hơi đong đưa, trông giống như một bức tranh tuyệt đẹp, làm cho người xem cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Nói thật, tôi đứng bên bờ sông không hề cảm thấy ở đây sẽ xảy ra tai họa gì, một nơi trong lành như thế này, làm sao có thể có vấn đề gì chứ?

Lúc chúng tôi đi đến bên bờ sông, đã thấy mấy người trong thành phố ăn mặc bảnh bao ngồi trên bờ, bọn họ nhàn nhã vừa câu cá vừa trò chuyện vui vẻ.

Chương Tử Quyết dẫn chúng tôi đi đến nơi mà Triệu Khả Quân xảy ra chuyện, anh ta vẫn luôn im lặng không nói gì về con sông, Vũ Huyên thì ngồi xổm trên mặt đất thở dài: "Lần thứ hai đến đây, thật sự vẫn không thể nào tiêu tan được, lúc đó, ai trong chúng tôi cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy."

Trần Tú Tài nắm một nắm đất đưa lên mũi ngửi, dòng sông lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, tôi thật sự không nhìn ra có điều gì bất thường.

"Mấy người đứng trên đây, tôi đi xuống dưới đó xem thử."

Chương Tử Quyết vội vàng kéo Trần Tú Tài lại nói: "Đừng, đừng xuống."

Tôi vỗ vỗ Chương Tử Quyết an ủi: "Không sao! Anh ta chỉ xuống điều tra một lát, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"

Tôi nghĩ chắc chắn là như vậy, tôi cảm thấy Trần Tú Tài sẽ không quá xui xẻo, cho dù anh ta có gặp chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.

Trần Tú Tài bắt đầu cởi quần áo, ngày hôm nay khi đi ra ngoài, anh ta ăn mặc khá bình thường, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tôi cảm thấy anh ta sẽ không cởi sạch hết đâu, vì vậy tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều. Ở nông thôn, có rất nhiều người lớn dần con của mình đến bờ sông tắm rửa, sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc đối với cảnh tượng này.

"Nếu em còn nhìn nữa, ông đây sẽ móc mắt em"

 Có người nào đó lòng dạ hẹp hòi không vui, tôi bĩu môi nghĩ thầm, anh còn đố kị với người khác! Lúc sáng tôi còn chung một phòng với một người đàn ông, còn nhìn thấy anh ta mặc quần trong đó, sao lúc đó không thấy anh hung dữ với tôi, tại sao cứ gặp Trần Tú Tài thì tiêu chuẩn này lại thay đổi vậy?

Tủm!

Trần Tú Tài nhảy xuống dưới nước.

Tôi và Chương Tử Quyết đều căng dây thần kinh nhìn chằm chằm bờ sông, thời gian cứ trôi qua từng phút, nhưng chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy Trần Tú Tài, đã sắp trôi qua mấy phút rồi, sớm đã vượt qua cực hạn của cơ quan hô hấp rồi. Vũ Huyên dậm chân sốt ruột nói: "Không được, tôi phải đi xuống đó nhìn xem, nếu cứ để như vậy, xảy ra mạng người nữa thì rắc rối, hai người cứ ở trên bờ đợi tôi."

"Không được!" Tôi theo bản năng ngăn cản Vũ Huyên.

"Đợi thêm một lát nữa! Chúng ta không nên hành động tùy tiện"

Nếu như ở bên dưới Trần Tú Tài xảy ra chuyện, cho dù Vũ Huyên có đi xuống cũng không làm gì được, chỉ có thể gây thêm phiền phức.

Một phút nữa lại trôi qua, mặt nước đã có động tĩnh, Trần Tú Tài từ dưới đáy sông nhô lên, đầu anh ta nhô lên khỏi mặt nước, hướng lên trời xanh hít từng ngụm không khí trong lành.

Đợi đến khi anh ta bơi lên bờ, tôi mới lo lắng hỏi: "Anh làm gì ở dưới đó mà lâu như vậy?"

Trần Tú Tài nằm nhoài lên bờ thở hổn hển, trong tay còn nắm một chiếc kẹp tóc đã bị nước bùn làm bẩn: "Bé ngốc, là vì món đồ chơi này mà suýt chút nữa tôi đã không còn mạng, có thể kéo tôi lên một chút không?"

"Đây là đồ của Khả Quân, tôi nhớ đó là một chiếc kẹp tóc." Chương Tử Quyết nhìn chằm chằm vào nó rồi hét toáng lên.

"À! Nếu là đồ của cô ấy thì không sai rồi! Tôi lấy từ trên người quỷ nước, suýt chút nữa đã bị nó cuốn lấy không bơi lên bờ được!"

Tôi đảo mắt một vòng rồi hỏi: "Nói như vậy thì hai năm trước, Triệu Khả Quân cũng bị quỷ nước kéo xuống sao?"

Trần Tú Tài khoát tay: "Không đơn giản như vậy. Không phải ông ba cô đã từng nói với cô rồi sao, bình thường quỷ tự sát đều không thể đầu thai chuyển thế, bọn họ chỉ có thể tìm người chết thay để giải thoát tình cảnh của bọn họ. Mà con quỷ nước ở bên dưới này, rõ ràng không phải lần đầu tiên gây án, nó chẳng những không được giải thoát, mà vẫn còn ở dưới đáy nước, có lẽ là được người khác nuôi dưỡng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro