CHƯƠNG 118 + 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cũng học theo Trần Tú Tài ngẩng đầu lên, bầu trời tối đen, không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì: "Cơn gió này thổi rất thoải mái, rất bình thường, làm gì giống như trời sắp mưa chứ!".

Trần Tú Tài cười hì hì, dường như lại muốn quở trách tôi: "Ngay cả ngón tay dưới bầu trời đêm này còn chẳng nhìn ra, vậy thì nhìn trời có tác dụng gì chứ. Bé ngốc, cô dùng mũi ngửi thử xem, hơi ẩm và mùi đất trộn lẫn trong không khí, cô sẽ biết vì sao trời sắp mưa! Nghề này của chúng ta, không chỉ vẽ lá bùa quỷ, mà còn hiểu rõ về âm dương bát quái, kỳ môn độn giáp."

Được rồi, lần này tôi thua!

Con đường "nhà ngoại cảm" này thật sự rất phức tạp, mặc dù nói tổ tiên của tổ tiên của tổ tiên tôi đã bắt đầu làm nghề này, thế nhưng ngay cả bề ngoài tôi cũng chỉ biết được một nửa, đâu dám nói những lời vô ích với Trần Tú Tài chứ!

Chúng tôi vừa mới trở về nhà của chú út Vũ Huyên, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa rất to.Lúc này, tôi không thể không phục, người này không phải chỉ có mỗi cái miệng, mà còn có chút bản lĩnh.

"Đồ đàn bà thối, bồi thường tiền đây cho tao! Từ ngày mày bước vào nhà, ông đây không sống một ngày yên ổn. Con mẹ nó mau cút xa tao xa, đồ sao chổi, khắc chết ba mẹ tao thì thôi đi, còn muốn khắc chết ông đây, chặn con đường phát tài của ông? Cút, đồ đàn bà đê tiện, nhìn thấy mày là ông đây lại tức giận."

Tiếng mắng chửi từ trên tầng hai truyền xuống, mấy người chúng tôi vội vàng dừng bước chân, không biết ở trên đó đang xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, những lời mắng chửi của chủ út Vũ Huyên thật sự rất khó nghe, chúng tôi để được nửa đường cũng rất lúng túng.

Vũ Huyên không có động tĩnh gì, chúng tôi cũng chỉ có thể đứng đó theo.

Chỉ trong chốc lát, thím út của Vũ Huyên đã gào khóc: "Ma quỷ, anh có bản lĩnh thì giết tôi đi! Từ lúc ba mẹ anh chết, anh không dám ở cùng phòng với tôi, có phải anh cũng sợ chết đúng không? Cầm tiền trong nhà đi ra bên ngoài nuôi gái nhà người ta, đồ lão già không biết xấu hổ, cũng không nghe người bên ngoài nói như thế nào? Không phải anh không muốn sống cùng với tôi sao? Vậy thì ly hôn đi, cái nhà này cũng có một phần của tôi, anh đừng hòng cầm tiền của tôi đi nuôi nhân tình của anh!!"

Tiếng cãi nhau trên lầu ngày càng thái quá, Vũ Huyên xoay người ngồi trên bậc cầu thang, anh ta gãi đầu nói: "Thật ngại quá, để cho mọi người chê cười rồi! Bọn họ chính là như vậy, sau khi cãi nhau, vẫn sống với nhau như bình thường. Tôi được thím út nuôi lớn, bà ấy luôn đối xử rất tốt với tôi. Thế nhưng chú út không cho bà ấy tới gần tôi, nói bà ấy là khắc tinh, khắc chết ông bà nội tôi, bây giờ còn muốn khắc chết ông ấy. Lúc trước nhà của chú út tôi rất nghèo, không có tiền cưới vợ, cuối cùng trong nhà cùng nhau gom góp được một ít tiền, cưới một cô gái trẻ hơn ông ấy mười mấy tuổi. Thím út của tôi cũng rất đáng thương, từ nhỏ bà ấy đã bị người khác nói là mệnh khắc, ai ở cùng với cô ấy đều không có kết quả tốt. Quả nhiên khi bà ấy gả cho nhà tôi chưa tới một năm, ông bà nội tôi đã mất, ba tôi sợ tôi xảy ra chuyện đã đón tôi đi. Chỉ có điều những lúc rảnh rỗi, tôi đều quay lại đây thăm bà ấy."

Đối với thím út của Vũ Huyên mà nói, trong mười mấy năm qua, bà ấy sống như một góa phụ, bà ấy còn trẻ như thể đang là lúc có nhu cầu, chú út của Vũ Huyên lại đối xử với bà ấy như vậy, quả thật không hề công bằng.

Mới đầu, khi tôi biết người phụ nữ này có suy nghĩ không trong sáng với Vũ Huyên, tôi cảm thấy bà ta rất biến thái, chỉ có điều bây giờ nghe thấy bà ta gả vào nhà họ Viên như vậy, quả thật rất đáng thương.

Tiếng cãi vã ở trên lầu đã biến thành tiếng đánh nhau, Vũ Huyên bật dậy chạy lên lầu, Chương Tử Quyết và Trần Tú Tài cũng chạy theo.

Tục ngữ nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, tôi không cảm thấy vào lúc này, những người có mặt ở đây sẽ đối tốt với thím út Vũ Huyên, thế nhưng đàn ông đánh phụ nữ là sai, vì vậy tôi cũng không ngăn cản mấy người Trần Tú Tài.

Một tiếng hét chói tai từ trong miệng Vũ Huyên phát ra, dây thần kinh của tôi vừa kéo căng của tôi lập tức co giật.

Vũ Huyên là người đầu tiên đi tới hiện trường anh ta đang ngồi co ro dưới đất, nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng hoảng sợ ở phía xa xa kia.

 Chương Tử Quyết đứng ngoài cửa, anh ta không dám bước lên nửa bước, nhìn vẻ mặt của anh ta, hình như trong phòng đã xảy ra một thảm kịch.

Chỉ có Trần Tú Tài là bước nhanh vào phòng, tôi cũng xông vào theo anh ta, ngay lập tức chúng tôi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người.

Chân của chú út của Vũ Huyên nằm dài trên sàn nhà, hai chân đạp loạn.Có một người đầu tóc bù xù đè lên người ông ta, nó nắm đầu của chú út Vũ Huyên cố gắng nhấn vào trong chậu nước, nước ở trong chậu không ngừng tràn ra ngoài, thế nhưng mực nước không hề vơi bớt đi.

Cái quái gì thế này?

Tôi mơ màng nhìn chằm chằm thứ đó, lại nhìn về phía thím út của Vũ Huyên đang nở nụ cười, khi nhìn thấy chúng tôi, khuôn mặt không còn sức lực của bà ta cũng rất ngạc nhiên.

Trần Tú Tài lấy lá bùa quỷ ra, nhảy lên phía trước, dán lên lưng thứ đồ chơi đó, sau đó lập tức nhấc nó lên nắm qua một bên.

Lúc này, tôi mới nhìn thấy rõ hình dáng của thứ đó, toàn thân trơ trụi, làn da hiện lên một ánh sáng màu xanh, không có một chút về đặc điểm giới tính, mái tóc rất dài, che khuất đi khuôn mặt của nó, không nhìn ra được tướng mạo.

Chú của Vũ Huyên lăn mấy vòng rồi trốn trong một góc, hai tay ôm người run rẩy nhìn chúng tôi, ánh mắt trống rỗng, hoàn toàn đánh mất ý chí, đang gào thét như một người bị bệnh thần kinh.

Thứ kia đã rời khỏi con người, giống như một đống bùn nhão cuộn tròn ở đó, tôi nhìn chằm chằm nó, cảm thấy không thể tin được.

Thứ này không giống người cũng không giống quỷ, chí ít về vóc dáng thì tương đương với người trưởng thành, sao nó có thể chui lọt vào trong chậu nước rửa chân chứ?

"Bà là "dương nữ" sinh vào tháng giêng có đúng không? Tại sao bà lại dùng máu của mình để nuôi con quỷ nước này? Hai năm trước, lúc Triệu Khả Quần bơi ở trong sông, cũng là do bà ra lệnh bảo nó giết cô ấy có đúng không?"

Trời ạ, thật sự là thím út của Vũ Huyên!

Tôi chỉ là nghi ngờ bà ta, không nghĩ tới bà ta thật sự ra tay giết người! Ngoại trừ bà ta nảy sinh tình cảm khác thường với Vũ Huyên, nhìn bà ta giống như một người phụ nữ dịu dàng tốt bụng, tôi căn bản không thể nào tìm được mối liên hệ nào giữa bà ta với một kẻ giết người.

Sự thật bày ra trước mắt, thím út của Vũ Huyên cũng biết mình không thể lừa dối được nữa, bà ta lộ ra một nụ cười thảm thương, đau khổ nói: "Chúng tôi chỉ là theo nhu cầu giữa hai bên, nó không muốn đầu thai chuyển thế, muốn ở lại nhân gian tu luyện, còn tôi chỉ muốn báo thù, vì vậy chúng tôi đã ngầm thỏa thuận, mặc kệ nó muốn thứ gì, tôi cũng sẽ thỏa mãn nó, còn nó nhất định phải giúp tôi những lúc tôi cần."

Đột nhiên thím út của Vũ Huyên cười khanh khách, ánh mắt bà ta rời rạc nhìn chằm chằm một nơi rồi nói: "Không ai muốn làm bạn với tôi, không ai yêu tôi, bọn họ nhìn thấy đều tránh xa, nói tôi là sát tinh chuyển thế, nếu ai tới gần tôi đều phải chết! Ha ha, đây là đạo lý gì chứ? Tại sao tôi lại bị các người đối xử như vậy? Tôi rất cô đơn lạnh lẽo, nuôi một con quỷ trong nước này, chỉ có nó mới không sợ tôi! Những con người đáng khinh kia đều là kẻ nhát gan, chỉ dám nói sau lưng tôi! Không sao, chỉ cần bọn họ không sợ chết thì cứ việc nói, càng nói khó nghe sẽ càng chết thảm."

Ha ha ha!

"Các người có biết những người đàn ông trong thôn đang nghĩ gì không? Bọn họ biết người đàn ông của tôi không bao giờ chạm vào tôi, ánh mắt bọn họ nhìn tôi giống như muốn nhìn xuyên qua người tôi, hận không thể lột quần áo của tôi ngay lập tức, sau đó làm tôi! Tôi cũng là con người, tôi đã làm điều gì sai sao? Tôi có thể lựa chọn lúc mình sinh ra sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Những người nói xấu tôi đều chết không hết tội."

Nói xong, thím út của Vũ Huyên nhìn về phía đứa cháu của mình, ánh mắt dịu dàng ấm áp: " Chỉ có Huyên bảo bối của tôi là không sợ tôi, cũng không ghét bỏ tôi, chỉ có mình cậu ấy là bên cạnh tôi, đến thăm tôi! Cậu ấy chính là điểm chí mạng của tôi, thế nhưng cô gái kia lại xuất hiện, cô ta dựa vào điều gì mà tới gần Huyên, cô ta muốn cướp Huyên của tôi, vì vậy cô ta nhất định phải chết."

 "Thím út, những người trong thôn đều do thím giết sao? Tại sao thím có thể làm như vậy ? Cháu đã nói với thím bao nhiêu lần rồi, cháu và Khả Quân không có quan hệ gì, tại sao thím lại không tin, tại sao thím phải giết cô ấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro