Chương 163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được tiện nghi còn khoe mẽ, tên xấu xa này đụng phải điểm mấu chốt của tôi rồi!" Dáng vẻ của tôi thì sao hả?"

Trần Tú Tài không sợ chết nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lần, sau đó nói: "Khụ khụ, chính là cái dáng vẻ đó đó! Cái cần có thì không có, bên trên thì nhỏ, bên dưới cũng không lớn, ác mộng của phụ nữ đấy!"

Tôi giơ tay lên muốn tát anh ta thêm cái nữa, nhưng khi nhìn thấy mấy đường đen đỏ nhiều hơn không ít trên tay mình, chỉ có thể nhịn xuống, tôi sợ mình không đánh chết anh ta, còn hút thêm nhiều âm khí vào người: "Quần què, tôi không tin anh! Anh đang lợi dụng cơ hội ăn đậu hũ của tôi, còn truyền hết âm khí cho tôi chứ gì."

Cái đó, tôi cũng không phải chụp mũ bậy bạ đâu! Nghĩ lại xem, anh ta vừa chạm vào tôi một lúc, âm khí trên người tôi đã nhiều hơn vài phần. Vậy nếu anh ta hôn tôi , lúc đó không phải sẽ tiếp xúc da thịt sao? Hừ, tên này thật sự cho là tôi bị ngốc sao, cái đạo lý này tôi vẫn có thể tính ra được đây.

Trần Tú Tài liếc mắt xem thường, anh ta tức giận nói: "Tùy cô! Tôi không có lừa cô, cô cứ chờ đó! Đợi sau khi tà vật kia hấp thu âm khí biến thành tà linh, cô chỉ có thể chờ chết thôi! Loại thân thể thuần âm giống như cô, sớm muộn gì cũng sẽ bị nó hút khô người, tôi thấy người đàn ông nhà cô vẫn chưa chắc có năng lực cứu cô đâu! Dù sao tôi cũng không muốn lại ăn đòn nữa, tự cô xem rồi làm đi!"

Cái gì? Tà vật sau khi hấp thụ âm khí sẽ trở thành tà linh hả, vậy chẳng phải tôi sẽ không cứu nổi nữa sao?

Đến lúc này, tôi thật sự hoảng sợ rồi, túm lấy ngọc bội màu trắng hô: "Tên chết tiệt, anh mau ra đây, tôi sắp bị biến thành xác khô rồi, anh nhanh ra đây cứu tôi đi!"

Ngọc bội màu trắng không có phản ứng, tôi khóc không ra nước mắt nhìn chằm chằm Trần Tú Tài đang đắc ý, tôi muốn đập một cái cho anh ta chết trên đất luôn cho rồi.

Nhớ tới bạn trai của Chương Linh Linh lúc trước, không phải anh ta cũng bị hút khô tinh khí nên biến thành xác khô hay sao? Như vậy rất kinh khủng, không thích hợp với người đẹp như tôi, tôi không muốn trở thành dáng vẻ như thế! Chết cũng phải có tôn nghiêm của người chết, chết như vậy quá khó nhìn.

Nghĩ đến đây, tôi quyết định trong lòng. Nhìn chằm chằm khuôn mặt đê tiện luôn ăn đòn kia của Trần Tú Tài, cố gắng nhắm chặt mắt tiến lại gần.

Trần Tú Tài đi một ngày đàng học một sàng khôn, anh ta né tránh nói: "Làm gì vậy? Cô còn muốn đánh tôi hả, ông đây không muốn! Quy tắc giang hồ, đánh người không đánh mặt, ông đây còn phải dựa vào mặt kiếm cơm đấy!"

Già mồm cãi láo!

Tôi mở mắt ra nắm chặt áo Trần Tú Tài, kéo anh ta đến trước mặt mình nói: "Nếu anh dám gạt tôi, bà đây sẽ giết chết anh."

Tôi đã quyết tâm rồi, coi như bị ruồi bọ cắn một cái, chỉ cần giải quyết xong chuyện này là được.

Đang lúc hai người bọn tôi nhanh mồm nhanh miệng dán môi vào nhau, một âm thanh lạnh lẽo còn hơn cả băng giá vang lên: "Hai người đang làm gì vậy?"

Giật mình một cái, tôi sợ tới mức suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.

Không biết Quỷ Vương Dạ Quân đã ra khỏi ngọc bội màu trắng từ lúc nào, đứng bên cạnh bọn tôi, anh còn đang đeo mặt nạ ác quỷ mặt đen, bị một đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm, tôi lập tức hóa đá đứng hình tại chỗ.

Gỡ từng ngón tay của Trần Tú Tài ra, sau đó xấu hổ cười ha ha, lắp bắp nói: " Không, cái, cái gì cũng không, không có làm, ha, ha ha!"

Trần Tú Tài vô tội nhìn chằm chằm Quỷ Vương Dạ Quân, nhún vai nói: "Cô ta, muốn, hôn, tôi!"

Nè nè nè, thần kinh vào của tôi bắt đầu không ngừng co rút, trở tay muốn tát Trần Tú Tài thêm cái nữa, nhưng lần này lại bị anh ta ngăn lại.

"Tên xấu xa không biết xấu hổ này, nếu không phải anh hại tôi, sao tôi lại biến thành thế này được? Ai muốn hôn cái tên xấu xa nhà anh chứ, nếu anh nói tôi chạm vào anh sẽ biến thành xác khô, tôi sẽ có lòng tốt đi đỡ anh sao? Đều do anh không tốt, tôi sắp biến thành người khô rồi, sau đó sẽ chết rất khó coi, tôi không muốn đâu!"

Bây giờ có một loại cảm giác chó cắn chó!

Mục đích không sai, nhưng mà cảm giác bị bắt gian tại trận thế này, thật sự làm tôi cảm thấy lúng túng.

Quỷ Vương Dạ Quân bước một bước về phía tôi, lần này anh mang một mặt nạ ác quỷ mặt đen, bên trên có vài sợi hoa văn màu bạc, chỉ khi đến gần mới có thể nhìn thấy rõ, nhưng anh càng đến gần, tôi càng có thể nhìn thấy nồng đậm sát khí trong đôi mắt bên dưới mặt nạ kia: "Tôi, tôi thật sự không có!"

Quỷ Vương Dạ Quân vẫn không nói lời nào, chỉ đứng thẳng trước mặt tôi, nâng tay trái lên đưa về phía tôi.

Được rồi! Chết thì chết! Chết trong tay anh còn tốt hơn biến thành xác khô nhiều!

Nghĩ đến đây, tôi dứt khoát nhắm mắt lại, nhưng đợi hơn nửa ngày vẫn không thấy thân thể có gì kỳ lạ. Vì thế tôi lên mở một con mắt nhìn về phía tên chết tiệt, chỉ thấy anh đang để tay trái lên ngực tôi, hai đường đỏ đen kia nhanh chóng chạy tới bàn tay anh, đến lúc tất cả hai đường màu kia tụ tập trong lòng bàn tay anh, tôi nghe thấy tiếng tru giống như của quỷ súc.

Trời ơi, đây chính là âm thanh của âm khí và tà vật muốn chiếm lấy thân thể tôi đó sao? Thật kinh khủng mà.

Tôi không nhịn được sợ run cả người, da gà rơi đầy đất!

"Cảm ... "

Không đợi tôi mở miệng nói cảm ơn, Quỷ Vương Dạ Quân đã đi về phía Trần Tú Tài, anh dùng tay trái chứa đầy tà vật không tiếng động đập lên gáy anh ta.

"Đừng!"

Tôi sợ hãi kêu ra tiếng, nhìn thấy Trần Tú Tài nhắm hai mắt ngã xuống đất, tôi không biết làm sao chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Anh ta đã chết rồi sao? Mặc dù anh ta có chút xấu xa, nhưng tội không đáng chết mà!

Nhưng mà chuyện cũng không giống tôi tưởng tượng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro