CHƯƠNG 186

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức, tôi yên lặng nắm chặt ga trải giường, anh là tên cố chấp, tôi cũng vậy!

Cái đó trực tiếp đi vào như vậy, phía dưới lập tức bị dị vật mở ra, đau đến chua xót, tôi cũng không kêu thành tiếng, nhìn thật lâu, dưới sự ma sát của anh, cảm giác tốt hơn nhiều mới mở mắt ra nhìn anh.

Có lẽ bởi vì anh là quỷ, cho nên da thịt đặc biệt trắng, nhẵn nhụi khiến người ta ghen tỵ! Tầm mắt trên người anh vòng quanh một lượt, cũng không phát hiện vết thương gì, hơi an tâm một chút, không bị thương thì tốt.

"Nương tử nhìn kỹ như vậy, có phải cảm thấy vóc người của phu quân không tệ?"

Tên chết tiệt chống mi mắt nhìn xuống tôi, anh chính là người tự luyến như vậy! Tôi nào có nhìn dáng người anh, chỉ là muốn nhìn một chút xem anh có bị thương không mà thôi, người này trừ việc hiểu lầm người khác, còn biết làm gi?

Ai da, một người tự luyến đến mức này có tốt không? Có điều, ai bảo anh có bản tính tự luyến sẵn rồi, cho dù là tự luyến đến cảnh giới này, cũng sẽ không có người nói anh không đúng. Nhưng mà người hoàn mỹ có một chỗ không tốt, chính là để cho người không tìm được chỗ có thể đả kích anh, rất đáng ghét.

Cắn môi, oán giận trợn mắt nhìn anh! Tôi đã nhẫn nhịn rất cực khổ, anh còn dùng sức như vậy, rõ ràng là cố ý!

"Còn không chịu mở miệng? Em cứ như vậy sợ tiểu tử bên ngoài kia nghe thấy sao?" Tên chết tiệt không vui nhíu mày, anh cố ý tăng cao giọng, chính là muốn cho Trương Hào bên ngoài nghe được. 

Dưới tình thế cấp bách, tôi nâng hai tay lên ôm cổ anh, đem anh ném đến cạnh mình. 

Tên chết tiệt trầm mặt xuống, anh vô cùng mất hứng, nhưng cũng không vì vậy mà giãy giụa! Anh rất rõ, nếu như anh bây giờ dùng sức, cánh tay phải của tôi vừa mới khỏi sẽ vì anh trật khớp lần nữa"Em muốn làm gì?"

Tôi lắc lắc đầu!

Muốn cho một người im miệng, cách tốt nhất chính là để cho anh không mở miệng được, cho nên, tôi không chút do dự hôn lên môi của anh. 

Anh nếu không mở miệng, thì tôi cũng không mở miệng được! Như vậy cho dù là anh dày vò tôi thế nào, tôi cũng sẽ không kêu thành tiếng, đây chính là cách tôi nghĩ, tôi không ngại tên chết tiệt nghe được tiếng kêu xấu hổ của tôi, nhưng tôi để ý có người ngoài nghe được. Tôi còn phải chừa mặt mũi đi ra ngoài a!

Quỷ vương Dạ Quân cũng không nghĩ tới tôi sẽ dùng loại cách này để đối phó anh, cho nên anh giật mình nhìn chằm chằm tôi một hồi, ngay sau đó, đổi khách thành chủ, khiến nụ hôn này sâu hơn, đồng thời, anh cũng không quên nhiệm vụ của mình, hông cử động, nhẹ nhàng cọ vào tôi, để cho tôi không nhịn được rên lên.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ, vừa không muốn âm thanh rên rỉ vang lên, nhưng cũng không thể kiểm soát ngọn lửa đang bốc lên trong cơ thể. Xấu hổ gặp khát vọng, những lần va chạm lại kích thích như vậy! 

Tôi muốn nhanh kết thúc, rất sợ nhiều hơn một giây, sẽ phí công vô ích, lại đang mong đợi tên chết tiệt có thể đưa tôi tới cao trào. Tôi luôn bị vướng vào lý trí và nhận thức, nhưng người trên ở tôi đã rời khỏi thế giới từ lâu, trận chiến thực sự không kết thúc, tôi chưa bao giờ thành công trong việc từ chối lời mời của anh.

Nhưng lần này, tôi muốn thử một chút!

Đối với việc này, tôi thật không có kỹ xảo gì cả, toàn bộ quá trình đều là tên chết tiệt chiếm quyền chủ đạo, tôi đang nghĩ làm thế nào để cho anh kết thúc sớm một chút, cho dù là một phát bắn ra, tôi cũng sẽ không chê anh, có điều điểm này đối với anh rất khó.

Thế là, tôi nghĩ tới muốn câu dẫn anh!

Tưởng tượng những cô gái trên ti vi, tôi cong hai chân treo ở bên hông của anh, hai tay ôn nhu vuốt ve lưng anh, mà anh lại lộ ra vẻ mặt cười như không cười, sau đó, không khí liền không được bình thường!

Tôi cho là như vậy có thể để cho anh sớm kết thúc, kết quả anh càng đánh càng hăng, tôi bắt đầu hối hận, có điều đã trốn không thoát.

Tiếp theo một đoạn thời gian rất dài, tôi như ở trong khoảng trống rỗng, tôi không biết mình rốt cuộc mình gắng gượng bao lâu, cũng không biết bên ngoài Trương Hào có nghe thấy gì không, tôi chỉ nhớ sau đó cả người mình cũng tiến vào cảnh giới như say rượu, nhìn cái gì cũng không rõ, người cũng mơ màng theo.

Lúc tỉnh lại, cũng đã là ban đêm!

Tôi trợn mắt nhìn trần nhà hồi lâu, mới nhớ tới cánh tay phải mình bị thương, động một cái đau nhức vô cùng!

Mỗi lần đều bị tên chết tiệt chơi đùa chết đi sống lại, xong chuyện liền không thoải mái. Thật lòng quá mệt, muốn đi tắm rửa rồi ngủ.

Mặc quần áo tử tế đi ra phòng ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lão Hắc, Trương Hạo đã đi rồi.Chỉ có một mình anh, người khác đâu?"

Hắc vô thường muốn đứng dậy, có điều anh ta cử động cũng không có đứng lên, thể là hướng về phía tôi nói xin lỗi: "Xin Thất nương nương thứ tội, thuộc hạ trước mắt vẫn không thể đứng vững, không cách nào thỉnh an người! Vị kia thấy ta tỉnh lại liền đi."

 Tôi liếc Lão Hắc một cái, đã là lúc nào rồi, còn chú trọng lễ phép"Hắc huynh a! Anh xem lời tôi nói như gió thổi bên tai sao? Đã sớm nói với anh rồi, thấy tôi không cần như vậy, đứng cũng không vững, hành lễ gì chứ! Anh dưỡng thương cho thật tốt, những thứ khác không cần suy nghĩ! A, đối với tên chết tiệt cũng không cần hành lễ, biết không? Cả ngày cũng không biết kiểu cách cái gì!"

Vừa dứt lời, từ trong phòng tôi truyền tới một tiếng gầm"Kêu ai tên chết tiệt chứ ?".

Tôi hướng về phía Hắc vô thường le lưỡi, vào một cái vọt vào phòng tắm! Anh không phải tên chết tiệt, chẳng lẽ là tôi! Dù sao tôi chính là gọi anh như vậy, bây giờ muốn đổi cũng không đổi được rồi!

Tắm qua lần nữa, mới cảm thấy thoải mái rất nhiều! Trở về phòng, tên chết tiệt đã khoác áo choàng, một tay chống đầu còn duỗi một cái chân dài nằm ở trên giường, trước mặt đặt quyển sách lẳng lặng nhìn.

Thấy tôi đi vào, khép quyển sách lại, hướng về phía tôi ngoắc ngoắc ngón tay, giống như gọi thú cưng nói: "Qua đây, bên này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro