CHƯƠNG 19: XÉ RÁCH MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì tại sao lúc trước phải làm thế, ta đã cảnh cáo em, trở về phải chết là điều không thể nghi ngờ, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!" Thanh âm lười biếng của tên người chết truyền ra từ trong viên ngọc trắng, hà một hơi, dường như còn chưa tỉnh ngủ.

Giờ đã là lúc nào rồi mà người này còn tâm tư để ngủ:"Bây giờ nói việc này không có ích gì, cứu người quan trọng, ta thật sự không hiểu được thôn Hà đắc tội gì với các ngươi mà các ngươi một hai dồn người vô tội vào chỗ chết. Anh không phải Quỷ Vương sao? Anh nói một câu, ai dám không nghe đúng không?"

Vừa nói đến chỗ mấu chốt, tên người chết liền không để ý đến tôi, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc trắng, tôi thật sự muốn đập nát nó. "Tức chết mà, anh không nói lời nào thì cần anh có tác dụng gì, không bằng đập đi cho rồi."

"EM DÁM." Tên người chết hét một tiếng làm tôi sợ đến thất điên bát đảo, tôi cũng chỉ nói vậy chứ nào dám đập đi thật. "Quỷ giới có quy tắc của Quỷ giới, mọi việc đều không thể tách khỏi một chữ lý. Nếu như thật sự quá đáng, dĩ nhiên ta sẽ can thiệp, em đừng ở đó mà láo nháo!"

Nói đến đây, tên người chết liền khựng lại, ngay sau đó lười biếng nói "Mẹ em không phải người thôn Hà, cho nên em yên tâm, bà sẽ không có vấn đề gì. Còn em, em cũng hiểu mà, toàn bộ thôn có như thế nào cũng chẳng có quan hệ gì với ta, bảo vệ một người thì ta vẫn có thể, những thứ khác em tự xem mà làm!"

Đây là đang nói cái gì? Vòng tới vòng lui chính là không chịu giúp!

Ý của tên người chết chính là chỉ cần không phải người sinh ra ở thôn Hà đều sẽ không nguy hiểm, mẹ là từ thôn bên cạnh gả tới cho nên những thứ kia sẽ không quấn lấy bà, nhưng nếu ở lâu thì khó nói. Tên khốn này quyết tâm không chịu giúp, hiện giờ đành phải đi bước nào tính bước đó thôi.

"Mẹ ơi, không phải mẹ nói với con rằng hôm nay sẽ quay lại thành phố à? Sắp trưa rồi, nếu không đi mẹ cũng không bắt được chuyến xe cuối cùng đấy." Tôi vội vàng kéo mẹ vào phòng. "Mẹ thu dọn đồ nhanh đi."

Mẹ có chút kì quái nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến mức tôi có chút run rẩy. "Nhìn gì thế, không phải mẹ đòi về thành phố sao!"
"Mạc Thất, đừng làm loạn, ba con như thế này thì làm sao mẹ đi được?"

" Mẹ ơi, con không có làm loạn! Có con chăm sóc, ba sẽ không có việc gì. Mẹ không phải người thôn Hà, hiện tại đi còn kịp, mẹ à, mẹ nghe con nói một câu, nhanh lên đi, mẹ ở lại chẳng khác nào chịu chết, ba đã vậy, con cũng không để mẹ cũng trở nên như thế." Tôi gần như cầu xin mẹ, hy vọng bà có thể hiểu.

Mẹ sửng sốt, sau đó ném tay tôi ra, mặt trầm xuống hỏi: "Mạc Thất, đến bây giờ con còn muốn tiếp tục giấu mẹ sao? Ba con đã như vậy, con còn không chịu nói thật với mẹ?"

Mẹ nhìn tôi ánh mắt xa lạ khiến cho tôi vô cùng khó chịu! Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mẹ nói " Con biết mẹ không tin quỷ thần, chết cũng không muốn tiếp nhận chuyện xảy ra với con vào bốn năm trước. Nhưng con không thể không nói, cái đó đều là sự thật. Con biết là rất khó chứng minh nhưng vết thương ở chân của con mẹ cũng đã thấy rồi, nó không thể nào khỏi hẳn trong một đêm, cô Hai thật sự đã tới, dấu đỏ đó cũng không phải là do côn trùng cắn mà là do Quỷ Vương làm."

Tầm mắt của mẹ dừng lại trên cổ tôi, trên đời này bà cũng không thể tưởng tượng được, từ sự thay đổi trong ánh mắt của bà tôi thấy được sự hổ thẹn, bà thật sự cảm thấy thẹn nhưng chỉ cần mẹ chịu rời đi, tôi cũng quản được nhiều như vậy

"Mẹ, bốn năm trước con đã kết hôn cùng vong linh, anh ta là Quỷ vương, anh ta nói cho con, mẹ không phải là người thôn Hà cho  nên mẹ có thể đi, coi như con cầu xin mẹ, mẹ mau đi thôi!"

"Hoang đường!" Mẹ tôi giơ tay lên định đánh tôi nhưng bàn tay giơ cao lại chậm chạp không có rơi xuống "Con bé ngốc này, sao con có thể. Sao lại làm ra việc như vậy! Ông trời ơi, vì cái gì mà ông lại đối xử với tôi như vậy, tôi chỉ có một đứa con gái, tại sao phải chà đạp con bé chứ!"

Mẹ tôi vừa lau nước mắt vừa lôi kéo tôi, bà thu dọn đồ đạc rồi nói: "Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi nay, không bao giờ quản đến chuyện của nhà họ Mạc nữa, sau này con sống chung với mẹ, cũng đừng quay lại đây nữa."

Lòng tôi đau lắm, tôi thật sự rất muốn cùng mẹ rời đi nhưng tôi không thể làm được, lui về sau hai bước, tôi cắn môi bình tĩnh nói: "Mẹ, con cũng là người thôn Hà, con sẽ không chạy thoát được! Ngụy Minh và bác bảo vệ cũng là người thôn Hà, bọn họ đều đã chết, ông nội cả, bà nội cả, còn có cả ông nội của con, bọn họ đều đã chết, sẽ còn nhiều người chết hơn nữa. Nếu việc này không được giải quyết triệt để thì dù cho con có chạy trốn đến chân trời góc bể vẫn phải chết!"

"Mẹ không quản được nhiều như vậy, thôn Hà chết bao nhiêu người thì liên quan gì đến mẹ, mẹ chỉ cần con tồn tại!" Mẹ hét lên, bà dùng sức kéo tôi, tôi vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích, bà thở dốc đánh tôi mấy cái, tôi cũng không thấy đau."Con bé ngốc, con bé ngốc của mẹ, con chỉ là một cô gái, con ở lại thì có thể giải quyết được gì! Cùng mẹ trở về, chúng ta báo cảnh sát, để cảnh sát tới giải quyết được không?"

"Nếu cảnh sát thật sự có tác dụng, nhà họ Mạc sẽ đưa những cô gái đó vào căn phòng nhỏ màu trắng sao? Bọn họ tới đây nhiều lắm cũng chỉ giáo dục người trong thôn việc mê tín, không nhìn được tận mắt thì ai tin được, mẹ đã chính mắt gặp qua không phải cũng không tin sao? Thôn Hà sẽ có nhiều người chết hơn, chỉ khi cắt đứt hoàn toàn, việc này mới kết thúc được."

Ông Ba thở dài, tiến từ ngoài vào, trong một đêm ông già đi rất nhiều. "Hải Quỳnh, tôi biết cô tàn nhẫn với chúng tôi, nhưng mà con bé nói không sai, cô không phải người thôn Hà, cô còn có đường sống! Cô đi nhanh đi, con bé là người của Quỷ Vương, những thứ kia không dám động đến con bé, con bé được Quỷ Vương che chở sẽ không có việc gì. Đây là món nợ mà thôn Hà thiếu, không liên quan đến cô, cô mau đi đi!"

"Cái gì Quỷ Vương, Diêm Vương, tôi không tin! Nếu thật sự có, ông bảo anh ta ra đây gặp tôi! Lão già, ông đừng mơ tưởng gạt tôi nữa, lần này tôi không dễ mắc mưu như bốn năm trước đâu, con gái tôi không đi , tôi cũng không đi."

Bốn năm trước, ông Ba cùng bà nội vì hoàn thành giao ước mà lừa mẹ ra khỏi thôn, từ đó về sau, mẹ không còn tin bất cứ câu nào mà người nhà họ Mạc  nói nữa.

Ông Ba quay đầu về phía tôi "Nếu không, con đi cùng mẹ con đi, ba con có ta trông chừng sẽ không có việc gì đâu."

Không nói đến bộ dáng hiện giờ của ba tôi, tôi không đi được, nếu như ông không sao, tôi cũng không thể đi! Đây là nơi tôi lớn lên từ nhỏ, tôi chỉ là người bình thường, không có bản lĩnh như ông Ba và bà nội nhưng tôi không muốn nhìn thấy những người quen thuộc của mình dần dần chết đi.

Ở lại, có lẽ tên người chết sẽ nể mặt tôi  mà ra tay cứu giúp, dù không thể thuyết phục anh ta nhưng giờ anh ta giúp một chút thì có lẽ sẽ có chút hy vọng.

"Ông Ba, con không đi, con muốn theo người học thuật đuổi quỷ, con cũng là người họ Mạc, con không thể buông tay  mặc kệ như vậy,người đã nói đây là món nợ mà chúng ta thiếu mà. Hiện tại những đạo sĩ, hòa thượng trên núi đều bỏ chạy hết, bỏ lại người cùng bà nội như thế làm sao chống đỡ được. Nếu mấy thứ kia thật sự không nói lý, dù sao cũng phải chết, cùng lắm thì liều mạng thôi, người xưa nói rất đúng, nhát gan chết đói to gan chết no,nhà họ Mạc chúng ta có ai sợ chứ!"

"Con im miệng! Tại sao con lại ngốc nghếch như vậy, ai hại con thành thế này?" Mẹ nheo mắt, thoạt nhìn bà vô cùng hung hãn, tròng mắt bà trừng lớn như muốn rớt ra ngoài." Mạc Thất, con hãy nghe cho kĩ, nếu con không đi theo mẹ, mẹ liền chết cho con xem."

"Mẹ!"

Bên ngoài loạn, trong phòng càng loạn nghiêm trọng hơn. Ông Ba bị kẹt giữa tôi và mẹ cũng rất khó chịu: "Cô không tin ta cũng được! Nhưng cô vừa nói chỉ cần Quỷ Vương mở miệng cô liền tin đúng không? Được, hôm nay ta dù có hao tổn tuổi thọ đến mức nào cũng sẽ thử một phen. Đến lúc đó nếu như cô còn làm loạn cũng đừng trách ta không nói lý."

Mẹ vẫn không chịu buông tay, hướng về phía ông Ba hét lên: "Đừng có nói dễ nghe như vậy, tôi chỉ sợ ông không mời tới được, có tổn thọ thì tính trên đầu tôi này."

Ông Ba hừ một tiếng, lấy ra một cái bàn, rửa sạch hai tay và lau bằng vải vàng. Ông mặc chiếc áo choàng cuối cùng mà tổ tiên để lại, đối diện với tổ tiên dập mạnh đầu ba lần, cầm kiếm gỗ đàn lên bắt đầu mở trận.

Đúng như những gì ông Ba bảo, mời thượng tôn hạ phàm phải mất đi công lực nửa đời, lúc trước việc này đối với tổ tông nhà họ Mạc không hề khó, nhưng sau khi gia đạo sa sút, bí thuật lưu truyền tới nay cũng không phải đầy đủ như trước,ông Ba bình thường trừ tà còn được chứ mời thượng tôn thì chưa chắc chống đỡ nổi.

Bà nội trầm mặc bước ra bên cạnh, dĩ nhiên bà đã nghe lén hồi lâu rồi, bà nheo mắt nhìn mẹ,vờ như không hiểu rõ hỏi: "Cậu Ba, đây là cậu muốn làm gì?"

"Chị dâu thứ, chị đừng quản việc này! Hôm nay tôi tính đánh cược mạng già cũng phải đem Quỷ Vương mời tới, để cho mẹ Ngoan Bảo một câu trả lời, nhà họ Mạc chúng ta không bỏ được một người như thế này." Ông Ba run giọng nói, động tác cũng không dừng, ông đem tất cả dụng cụ bày trận dọn ra, chuẩn bị đọc chú.

"Mở đàn mời thượng tiên, cậu điên rồi!" Bà nội chán ghét mà nhìn mẹ chằm chằm, bà nhướng mày che chở ông Ba, quát mẹ " Trần Hải Quỳnh, cô muốn loạn tới khi nào? Đừng tưởng mọi người đều nợ cô, cô không chịu đi, cô muốn chết cũng không ai cản cô nhưng nếu như cô muốn gây chuyện, mẹ chồng như tôi cũng không để cô xằng bậy. Cậu Ba, người trong thôn còn phải dựa vào cậu, đừng vì loại phụ nữ không biết tốt xấu này mà tổn thương nguyên khí, đừng quan tâm đến cô ta!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro