CHƯƠNG 204

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên chết tiệt muốn, anh còn nghiêm túc nói: "Nương tử, chúng ta không thân thiết mấy ngày rồi, sao mới bây giờ đã chịu không nổi được chứ? Xem ra sau này vẫn nên mỗi ngày làm với em một lần mới được, em phải biết rằng được vi phu đối xử như vậy, có nhiều người muốn mà không được đấy, nhìn dáng vẻ ghét bỏ này của em, em bảo mấy người khác sao mà chịu nổi đây!"

Làm ơn, có thể được anh sủng hạnh là một chuyện mệt bao nhiêu chứ! Nếu mấy người phụ nữ kia mong mỏi được anh vỗ về, vậy thì mua một tặng một đi, tôi còn vui vẻ thoải mái ấy chứ.

Trong lòng có khinh bỉ bao nhiêu cũng không dám nói ra sự thật, mặc cho tên già kia tùy thích đòi hỏi, tôi lại một lần quên đi tất cả bị làm đến ngất xỉu.

Ngày hôm sau không cần đi học, tôi ngủ thẳng tới giữa trưa mới dậy, mẹ đang quét phòng, nhìn thấy tôi thì cười hì hì hỏi: "Muốn ăn cái gì? Mẹ nấu cho con!"

Mẹ rất dịu dàng, khiến tôi cứ cảm thấy là lạ! Mẹ vẫn luôn dạy tôi độc lập tự chủ, có gì khó khăn đều phải tự đi giải quyết, cũng sẽ không chăm sóc tôi đủ kiểu như bây giờ, mấy ngày qua, bà ấy thật sự chăm lo tỉ mỉ chu đáo cuộc sống của tôi, ngay cả nói nặng lời một câu cũng không có, như vậy rất không giống bà ấy.

Tôi rất hiểu mẹ, cho nên bà ấy khác thường như vậy chắc chắn trong lòng đang giấu chuyện gì đó, tôi kéo mẹ ngồi xuống sô pha, nghiêm túc hỏi: "Mẹ, mẹ nói thật với con đi, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Bảo bối ngốc, nếu trong nhà xảy ra chuyện, mẹ còn có thể ngốc ở đây sao? Đừng nghĩ linh tinh, không có chuyện gì đâu!"

Tôi không tin, nắm tay mẹ vào lòng bàn tay mình, nghiêm túc nói: "Con không có suy nghĩ linh tinh, nhưng mà mẹ, nếu trong nhà xảy ra chuyện, mẹ nhất định phải nói cho con biết, đừng che giấu nghẹn trong lòng có được không? Con đã lớn rồi, con có thể giúp giải quyết."

Mẹ rũ mắt, cô không nhìn ra vẻ mặt của bà ấy, bà ấy gật gật đầu vỗ lên mu bàn tay tôi nói: "Biết rồi, có chuyện chắc chắn sẽ nói với con, con yên tâm đi, mẹ với ba con đều rất tốt! Trong nhà đều rất tốt, mẹ chỉ là nhớ con thôi, muốn đến ở với con, chờ con tốt nghiệp đại học thì chúng ta sẽ cùng nhau về nhà, con ở đây một mình nên mẹ lo."

Tôi cười cười! Ý muốn bảo vệ tôi của mẹ thật sự đã lên đến một tầm cao mới rồi, tôi cũng đã là sinh viên mười tám tuổi, trong trường học có rất nhiều người bằng tuổi tôi đã bắt đầu ra ngoài làm thêm kiếm tiền tiêu vặt rồi, nhưng mẹ tôi còn đối xử với tôi như một đứa bé, ngay cả đại học cũng muốn đi theo, đây là lo lắng cho tôi bao nhiêu chứ!

Nhưng mà nghĩ đến những chuyện xảy ra trên người tôi, loại lo lắng này, tôi cũng có thể hiểu được! Thoáng cái, tôi nhìn qua tóc bạc trên đầu mẹ, bà ấy chỉ mới hơn bốn mươi, còn đang trong giai đoạn khỏe mạnh mà đã có tóc bạc rồi, lo lắng đủ chuyện vì tôi, tôi thật sự cảm thấy rất áy náy!

"Mẹ! Con ở đây một mình không sao hết, mẹ ở đây với con, một mình ba phải làm sao đây? Ông ấy còn cần mẹ hơn cả con nữa! Chờ được nghỉ hè nghỉ đông, con sẽ lập tức chạy về thăm mẹ được không?"

Lời này của tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ không hy vọng bà ấy vất vả vì tôi, nếu bây giờ không cần làm việc, thì có thể ở nhà với ba, cùng nhau đi dạo xem phim, sống cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường, thật tốt mà.

Mí mắt của mẹ run run, bà ấy nặng nề hỏi: "Có phải con chê mẹ phiền không, hay là Quỷ Vương Dạ Quân nói gì với con? Mẹ ở đây làm phiền hai người hả?"

Cái gì?

Tôi khẽ sửng sốt, sao đột nhiên mẹ lại nói như vậy? Chẳng lẽ tối qua bà ấy nghe thấy cái gì, mới có thể suy nghĩ linh tinh vậy sao? Nghĩ đến đây, tôi trở nên có chút ngượng ngùng: "Không có mà, có liên quan gì tới anh ta chứ, con chỉ không muốn mẹ quá mệt mỏi thôi, cũng không muốn để ba ở nhà một mình, con lo cho ông ấy!"

Cho dù đàn ông trong thiên hạ này đều trở thành gà mẹ như phụ nữ thì cũng không ảnh hưởng gì tới tên chết tiệt, anh là cái loại người không lo chuyện bạo động, có thể không quan tâm thì sẽ không quan tâm, tốt nhất là cái gì cũng không làm, mỗi ngày đều nằm trên giường, sau đó làm loại vận động anh muốn, sao anh có thể quan tâm đến chuyện mẹ tôi đến hay không chứ.

Nhìn thấy dáng vẻ kia của mẹ, tôi càng cảm thấy hành động của mẹ khác thường hơn, bà nội nói có khi bà ấy sẽ rất cực đoan, nhưng chuyện liên quan tới bà ấy có đánh tám sào cũng không tới suy nghĩ trong đầu tên chết tiệt, cũng có chút không logic cho lắm rồi nhỉ.

"Mẹ, cuối cùng là thế nào vậy?"

Mẹ cúi đầu có chút đăm chiêu, một lát sau bà ấy mới gật đầu nói: "Chăm sóc con sao có thể mệt bằng đi làm được, mẹ chỉ có một cô con gái bảo bối là con, sao có thể để con sống một mình bên ngoài được chứ! Ngoan Bảo, con nói thật cho mẹ biết, có phải con ghét bỏ mẹ, chê mẹ già rồi nên không muốn ở cùng mẹ nữa không?"

Nghe mẹ nói như vậy, tôi còn có thể nói gì được nữa. Tấm lòng của mẹ đều để trong lòng, nếu tôi từ chối thì tôi còn là người sao! Nhưng bà nói những lời này thật sự khiến người ta bất đắc dĩ: "Không phải mà! Mẹ là mẹ con, sao con có thể không cần mẹ chứ! Mẹ muốn đây bao lâu cũng được chỉ cần mẹ đừng làm mình mệt, nếu không thì con có lỗi quá!"

Mẹ cười gật gật đầu, thấy tôi đã đồng ý, mẹ mới bắt đầu bận rộn như một đứa bé!

Sau khi tôi tắm rửa sạch sẽ từ nhà tắm đi ra, cũng vừa lúc mẹ muốn đi mua thức ăn, tôi nghĩ nghỉ ngơi ở nhà một mình cũng chán, vì thế nên đi chơi mua sắm cùng mẹ. Sau khi mẹ đến đây, tôi cũng chưa có thời gian đưa bà ấy đi dạo.

Mẹ cũng rất vui, chờ tôi thay quần áo xong ra ngoài, khi muốn kéo tay mẹ thì bà ấy lại không dấu vết né tránh: "Trời nóng như vậy tốt nhất đi cách nhau một chút, con không nóng à! Lát nữa đến chợ, muốn ăn gì thì nói với mẹ, mẹ nấu cho con."

Tôi cũng không nghĩ nhiều, vốn dĩ mẹ là người rất sợ nóng, đi riêng thì đi riêng thôi! "Con cũng không có gì muốn ăn cả, cứ nấu món mẹ thích đi! Trên phương diện ăn uống, mẹ cũng biết là con thế nào cũng được mà. Mẹ làm gì con cũng thích." Đồ ăn mẹ làm thật sự rất ngon nhưng thích thì thích, không ăn được thì có tác dụng gì chứ! Đã rất lâu cô không ăn đồ ăn của con người rồi, nên thật sự là có lỗi với mẹ mà.

Đi ra cửa chung cư, điện thoại vang lên.

Chỉ thoáng cái mẹ đã cướp lấy điện thoại của tôi cất vào trong túi, nghiêm túc nói: "Không phải đã nói với con rồi sao, trong thời gian học tập không được dùng điện thoại! Đừng tưởng rằng con tốt nghiệp cấp ba là có thể thả lỏng nhé, bốn năm đại học đối với cuộc đời con cũng quan trọng không kém, đợi đến khi con đi làm rồi nói sau!"

Điều này thật sự khiến tôi bực bội mà. Lúc thi đại học nói với tôi lời này còn nghe được nhưng bây giờ tôi đã là học sinh đại học rồi, không cần phải đối xử hà khắc với tôi như vậy chứ! "Mẹ trả điện thoại cho con đi, con đã mười tám tuổi rồi, con biết mình đang làm gì, mẹ không cần phải coi con như một đứa bé mà quản thúc, con chỉ muốn xem xem là ai gọi đến thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro