Chương 13: Cái Kết Của Quỷ Linh Nhi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỷ Linh Nhi
Tác giả: Ngọc Trâm
Chương 13: Cái Kết Của Quỷ Linh Nhi

Sau khi giết được ông thầy pháp, Quỷ Linh Nhi giờ đây lộ nguyên hình Quỷ Vương, cặp mắt đỏ lòm đầy uất hận với hai chiếc răng nanh nhọn hoắt không thể giấu vào trong,nó trở về bên Nhã Linh thăm cô,nhưng vừa nhìn thấy Bảo An cô đã sợ sệt khóc toán lên:
_ không phải Bảo An...huhu... nhất định không phải Bảo An đâu mà....huhu!
Nó thấy cô hoảng sợ đến bên động viên cô:
_là con đây mà mẹ,mẹ đừng như thế,là Bảo An đây!( Vừa nói vừa sa vào lòng cô)
_tránh ra, tránh ra (Linh quơ tay loạn xạ đẩy Bảo An ra)
Bảo An nóng giận:
_ tại sao mẹ lại như thế chứ?
Cô đáp lại trong hoảng sợ:
_ Bảo An của tao rất đáng yêu, không phải mày, mày đã làm gì con tao rồi phải không?
Quỷ Linh Nhi nghe thế thì nóng càng thêm nóng,nó dùng ma lực bóp cổ Nhã Linh nâng lên không trung,cô hoảng sợ tột độ dẫy dụa.Nó quăng cô ngã nhào xuống nền nhà, đầu cô đập mạnh vào chân tủ gỗ (tủ để đồ của Nhã Linh) cú đập mạnh làm Nhã Linh ngất đi,đầu cô chảy máu. Bảo An thấy máu từ đầu cô chảy ra nó làm như sựng lại,nó nhớ những kỉ niệm nó cùng cô có với nhau, từng chút từng chút bỗng dưng ùa về trong đầu nó cùng một lúc.Cơn giận vụt tắt,nó nhìn Nhã Linh mới bị nó làm bị thương mà lòng nó đau như ai xé.
Quỷ Linh Nhi dùng ma lực thông báo đềm chẳng lành tới Đức Trọng, anh đang ngồi trong ôtô thì có cảm giác đứng ngồi không yên, nhớ về Nhã Linh liền quay đầu xe chạy đến phòng của cô ấy.
Đến nơi Trọng bàng hoàng khi thấy Linh ngất xỉu bên vũng máu,liền ẩm cô đưa tới bệnh viện.Cô được đưa vào cấp cứu vì tình trạng mất máu nghiêm trọng.
Quỷ Linh Nhi tìm đến bên mẹ ruột lòng đầy khổ sở, vì nó đã lỡ làm người thương nó tổn thương, cũng như Linh,mẹ ruột nhìn thấy nó thì thất kinh hồn vía, mặt bà tái mét.Quỷ Linh Nhi không biết chuyện gì đã xảy ra, nó tự hỏi nó" tại sao những người từng yêu thương nó giờ đây nhìn nó kì dị như thế?"
Nó bay đến chiếc gương soi trong nhà,nó bất ngờ khi thấy hình dạng nó hiện tại,nó lại tự hỏi "mặt mình sao trông đáng sợ thế kia?"
Nó liền hiểu hành động của Nhã Linh lúc nãy,nó xót thương vô cùng. Nó khóc,đúng,nó đã khóc. Một con Quỷ Vương máu lạnh lại biết bật khóc. Nó ân hận vì hành động sai trái của mình với Nhã Linh, mẹ ruột nó nghe tiếng khóc của con thì chịu không nổi đành gạt bỏ sợ hãi mà đến bên nó, ôm vào lòng,âu yếm:
_ mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra với con gái yêu của mẹ,mẹ xin lỗi, lúc nãy là mẹ cư xử không đúng làm con buồn đúng không?
Nó bật khóc lớn hơn, chẳng nói gì,nó thật sự hối hận khi làm Nhã Linh bị thương,với nó Nhã Linh là người cho nó sự sống, nó từng hứa với lòng sẽ chẳng cho phép ai làm tổn thương Nhã Linh, vậy mà hôm nay chính nó đã làm thế,nó ân hận vô cùng.
Mẹ nó đến nhờ vị cao tăng cầu xin giúp đỡ,vị cao tăng nhìn nó mà cảm thấy sót thương cho cuộc đời quá ngắn mà phải chịu bao sóng gió hơn người.
Vị cao tăng bảo nó xếp bằng nhắm mắt lại, rất lâu, rất lâu ông mới cất giọng hỏi:
_ con thấy gì,Bảo An?
Nó cất tiếng trả lời ;
_ con thấy vị pháp sư tà,hắn ta muốn thu phục con,con đã giết hắn
Rồi vị cao tăng im lặng hồi lâu,lại hỏi:
_ con thấy gì,Bảo An?
Nó trả lời:
_ con thấy con đã giết thêm hai người,con đã đẩy ba ruột mình xuống đường...
Vị cao tăng lại im bặt hồi lâu lại hỏi:
_ con thấy gì, Bảo An?
Nó trả lời;
_ con thấy được người con hận nhất,bà ta năm lần bảy lượt muốn giết chết con,con đã giết bà ta!
Vị cao tăng im lặng hồi lâu,hỏi tiếp:
_thế bây giờ con thấy gì?
Nó bật khóc,hai hàng nước mắt tuôn ra:
_ con thấy con như mới được sống,có mẹ và ba đang mong chờ con chào đời,con muốn xây dựng gia đình hạnh phúc với bọn họ.
Vị cao tăng gật đầu. Nói với giọng hiền từ:
_ hãy trở lại như con của trước đây, hãy buông bỏ hận thù,càng hận thù nhiều con sẽ đánh mất chính con,quay về đi,tỉnh lại đi Bảo An!
Kì lạ thay, Quỷ Linh Nhi đã lột bỏ được hình dạng của Quỷ Vương,trở lại một hình hài em bé bình thường,nó chấp tay lạy vị cao tăng.
Mẹ nó vui khi con gái đã trở lại như lúc đầu,vị cao tăng hỏi thân xác của nó đang ở đâu?
Nó lễ phép trả lời:ở trong cái bình gốm,bên trong là bình thủy tinh chứa xác nó,đang ở trong tủ,trong phòng của Nhã Linh,nó dẫn đường cho vị cao tăng đến đó,mẹ của Linh thấy vị tăng nhà Phật liền kính cẩn chào hỏi.
Vị cao tăng xin phép được vào phòng Nhã Linh, lấy đi nhục xác của Bảo An, vị cao tăng nói với mẹ của Nhã Linh:
_đây là chiếc bình của bần tăng gửi thí chủ Nhã Linh giữ giúp một thời gian, giờ có việc cần nên bần tăng xin phép lấy!
Mẹ của Linh nhìn chiếc bình gốm rồi trả lời:
_ dạ, nếu là đồ của sư phụ,xin sư phụ cứ lấy,Nhã Linh về con sẽ nói với nó sau!
Vị cao tăng chào bà tạm biệt,bà cũng lễ phép chào lại mà không chút mẩy may nghi ngờ.
Bảo An được vị cao tăng dắt vào chùa, đọc kinh độ hóa, Bảo An bỏ được hận thù thế là tạm biệt mẹ ruột mà siêu thoát,tan biến giữa không trung,mẹ của nó tiếc thương, nhưng lại mừng cho đứa con gái ngắn mệnh của mình, chấp tay lạy cảm ơn vị cao tăng,bà trở về.
Bà không còn thấy con gái như trước nữa, mỗi khi nhớ đến con cô lại lên chùa cầu an.
Về phần Nhã Linh bị đập đầu mạnh nên đã tổn thương đến não, cô bị mất một phần kí ức và trở nên dại dại.
Đức Trọng thấy thế,bất chấp cưới cô về nhà làm vợ để tiện chăm sóc,phần kí ức mà Nhã Linh mất đi là những kỉ niệm ngày tháng cô cùng Bảo An ở bên nhau.Cô chỉ cảm giác được cô từng thương một thứ gì đó , rất thương, cô giờ đây khờ khạo,cứ ôm con búp bê trong lòng nhiều lúc bật khóc không biết tại sao.
Đức Trọng nhìn cô cứ nghĩ về tổn thương anh gây ra cho Nhã Linh, chính anh đã ép cô bỏ thai nên giờ cô mới thành ra như thế,anh không kiềm được nước mắt, ôm Linh vào lòng,hứa suốt đời sẽ chăm sóc tốt cho cô.

Hết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro