30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi gặp JeongHan, SeungCheol thấy việc ngồi máy bay vừa phiền vừa nhọc, đôi lúc thời gian bay chỉ có hai tiếng thôi nhưng gộp hết việc này việc kia thì cũng mất cả nửa ngày ở sân bay rồi.

Nhưng mà sau khi gặp JeongHan thì mọi chuyện đã khác.

Bỗng dưng anh thấy bầu trời là nơi hẹn hò của riêng anh và JeongHan, dù trên chuyến bay ấy không có JeongHan thì anh cũng cảm nhận được có một sự liên kết bí ẩn với cậu.

Ôi thật lãng mạn làm sao.

Ba mươi tuổi rồi còn ngóng tìm lãng mạn, nói ra chắc bị người ta cười thối mũi.

Nhưng những điều lãng mạn kỳ diệu cũng hiếm hoi như tình yêu vậy, dồn sức theo đuổi cũng không bằng mới gặp đã khắc ghi vào lòng.

Anh ổn định lại chỗ ngồi, nghe thấy giọng JeongHan đang hỏi thăm các hành khách khác.

JeongHan có một chất giọng rất hay, mà giọng nói ấy khi với người khác chỉ toàn là những lời thăm hỏi nghìn lần như một, nhưng với anh là bạt ngàn điều bùi tai hơn.

SeungCheol hí hửng mừng thầm, tự nhận mình là kẻ ti tiện.

Anh ngồi ở đó, ngón tay mân mê cuốn sách lấm lem cà phê, lắng nghe JeongHan hỏi han mọi người như thể đang thưởng thức một màn độc tấu của một nghệ sĩ nào đó tại buổi hòa nhạc.

Đây là chàng trai của anh.

Dù bây giờ chưa phải thì sau này cũng phải thôi.

SeungCheol cảm thấy con người nên có một chút lòng tự tin.

Máy bay cất cánh, nó đâm thẳng vào tầng mây rời khỏi Berlin, chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, bọn họ đã tham gia một hôn lễ, còn âm thầm trộm mất một lời chúc phúc từ Chúa.

Bay về cũng như bay đi, quá cảnh ở Moscow, phải tới chiều hôm sau mới tới nơi.

Khi lên máy bay lần nữa thì đã là nửa đêm rồi, mười hai giờ hơn, SeungCheol nhân chút thời gian vụn vặt ấy xử lý nốt công việc.

Tuy trong chuyến đi này anh phải nắm bắt tốt tất cả thời gian để làm việc nhưng ấy vậy anh lại không hề thấy mệt mỏi, mà còn vui sướng nữa kìa, anh bèn quy hết mọi công trạng cho JeongHan.

Nghe nói người đang chìm đắm trong tình yêu giống như một cỗ máy vĩnh cửu vậy, lúc nào cũng ở trạng thái hăng hái, không bao giờ thấy vất vả cả.

Hiện giờ anh thấy câu này cũng có lý phết.

Sau khi máy bay cất cánh thì đêm đã về khuya, hành khách khoang hạng nhất rất ít, ngoại trừ SeungCheol thì chỉ có thêm hai người khác thôi.

JeongHan vẫn theo thường lệ phục vụ những vị khách khác rồi cuối cùng mới tới chỗ SeungCheol.Cậu cười hỏi SeungCheol:

– Thưa anh, xin hỏi anh cần dùng gì không ạ?

Dù sao cũng đã là buổi đêm, anh còn là người cuối cùng nữa, SeungCheol bèn to gan trêu JeongHan:

– Sao lần này không gọi anh là anh Choi nữa?

JeongHan cười cười đưa thực đơn cho anh:

– Anh xem thử đi.

SeungCheol nhận lấy thực đơn rồi mở ra, phát hiện bên trong có kẹp một tờ giấy.

Anh ngẩng đầu lên JeongHan, vẻ mặt cậu vẫn điềm nhiên như không, anh cầm lấy tờ giấy, mở ngay trước mặt cậu.

Trong tờ giấy JeongHan viết cho anh chỉ có hai chữ: Ngủ ngon.

SeungCheol cười khì, anh kẹp nó vào quyển sách bên tay mình, đoạn nói:

– Anh muốn một ly cà phê.

JeongHan khẽ bảo:

– Muộn lắm rồi, anh chắc mình muốn uống cà phê chứ?

– Chắc chắn – SeungCheol nói – Còn muốn mời em một ly nữa kìa.

JeongHan:

– Xin lỗi anh, chúng em có quy định không được...

– Nếu bây giờ không được, vậy hôm khác thì sao – SeungCheol hỏi – Anh không miễn cưỡng em làm trái quy định, nhưng mà, cho anh một cơ hội mời em uống cà phê lần sau nhé?

JeongHan bất đắc dĩ nhìn anh cười, thầm nhủ, bày đặt cơ hội uống cà phê, rõ ràng đã quyết định sẽ hẹn hò hai mươi bốn tiếng rồi còn gì.

– Vậy anh quyết định uống cà phê phải không ạ?

SeungCheol khép thực đơn lại, nói với cậu:

– Em chọn giúp anh đi.

JeongHan cầm lại thực đơn, bảo anh đợi một lát.

Đã đến giờ này rồi, JeongHan hy vọng SeungCheol được nghỉ ngơi đủ giấc, tuy ở trên máy bay muốn ngủ thoải mái cũng khó.

Nhưng dẫu sao cũng không thể uống cà phê được.

Sau khi quay lại, cậu ngẫm nghĩ một lát rồi rót cho SeungCheol nửa ly rượu vang đỏ.

Khi JeongHan cầm ly rượu đưa cho SeungCheol thì phát hiện anh đang mở toang sách đọc tỉ mẩn tờ giấy kia, trong khoang tàu bay mờ tối, hành động của SeungCheol làm tim cậu bỗng trở nên ấm áp và mềm dịu.

Màn đêm và những ngọn đèn mờ đều rất dễ thúc đẩy bầu không khí ám muội, JeongHan khẽ khàng đi tới, cố gắng không làm phiền hành khách khác, cậu nhẹ nhàng đặt ly rượu lên bàn, sau đó ngồi bên cạnh SeungCheol.

SeungCheol hơi giật mình, anh đóng sách lại nhìn cậu.

– Việc này không vi phạm quy định à? – Anh cố ý trêu JeongHan.

JeongHan khẽ bảo:

– Trong những chuyến đêm, khi máy bay bay bằng thì có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.

SeungCheol cầm lấy ly rượu nhìn cậu, mãi một lúc vẫn không nói gì.

– Thôi bỏ đi – SeungCheol quay đầu đi, đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Lúc này bên ngoài có một dải sao, ảo diệu như chẳng phải sự thật.

– Sao vậy? – JeongHan hỏi.

SeungCheol dời mắt từ dải sao kia lên hình bóng JeongHan phản chiếu trên cửa kính, anh khẽ cười:

– Không dám nhìn em quá lâu, bầu không khí êm đẹp thế này, sợ không dằn lòng được sẽ ghé sang hôn em mất.

Tim JeongHan hẫng mất một nhịp bởi câu nói này, cậu vô thức siết chặt bàn tay.

SeungCheol quay đầu lại:

– Không cần lo đâu, tạm thời anh vẫn kiềm chế được.

Đương nhiên JeongHan biết anh chỉ nói thế thôi, SeungCheol là một người biết giới hạn, tuyệt đối sẽ không làm việc bậy bạ.

Nhưng phải thừa nhận là lời của anh đã khiến cậu hồi hộp, đột nhiên cậu nghĩ, nếu SeungCheol thật sự ghé sang hôn mình thì mình sẽ chấp nhận hay là tránh né?

– Nên là, cứ thả lỏng đi – SeungCheol nhấp một hớp rượu, nắm nhẹ cổ tay JeongHan, bảo – Anh mời nhé, mời em ngắm sao.

Hai người cùng nhau nhìn về phía cửa sổ, quan sát dải sao bên ngoài.

JeongHan bay biết bao nhiêu năm rồi, có cảnh sắc nào chưa được chứng kiến đâu?

Ánh sao lốm đốm, mây mù dày đặc, dù là khung cảnh như thế nào thì đáng ra cậu cũng không nên thấy kỳ diệu nữa, nhưng vào thời khắc này cậu lại cảm thấy bầu trời kia lại chẳng hề giống với những bầu trời trước đây.

Vì trong quá khứ, không có SeungCheol ngắm sao cùng cậu.

Thình lình, SeungCheol cất lời:

– Trăng kìa.

JeongHan hoàn hồn, lại gần phía SeungCheol, ló đầu tới, nhìn thấy mặt trăng sáng ngời, mặt trăng kia đắm mình trong biển sao, còn thứ chìm ngập trong ánh sao đó, là sự tịch mịch và cô đơn.

Cậu thốt nhiên nhớ tới một câu nói:

Trăng dưới biển là trăng trên trời, người trước mặt là người trong lòng.

Người trước mặt?

Cậu liếc sang SeungCheol.

*

Một giờ bốn mươi phút chiều máy bay hạ cánh, tổ bay đã chuẩn bị kĩ càng để tiễn các hành khách.

SeungCheol xuống máy bay lập tức nhắn tin cho JeongHan, hỏi cậu lát nữa có lịch trình gì.

Anh biết JeongHan chưa xem điện thoại ngay, nên anh tìm một tiệm cà phê để đợi cậu.

Khi JeongHan mở điện thoại lên thì cậu đã thay đồng phục đi ra ngoài rồi, nhìn thấy tin nhắn WeChat của anh, cậu gọi lại không ngần ngừ gì.

Cậu không phải người thích gọi điện, nhưng anh đã nhắn cậu từ lâu lắm rồi, cậu đang vô cùng bức thiết muốn liên lạc với anh ngay.

Thấy JeongHan gọi tới, SeungCheol cũng khá bất ngờ, anh nhoẻn miệng cười, nghe máy:

– Xong việc rồi à?

Không có bất kì xưng hô hay chào hỏi gì, nhưng thế lại càng thân mật.

– Vâng, mới kết thúc – JeongHan hỏi – Anh đang ở đâu thế?

– Starbucks – SeungCheol quay đầu nhìn xung quanh – Là cái tiệm sau khi băng qua nơi lấy hành lý, em có đi ngang chỗ này không?

– Vậy em qua đó tìm anh – JeongHan nói – Anh có lái xe không? Em có thể chở anh về.

SeungCheol mỉm cười.

SeungCheol vốn không lái xe tới, mà dù có lái thì cũng sẽ nói không.

– Được thôi, anh chờ em – Anh rất thích đợi JeongHan, đợi bao lâu cũng không thấy sốt ruột.

SeungCheol xử lý xong công việc nên giờ đang rảnh rỗi lắm, anh vừa uống nước vừa lướt xem Weibo của JeongHan.

Anh thấy JeongHan đi tới đâu cũng sẽ đăng check-in địa điểm ở đó, quả là nghiêm túc đến đáng yêu.

SeungCheol thiếu điều ghi chép lại mỗi một thành phố mà cậu từng đặt chân tới, có một vài nơi JeongHan còn chụp ảnh phong cảnh ở đó, anh bèn lưu những tấm ảnh ấy lại, nghĩ rằng có thể sau này hai người có cơ hội quay về nơi ấy để chụp một tấm ảnh đôi.

SeungCheol nghĩ đến là đáo để, nhưng không biết JeongHan có cho anh cơ hội đó không và bọn họ có thời gian hay không.

Lần này JeongHan đến tìm SeungCheol thì không hù người ta như lần trước nữa, dù có thể vào được từ phía sau nhưng cậu vẫn vòng ra trước quầy bar vào bằng cửa chính.

Cậu vừa bước vào thì SeungCheol đã nhìn thấy cậu rồi, anh giơ tay lên gọi cậu lại. JeongHan mỉm cười đi tới, ngồi dối diện anh.

– Đang làm gì thế? – Tác Dương hỏi.

– Đang xem Weibo của em – SeungCheol xoay màn hình điện thoại cho cậu nhìn – Chỗ này anh cũng từng đi rồi.

JeongHan nhìn vào, phát hiện đó là bờ sông Seine ở Paris.

– Chưa kể, một ngày trước khi em tới thì anh đã ở đó.

Đây đã là chuyện ba năm trước rồi, khi đó SeungCheol dẫn bố mẹ đi nghỉ dưỡng.

– Ba năm trước tại bờ sông Seine, chúng ta suýt nữa đã có thể gặp nhau rồi – SeungCheol nói – Không biết đây gọi là hữu duyên hay vô duyên nữa.

JeongHan vui vẻ nhìn anh:

– Anh lại đang nói vớ vẩn nữa đấy à?

– Không hề luôn! – SeungCheol vô cùng nghiêm túc, anh mở WeChat ra, tìm vào trang cá nhân của bố anh, kéo xuống tìm cho ra bài đăng ba năm trước cho JeongHan xem – Anh có chứng cứ đấy.

SeungCheol chẳng bao giờ đăng trạng thái gì trên trang cá nhân, cũng rất ít khi chụp ảnh.

Cũng may khi đó bố mẹ anh đã chụp khá nhiều, còn đăng lên mạng để khoe nữa chứ.

Anh đưa cho JeongHan xem:

– Không nói vớ vẩn nhé!

JeongHan không ngờ hai người còn có một màn "khởi đầu" không biết nên mừng hay nên nuối tiếc, cậu ngẫm chốc lát rồi nói:

– Xem như là duyên phận đi, ba năm trước suýt nữa là gặp được nhau, nhưng đã bỏ lỡ mất rồi, xoay đi xoay lại hết ba năm, chúng ta cũng vẫn quen biết đấy thôi.

Lời JeongHan nói bắn trúng tim SeungCheol, anh vốn thấy hơi tiếc nhưng nghe cậu nói thế nên cũng cảm giác được phần nào đây là số mệnh an bài.

– Đúng vậy, là duyên phận – SeungCheol nói – Định mệnh đã sắp xếp cho chúng ta phải gặp nhau, dù có muộn ba năm thì kết quả vẫn sẽ như vậy thôi.

JeongHan nở nụ cười, nhưng trong lòng thầm nhủ bản thân mình cũng hơi bị "sến".

– Mệt lắm phải không? – SeungCheol hỏi – Ở trên máy bay chắc em cũng không nghỉ ngơi được nhiều.

– Vẫn ổn, em quen rồi.

Tuy JeongHan nói thế nhưng SeungCheol không cần nghĩ cũng biết chắc chắn cậu đang mệt.

SeungCheol thu dọn đồ đạc, đứng dậy gọi JeongHan cùng nhau đi.

– Chúng ta đi ăn gì gọn nhẹ đi – SeungCheol nói – Ăn xong em về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, mấy hôm sau em có thời gian rảnh mà phải không?

JeongHan nhớ tới "buổi hẹn hai mươi bốn giờ" của hai người.

– Trước mắt thì hai mươi bốn giờ vẫn chưa được – JeongHan nói – Nhưng mà em có thể xin thay ca với đồng nghiệp để dành thời gian ra.

Khi SeungCheol nghe được nửa câu đầu thì cứ tưởng mấy ngày tới sẽ hết cơ hội rồi, nào ngờ JeongHan lại chịu thay ca vì anh chứ.

– Em đã nói thế thì thật ra em cũng rất mong ngóng vào cuộc hẹn này mà phải không?

JeongHan đi bên cạnh anh, chỉ cười tủm tỉm chứ không định trả lời.

Khi SeungCheol tưởng cậu không nói gì nữa thì đột nhiên JeongHan cất lời:

– Đúng vậy đó, em cực kỳ chờ mong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro