Chương 2 : Truy sát U Minh Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài tuần sau khi đám giỗ cha tôi, tôi đang ngồi đọc lại từng dòng chữ trong quyển sổ "Quỷ Mộ" của cha mình.

Tôi tìm ra vài manh mối nhỏ, bà Mai kia làm việc cho ông Xường, vậy sau khi mọi người tìm được đồng đen từ hầm quỷ về, có đem đến cho ông Xường nhận tiền không ?

Tôi cố gắng chấp nối câu chuyện dựa vào trí tuệ của một đứa bé 17 tuổi. Những gì tôi có thể hiểu và giả thuyết cho đến bây giờ là Bà Mai âm thầm bẫy cha vào Phật Mộ, sau đó bỏ trốn, đem đồng đen về ông Xường và lãnh tiền của đám người ông Tư. Nhưng vẫn chưa đảm bảo rằng bọn người họ đã chết hay chưa, thế nên cho người theo dõi và sau khi phát hiện bọn họ còn sống, bà ta đã cho người truy sát.

Vì sao lại truy sát ? tôi lại lập ra một giả thuyết rằng ông Xường vốn là một trong Tứ Đại Gia Sài Gòn, nếu như cấp dưới làm chuyện bậy, mặt mũi ông ta sẽ không thể để đâu cho hết. Chuyện đó nếu phanh phui, bà ta sẽ lãnh hậu quả.

Còn một chuyện nữa, cuối cùng ở Phật Mộ, bọn người của cha tôi được cứu bởi ba người Minh Hương ở Chợ Lớn. Tôi không tin vào việc gieo quẻ bói toán, tôi vẫn có cảm giác rằng ba người này là manh mối mà tôi sẽ có thể tìm ra để truy tìm kẻ đã hại chết cha mình.

Đang suy nghĩ một hồi, trời đã xế chiều, gió thổi lồng lộng. Tôi bất thần bị cắt ngang suy nghĩ bởi một âm thanh chói tai.

Quay đầu lại nhìn về cái nhà lá, nơi ở của ba ông chú. Tôi hoảng hồn, một cột khói bay thẳng lên. Ngay lúc đó từ tứ bề lao đến những kẻ cầm súng ống, lựu đạn, dao rựa.

Từ trong nhà, Tư Huyền Trung Tài và chú Bảy đều phóng người chạy ra, tay cầm rựa bén.

Tiếng súng bắt đầu nổ lên, cả ba người cách tôi không xa, tầm chục mét. chú Bảy chạy trước, lao tới xách tôi lên.

Tiếng súng nổ đùng đùng phía sau, ba người đó không hiểu sao lại không bị đạn lạc bắn trúng, lập tức chạy thẳng vào rừng.

Rừng U Minh rậm rạp, cây cối, thú dữ, đi ban ngày còn sợ huống gì trời nay sắp tối rồi.

Tôi quay đầu nhìn, tiếng hô hoán vẫn còn ở phía sau. Âm thanh súng nổ rền trời.

Tôi chỉ biết rằng bọn người chúng tôi chạy và chạy.

Chú Bảy ôm tôi, chạy phóng qua một đoạn cây ngã, lại ôm tôi sát vào lòng trượt xuống một cái dốc không sâu.

Chúng tôi đứng im ở đó một lúc, lắng nghe động tĩnh, biết rằng bọn người truy sát chúng tôi đã đi hướng khác. Lúc này chú Bảy mới an tâm để tôi ra.

Tư Huyền chửi nói:

"Mẹ nó, muốn yên cũng đéo được"

Trùng Tài bảo:

"Ông be bé cái mồm thôi"

Tư Huyền nghe xong thở dài:

"Đêm nay ngủ rừng, không thể quay lại chổ đó rồi"

Trung Tài đồng tình, ổng bảo:

"Đi kím chổ nào khô ráo cái đã"

U Minh Hạ, nằm ở tỉnh Cà Mau, nơi này khi xưa vốn dĩ là rừng thiên nước độc, cái nơi gọi là "sấu bơi, cọp chạy, trăn bò" nơi này tồn tại nhiều thứ kỳ dị mà những người đi rừng, đi ăn ong kinh nghiệm cũng không dám coi thường.

Tôi đứng lên, theo sau những người bọn họ. Trời trong rừng tối rất nhau, lụi xụi đã tối om. Cả bốn người ngồi cạnh nhau, không dám đốt lửa, sợ rằng sẽ bị phát hiện.

Ngồi im lặng hơn một giờ sau, bổng Trung Tài lên tiếng:

"Chết mẹ rồi?"

"Sao vậy?"

Đồng loạt ba người còn lại chúng tôi đều hỏi.

Trung Tài không kịp trả lời đã vội đứng lên phủi sạch quần áo, rồi nói:

"Đứng lên lẹ"

Tôi chưa kịp nghĩ gì, chỉ làm theo phản xạ.

Tư Huyền, Bảy bại lập tức đứng lên đạp liên tục xuống đất, cũng phủi phủi quần áo. Tôi nhìn ba người. Trung tài nói:

"Kiến Đen"

Tôi lúc này mới sực giật mình, trong thời gian chạy trốn, tôi từng được nghe ông Trung kể về Kiến Đen, giống này là kiến rừng, con nào cũng to bằng phân nữa ngón tay út, cái đầu to quá nữa thân, giống này không có độc, nhưng đặc biệt hung hãn, nghe có mùi thịt tươi là bu lại cắn xé con mồi. Một con bò lớn mà đám kiến bu lại rĩa thịt thì cao lắm là hai tiếng con bò chỉ còn lại xương.

Trung Tài mới than:

"Lo chạy mà không để ý, trong rừng mà im ắng không có tiếng động là đảm bảo có chuyện"

Thế rồi cả bốn người lục tục mò mẫm trong đêm đi chổ khác. Đám Kiến Đen tuy hung hãn, nhưng chúng có cái tính về đêm lại chậm chạm hơn bình thường, vậy nên chúng tôi mới an toàn mà tránh được.

Chú Bảy nắm lấy tay tôi đi trước. Trung Tài và Tư Huyền đi sau. Mò mẫn trong rừng tối, đi được một đoạn thì chợt không khí càng lúc càng tĩnh mịch đến rợn người. Tôi bấc giác nghe từ trên cao có tiếng sột soạt.

Cả đám đứng bất động, không dám nhúc nhích. Tôi lờ mờ thấy ông Tư ngước đầu lên nhìn, phía trên tối om, không phát hiện ra được gì.

Tôi đang ngửa đầu nhìn lên thì chợt rùng mình, bỗng chốc phía trên đầu có ba bốn cái bóng đen nhảy chuyền từ cành cây này sang cành cây khác. ông Trung bất động, nắm chắc cây rựa trên tay, âm thầm nói:

"Khoang di chuyển, hình như là..."

Chưa kịp nói dứt câu thì nghe tiếng đập mạnh, bing một cái, ông Trung ngã sấp người xuống đất. Tôi thất kinh, ráng nhìn xem có chuyện gì, chỉ thấy tứ bề lại rơi vào im lặng. Tư Huyền đứng chắn trước tôi đề phòng, một chân ông đá vào mặt Trung Tài. Chú Bảy vẫn nắm chặc tay tôi không buông.

Tôi cảm giác lạnh sống lưng, bổng lại nghe tiếng soạt, quay qua lại chẳng thấy thì gì bất thường. Thật ra thì khung cũng vốn đã rất bất bình thường rồi, nói bình thường chỉ là nói cái bình thường của sự bất thường này thôi.

Bổng Tư Huyền hết lên một tiếng, rồi nhảy người sang một bên, tiện tay đưa rựa chém vào không trung

"Mày đây rồi"

Tưởng như nhát chém vào không trung, nhưng tôi lại nghe một tiếng phịch rơi xuống trên đất. Định thần nhìn lại thì thấy một thứ lông lá, hình người. Nhìn trong đêm còn thấy rõ nó đang thở phì phò.

Chưa kịp ổn định bao lâu, trong rừng lập tức tru lên những tiếng hoang dã, tiếng như vượng tru, nhưng thanh âm ghê rợn hơn nhiều lần. Lập tức tứ bề, lù lù những cái bóng to nhỏ có đủ, bao vay chặc chẽ chúng tôi.

Tư Huyền than:

"Thôi rồi, giờ mà có tý lữa thì may ra còn sống, chứ kiểu này..."

Tôi thở dốc hỏi:

"Đây là gì vậy?"

"Quỷ Hầu, giống này chuyên đi săn đêm, nó sống thành bầy, hiếm gặp lắm, liên tục di chuyển, tới hổ mà tụi nó cũng săn"

Trung Tài lúc này vẫn nằm im bất động, còn lại ba người, hai lớn một nhỏ chúng tôi cũng bất động như tượng không dám nhúc nhích cửa động, chỉ định thần mà tìm cách bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro