Chương 36: Có việc để đặt cược cả mạng sống, là một điều may mắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Quỷ nghèo hai nghìn năm

Tác giả: Phi Ngoạn Gia Giác Sắc

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 36: Có việc để đặt cược cả mạng sống, là một điều may mắn

"Hí!!"

Hắc Ca phát ra một tiếng hí vang, giẫm lên khói bụi, trường giáo của Cố Nam rẽ gió cát, sức gió cuộn trào quanh thân giáo, lao thẳng về phía Ngụy Vô Kỵ.

Người ngựa như rồng.

"Keng!!"

Trường kích đập vào trường giáo, một lực mạnh mẽ đẩy trường giáo không tránh né ra.

Dũng mãnh có thừa, không đủ khéo léo, quả nhiên là còn trẻ.

Ánh mắt già nua của Ngụy Vô Kỵ lóe lên một sự tàn nhẫn, hai tay mạnh mẽ căng lên, trường kích vung ra.

Không thể để ngươi sống!

Một tiếng nổ lớn vang lên, cuồng phong nổi dậy, gió cát cuộn trào, mặt đất bị gió lốc cày xới thành một rãnh sâu.

Không kịp để Cố Nam phản ứng, trường kích đã vung tới trước mặt cô.

Trường giáo uốn cong, phát ra tiếng rít trong không khí, cuối cùng lại kịp chắn trước mặt Cố Nam trước khi trường kích chạm tới.

"Keng!"

"Hừ!!"

Hắc Ca gầm lên một tiếng đau đớn, lùi lại hai bước, sau đó đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Ngụy Vô Kỵ, bốn chân căng ra, chịu đựng cú đánh hết sức của Ngụy Vô Kỵ.

Ngụy Vô Kỵ cảm nhận ánh mắt của Hắc Ca, liếc nhìn.

Hắc Ca với vết sẹo quanh mắt đầy máu, miệng ngựa đã tràn bọt trắng, nhưng vẫn kiên cường đứng vững không lùi bước.

Ngựa và chủ đều là những kẻ thà gãy không chịu cong sao?

"Két két."

Trường kích kẹt trên thân giáo, hai vũ khí đã xuất hiện vết cong rõ rệt, trên trường giáo của Cố Nam thậm chí bắt đầu có vết nứt.

Cố Nam nắm chặt trường giáo, ngực nặng nề, khó khăn nhìn lão tướng trước mặt.

Đã già thế này mà còn có sức mạnh như vậy, đúng là đùa.

Ngụy Vô Kỵ.

Trong đầu cô hiện lên cái tên này, một trong những danh tướng cuối cùng của nước Ngụy, một trong Tứ công tử Chiến Quốc, nổi tiếng với lòng nghĩa dũng và quân đội mạnh mẽ.

Danh tướng thiên hạ, quả nhiên không hổ danh.

Ánh mắt cô quét ra xa.

Quân Hãm Trận và quân phòng thủ không phải là kỵ binh thiện chiến, mặc dù ban đầu lợi dụng sự mệt mỏi của quân liên minh để tấn công bất ngờ.

Nhưng bây giờ quân liên minh đã phản ứng, đội hình bắt đầu trật tự lại, nhiều đội quân tinh nhuệ cũng bắt đầu tham chiến.

Quân kỵ binh một vạn nhanh chóng rơi vào cuộc chiến ác liệt, nhiều đội đã bị chìm trong biển người.

Đúng là...

Ánh mắt Cố Nam quay lại nhìn Ngụy Vô Kỵ, ánh mắt lấp lóe sát khí.

Phải liều mạng rồi.

Ngụy Vô Kỵ nhìn ánh mắt đầy sát khí của vị tướng áo trắng trước mặt, nhíu mắt, nói nhẹ nhàng.

"Người trẻ, sát khí quá nặng sẽ tổn hại thân thể."

"Ông già, tuổi này đáng ra nên ở nhà dưỡng lão rồi."

"Kẹt!"

Trường giáo kẹt dưới trường kích xoay chuyển, đẩy lưỡi kích ra, khiến Ngụy Vô Kỵ nắm trường kích trượt sang một bên.

Trường giáo không dừng lại, ánh sáng lạnh lẽo trong chớp mắt đã đâm vào mọi yếu huyệt trên người Ngụy Vô Kỵ, chỉ cần trúng một đòn là chết chắc.

Ngụy Vô Kỵ trong tình thế nguy hiểm cười mỉm khen ngợi.

Ông hừ lạnh, rút trường kích lại.

"Keng keng keng keng!"

Trường kích và trường giáo cuốn lấy nhau, binh sĩ xung quanh không nhìn rõ chiêu thức, chỉ nghe tiếng chém giết làm tim gan run sợ.

Một tướng quân đứng trong đám đông, nhìn hai người đang chiến đấu, nín thở, từ lưng tháo cung dài, rút hai mũi tên, kéo cung.

Đầu mũi tên lóe sáng, mắt phải của tướng quân khẽ nhắm, nhắm vào bóng áo trắng.

Với tiếng rít vang, hai mũi tên mạnh mẽ bay ra.

Biến thành hai luồng sáng trắng, rít gào xuyên qua trung tâm chiến trường.

"Keng!" Trường giáo và trường kích tách ra trong chốc lát.

Cố Nam đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh, nhìn sang bên, hai mũi tên như hai tia sáng bắn tới.

Trong tình thế nguy cấp, vô thức rút kiếm, tay trái ra kiếm không chút chậm trễ, một kiếm chém đứt một luồng sáng trắng giữa không trung.

Nhưng mũi tên còn lại đã bắn trúng vai trái của Cố Nam, máu nhuộm đỏ áo trắng.

Ngụy Vô Kỵ không chần chừ, lưỡi kích đã tới trước cổ Cố Nam.

Nhìn thấy vị tướng áo trắng như đồ tể bị trúng tên, binh sĩ xung quanh không do dự, cùng hô lớn, xông lên, trường giáo đâm ra.

"Hắc Ca!" Cố Nam vung trường giáo, hất bay trường giáo đã đâm tới.

"Hừ!"

Hắc Ca phun ra hơi nóng, bốn chân đạp mạnh, giẫm lên bụi bặm, vòng qua đòn tấn công của Ngụy Vô Kỵ, lao tới chỗ binh sĩ ít nhất.

Trước khi trường giáo đâm tới, Hắc Ca mang theo Cố Nam nhảy vọt lên, một chân đạp lên người binh sĩ, nhảy cao, vượt qua đám đông.

Dù vậy, vẫn có một cây trường giáo đâm trúng Hắc Ca, trường giáo tạo ra một vết rách trên chân của Hắc Ca, máu theo bộ lông đen chảy xuống.

Hắc Ca rơi xuống đất, nhảy dựng lên vì đau, nhưng lập tức bình tĩnh lại, há miệng như đang phàn nàn, mang theo Cố Nam đứng vững một bên đối diện với đám quân.

Cố Nam cưỡi trên lưng Hắc Ca thở hắt ra, hít vào một hơi dài, tóc rũ xuống trán, đôi mắt sau tóc ngước lên, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Kỵ và đám binh lính.

Trường giáo chậm rãi hướng về phía trước, Vô Cách ngang tay.

Trận chiến mới chỉ bắt đầu, quân của Mông Ngao chưa rút lui xa, chưa thể bại trận lúc này.

Cố Nam kéo chặt dây cương.

Người ngựa lao về phía đám quân, tiếng vó ngựa vang lên.

Trước dãy núi Tần Lĩnh, tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu giết, khiến thú rừng trong núi hoảng loạn, từ xa vang lên những tiếng kêu không rõ của loài nào.

Có lẽ vài con quạ đen vỗ cánh, đáp xuống một cành cây trên chiến trường, nghiêng đầu nhìn đám xác chết không phân biệt được ai là ai nằm la liệt.

Kỵ binh chỉ còn lại hơn ba ngàn, tay cầm trường giáo đẫm máu bị ép tụ lại một chỗ.

Cố Nam im lặng ngồi trên lưng Hắc Ca, áo giáp trên người rách nát, nhiều vết thương với máu thịt lật ra, trên vai cắm một mũi tên, không còn chảy máu, chỉ còn một lớp máu khô. Tấm áo choàng phía sau bị chém mất một nửa, mặt nạ bị phá hỏng một phần, máu bám đầy trên mặt.

Xung quanh là đám địch quân cầm khiên, trường giáo dựng đứng hướng vào giữa.

Sau vài giờ chiến đấu, kỵ quân này đã giết gần vạn binh lính, không ai dám tiến lên.

"Tướng quân phía đối diện."

Ngụy Vô Kỵ vuốt râu, ho nhẹ, áo giáp trước ngực đã vỡ, tóc tai rối bù, khuôn mặt già nua tái nhợt.

"Ngươi còn định đánh tiếp sao?"

Cố Nam khạc ra một ngụm máu khô.

Cô ủ rũ ngồi trên ngựa, nhưng khí phách không hề giảm sút, bao gồm cả ba ngàn kỵ quân phía sau, khí thế áp đảo vẫn còn đó.

"Một đời có được một lần, cược cả tính mạng, hết mình chiến đấu."

"Không sảng khoái sao?"

Cố Nam nhìn về phía sau, nhìn ba ngàn kỵ binh đen.

"Sảng khoái không?"

"Ha ha ha ha ha."

Từ trong đội kỵ binh đen vang lên tiếng cười bất lực, theo một vị tướng như vậy quả là xui xẻo.

Nhưng thật sự rất sảng khoái!

Nam nhi sinh ra ở đời, sao không thể như thế.

"Hơn nữa." Cố Nam nhìn chằm chằm Ngụy Vô Kỵ.

"Chúng ta chưa định chôn xác ở đây."

Đôi mắt Ngụy Vô Kỵ mở to, dường như đoán được ý đồ của Cố Nam, vung tay lên.

"Quân lính bao vây!"

Đồng thời, thúc ngựa tiến lên, trường kích giơ cao nặng nề hạ xuống.

Trường giáo của Cố Nam đâm ra, hai lưỡi vũ khí giao nhau, trường giáo cuối cùng không chịu nổi, vết nứt rên rỉ, gãy lìa.

Nửa mảnh lưỡi giáo xoay tròn bay lên không, cuối cùng cắm xuống cát bên cạnh.

Ngụy Vô Kỵ định tiếp tục, nhưng Cố Nam đã quay đầu ngựa, ba ngàn kỵ binh cũng đồng loạt tiến lên.

Hàng ngàn người lao về phía quân bao vây, người ngựa tiên phong bị trường giáo địch quân đâm xuyên, nhưng đà lao không thể dừng lại.

Trong quân trận, người ngựa ngã xuống, nhưng vẫn mở ra được một lối thoát.

Ngàn kỵ binh lao ra, biến mất trong đám bụi.

Ngụy Vô Kỵ đứng tại chỗ nhìn theo đám kỵ binh đi xa.

Một phó tướng chạy tới, đứng bên cạnh hỏi.

"Tướng quân, có đuổi theo không?"

Ngụy Vô Kỵ im lặng một lúc, thở dài: "Thôi, bây giờ quân mệt mỏi, khó mà đuổi theo."

"Phía trước đã là địa phận quân Tần, đuổi theo sợ  rằng có mai phục, tạm thời dựng trại nghỉ ngơi trước."

*

Hàm Cốc Quan, tên gọi này là vì nó nằm trong khe núi, sâu hiểm như hộp, nên gọi là Hàm Cốc Quan.

Phía nam là dãy núi Tần Lĩnh dài ngàn dặm, phía bắc là sông Hoàng Hà chảy xiết. Nơi đây được coi là một trong những hùng quan hiếm có của thời đại.

Trăng sáng sao thưa, trời tối mù không nhìn rõ đường núi, một người đứng trên đầu thành, đón gió lạnh.

Dưới mái thành, Mông Ngao đứng ở đầu quan, tay sau lưng, bên cạnh là một thanh kiếm dài lạnh lẽo, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chạm đất.

Ông nhíu mày, đôi mắt nhìn xuống con đường hẹp trong thung lũng. Dường như ông muốn nhìn thấy gì đó ở cuối con đường, nhưng nơi đó chỉ có vài bụi cỏ hoang đung đưa trong đêm tối.

Chẳng có gì cả.

Quân đội đã hành quân gấp nửa ngày, cuối cùng trước đêm đã đến Hàm Cốc Quan. Sau khi quân đội vào thành, Mông Ngao vẫn đứng đây, nhưng không thấy đội quân áo trắng đen.

Tiếng bước chân và tiếng áo giáp va chạm vang lên sau lưng, Mông Mạo không quay đầu, chỉ nghe âm thanh, ông đã biết ai đến.

Mông Vũ tay cầm một tấm da phủ lên người Mông Mạo: "Phụ thân, nghỉ ngơi sớm đi."

"Ta còn chưa yếu đến mức đó." Mông Mạo bình tĩnh nói.

"Mông Điềm đâu?"

"Nó gây rối không ngừng, bị ta đánh ngất rồi."

Mông Vũ lặng lẽ đứng bên Mông Ngao, nhìn con đường núi.

Một lúc sau, ông lại lên tiếng: "Con đã kiểm tra, ngựa trong thành đã bị điều động gần hết, ngay cả ngựa kéo hàng cũng không chừa."

"Hừ."

"Ta đã nói cô ấy làm sao có được một vạn kỵ binh." Mông Mạo cười nhẹ: "Chuyện này chỉ có cô ấy mới làm được."

"Dẫn theo một vạn quân phòng thủ và bộ binh không giỏi kỵ chiến để tấn công trận địa."

Quân Hãm Trận có vẻ hơi bối rối nhìn hắn một cái: "Sao lại thế?"

"Từ khi đại quân đó tấn công, nếu không có họ xông lên phía trước phá trận, chúng ta không thể thoát ra, cũng không thể chạy thoát."

Quân giữ thành lắc đầu, cười cảm thán: "Từ trước đến giờ, luôn là chúng ta chắn đao cho tinh binh, chưa bao giờ thấy họ lại chắn đao cho chúng ta như vậy."

"Nói thật, họ thật sự rất oai phong!"

"Không cần cảm ơn, chúng ta là quân hãm trận, hiểu không? Nếu chúng ta không xông lên trước, thì ai sẽ xông lên trước."

Quân hãm trận nở nụ cười nhìn chàng quân giữ thành trẻ tuổi.

Quay đầu lại, hắn tháo một chiếc bình nước từ thắt lưng, đưa lên miệng uống một ngụm.

Rồi chuyển tay đưa cho chàng quân giữ thành trẻ tuổi đứng bên cạnh.

Quân giữ thành cúi đầu nhìn bình nước, mỉm cười, nhận lấy: "Cảm ơn."

Quân hãm trận im lặng một lúc.

"Con trai ta, nếu không chết, cũng phải cỡ tuổi cậu rồi."

"Này, đừng có mà chiếm tiện nghi, muốn làm cha ta à?"

Quân giữ thành đùa cợt, hai người bật cười.

Lại thêm một khúc gỗ được ném vào đống lửa.

"Sau trận này, nếu ta còn sống, ta muốn gia nhập quân hãm trận của các ngươi." Quân giữ thành nhìn vào ngọn lửa, ánh mắt rực rỡ.

Quân hãm trận mỉm cười nhìn quân giữ thành trẻ tuổi, vuốt râu dưới cằm, dựa vào thân cây bên cạnh.

"Ta khuyên ngươi nêntừ bỏ ý nghĩ đó đi, quân hãm trận không phải nơi dành cho người như cậu."

Họ đều là những người được đưa ra từ trại tù, người như chàng trai trẻ này, không nên giống như họ.

"Tại sao?" quân giữ thành không hiểu.

Quân hãm trận thở dài, nhét miếng lương khô còn lại vào miệng, nhắm mắt lại.

"Nếu thắng trận, hãy về nhà, cần gì phải lăn lộn ở nơi chiến tranh này, chết lúc nào cũng không biết."

Gió đêm thổi qua đám cỏ khô trên núi, yên tĩnh.

Phía đông bắt đầu sáng dần, Mông Ngao vẫn đứng trên đỉnh cổng, bên cạnh, Mông Vũ cũng đứng yên.

Đột nhiên, ở cuối con đường núi xa xôi, có một đội kỵ binh chậm rãi xuất hiện.

Áo giáp nhuộm máu, rách nát, ngựa dưới chân đi cũng có vẻ chông chênh.

Chỉ có khoảng hơn ba nghìn kỵ binh, vị tướng dẫn đầu cưỡi một con ngựa đen.

Mặc áo choàng trắng nhưng không còn nhìn thấy màu trắng nữa, toàn bộ nhuộm đầy máu.

"Haha."

Mông Ngao thư thái, mặt đỏ bừng, cười khẽ, rồi bật cười lớn.

"Hahaha."

Mông Vũ đứng phía sau, xoa mũi, nheo mắt cười.

Mông Ngao giơ tay lớn lên, hô to: "Mở cổng thành!"

Mông Vũ phất tay một cái: "Rõ!"

Quay người hét vào đám lính gác thành: "Mở cổng thành!!"

"Cạch cạch cạch."

Cổng thành nặng nề từ từ mở ra.

Ba nghìn quân tàn binh đi vào trong thành dưới ánh nắng, cờ phướn trong thành tung bay, như chào đón sự trở về trong vinh quang.

Ba nghìn kỵ binh tiến vào thành.

Hai hàng quân Mông Ngao xếp dọc hai bên đường, mặt nghiêm trang, áo giáp chỉnh tề.

Giơ cao giáo dài trong tay, mở đường hai bên.

Họ đều hiểu rằng nếu không có đội quân này, có thể họ đã không thể trở về.

Họ đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của họ.

Điều họ có thể làm không nhiều, điều duy nhất họ có thể làm là thể hiện lòng biết ơn cao nhất mà họ có thể.

Kỵ binh đi giữa đường, một lính canh thành rụt cổ, ghé vào tai một quân Hãm trận bên cạnh nói.

"Cả đời ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này."

Quân hãm trận cười khổ, quay đầu lại: "Mẹ nó, ta cũng chưa thấy bao giờ!"

Có lẽ chỉ trong quân đội, họ mới có thể được chào đón như những anh hùng.

Cố Nam nhảy xuống lưng Hắc Ca.

Đi về phía Mông Ngao và Mông Vũ đang bước tới từ cuối hàng quân.

Đi được nửa đường, chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, thân thể đã căng cứng không thể chịu được nữa, ngã xuống đất.

Lần này mất mặt rồi.

Trong ánh mắt mờ mịt, Cố Nam lóe lên suy nghĩ cuối cùng, rồi đôi mắt khép lại, ngất đi.

*

"Ơ."

Trong doanh trại, một người nằm trên giường khẽ rên, người đó mặc bộ giáp đầy mùi máu, dường như bị mùi tanh đó làm tỉnh.

Người đó nhíu mày, mở mắt.

Ngơ ngác nhìn lên trần nhà, một lúc sau, lên tiếng nhẹ nhàng: "Là còn sống chứ nhỉ!"

Cố Nam cảm thấy toàn thân như rã rời, không còn sức lực, những vết thương trên người âm ỉ đau, vai trái không thể dùng được chút sức nào.

Chiếc mũ giáp trên đầu vẫn chưa được tháo ra, mặt giáp che một phần khuôn mặt, mang lại cảm giác lạnh lẽo. Khuôn mặt như bị đông cứng, dường như có thứ gì đó đông lại trên đó, đưa tay sờ thử, mới phát hiện là một mảng máu chưa được lau sạch.

Mặc áo giáp nằm trên giường thật không thoải mái, hơn nữa bộ áo giáp này còn đầy vết máu, mùi khó chịu.

Gắng sức ngồi dậy, đầu vẫn còn ong ong, chắc là đã ngất một lúc, còn hơi mờ mịt.

Nhìn quanh, hiểu rằng mình đang ở trong doanh trại của quân đội, nhớ lại trước khi ngất mình đã vào được Hàm Cốc quan.

Thở dài một hơi, dựa vào giường, nhìn chằm chằm xuống đất.

"Haha." Cười ngốc một cái, xoa xoa đầu.

Ta thế này mà cũng có thể làm ra chuyện nhiệt huyết như vậy.

Thôi, Cố Nam cười nhạt, lắc đầu, cũng không tệ.

Nhìn lại bộ dạng của mình, nghĩ rằng mình chắc mới ngất chưa lâu. Trong quân đội không có ai tiện để xử lý, nên chỉ có thể đưa cô về doanh trại nghỉ ngơi.

"Lão phu đã khám cho tướng quân rồi, mạch tượng tuy hơi yếu nhưng vẫn ổn định, chắc là kiệt sức mới ngất, nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh lại. Những vết thương trên người dùng thuốc thảo mài nhuyễn bôi lên, nghỉ ngơi nhiều, khoảng một tháng sẽ lành, xin tướng quân yên tâm."

Bên ngoài vang lên tiếng nói, nghe như một nam nhân.

Sau đó có một giọng nói vang lên: "Vậy cảm ơn ông."

"Haiz, đó chỉ là việc ta phải làm thôi."

Giọng nói im bặt, có lẽ mọi chuyện đã nói xong.

Tiếng bước chân vang lên, hai người bước vào doanh trại, đó là Mông Ngao và Mông Vũ đi theo sau.

Mông Ngao bước vào doanh trại, thấy Cố Nam đang ngồi đó, ban đầu ông ngạc nhiên, sau đó vuốt râu, mỉm cười nói với Mông Vũ đang có vẻ mặt nghiêm trọng bên cạnh.

"Thầy thuốc kia thật tài giỏi, nói tỉnh lại là tỉnh ngay."

Mông Vũ thấy Cố Nam ngồi đó, vẻ mặt nặng nề cũng nhẹ nhàng hơn, đi theo Mông Ngao tiến lên.

"Mông tướng quân." Cố Nam chắp tay chào, coi như đã chào hỏi.

Thực ra, bây giờ cô nâng tay lên cũng tốn sức, không thể hành lễ gì nhiều.

Mông Ngao vẫy tay một cái, mỉm cười nói.

"Cô nhóc này, thân thể thật rắn chắc, bị thương như vậy mà đã ngồi dậy rồi sao?"

"Rắn chắc." Cố Nam xoa cánh tay của mình, cười khổ: "Ta sắp tan xương rồi."

"Hahaha."

Mông Ngao đưa tay định vỗ vai Cố Nam, nhưng dừng lại giữa chừng, nghĩ đến vết thương trên vai cô thì ngượng ngùng thu tay lại.

Nhìn Cố Nam sâu sắc: "Lần này, thật sự cảm ơn cô."

Mông Ngao không có mặt, không biết Cố Nam và những người khác đã trải qua tình cảnh như thế nào.

Nhưng những vết thương trên mỗi người, và những người không trở về, đều đang kể cho ông nghe về cuộc chiến hiểm nguy này.

"À!"

Cố Nam nhướng mày, đột nhiên nhớ đến giọng nói ngoài cửa lúc nãy, mỉm cười.

"Đó là việc phải làm thôi."

"Không."

Nụ cười trên khuôn mặt Mông Ngao thu lại, ông nghiêm túc đứng trước mặt Cố Nam: "Ta có lỗi."

Trận chiến này vốn không cần thiết, là kết quả của sự chủ quan của ông.

Không khí trong doanh trại hơi căng thẳng.

Cố Nam đột nhiên nói: "Vậy thì hãy hứa với ta một việc."

"Việc gì?"

"Giữ vững Hàm Cốc quan, phá quân năm nước, đừng để hàng vạn người chết oan, đại tướng."

Nói xong, cô ấy ngẩng đầu mím môi nhợt nhạt, mỉm cười.

Mông Ngao nhìn người trẻ tuổi mặt đầy máu trước mặt mình.

Ông nhắm mắt, rồi từ từ mở ra.

"Chuyện này, không cần cô nhóc nói nhiều."

"Ta là chủ tướng, sẽ tự mình làm."

"Này." Cố Nam đưa nắm tay lên cao: "Nói là làm nhé."

Vị lão tướng nhìn động tác này ngẩn ra một lúc, rồi hiểu ra, học theo Cố Nam, đưa nắm tay lên, chạm vào nắm tay cô ấy.

"Nói là làm!"

"Ối." Cố Nam hít một hơi, ôm vai mình: "Đừng mạnh tay vậy chứ."

"Hahaha."

Cố Nam có lẽ đã ngất đi hơn nửa ngày, đến lúc này thì đã là buổi tối.

Trong doanh trại bốc lên hơi nước, giữa có một cái thùng gỗ lớn, trong đó là nước nóng.

Mông Ngao rất sai lính chuẩn bị.

Dù sao, cơ thể Cố Nam đầy vết máu cũng không thể để như vậy, mặc dù đây là lạm dụng quyền lực nhưng tình huống đặc biệt đối xử đặc biệt.

Cố Nam đứng bên cạnh thùng gỗ, tháo mũ giáp đặt sang một bên.

Ánh mắt dừng lại bên cạnh thùng gỗ, nơi có một bộ quần áo trắng sạch sẽ.

Cố Nam cào tóc, họ thật có lòng, còn tìm một bộ đồ trắng.

Cô lắc đầu cởi áo giáp, ngồi vào trong thùng.

Máu đông trên người tan ra trong nước ấm, sự đau đớn làm Cố Nam nghiến răng nhăn mặt, nhưng cuối cùng cũng chịu đựng được.

Nước trong thùng dần chuyển sang màu đỏ nhạt, Cố Nam đơn giản rửa qua, vô tình nhìn thấy cơ thể mình dưới nước thì ngây người ra, mặt hơi đỏ, ngửa đầu bóp mũi.

Hừ, đúng là một cảnh tượng phiền phức, nhìn như thế này, đừng đến lúc xương chưa lành lại bệnh thêm lần nữa.

(Bả là đờn ông á, nên nhìn người mình thôi củm chảy máu mũi haha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro