Chương 1:Lần đầu đến địa phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tôi là một tay Quỷ sai.
  Nói cho chính xác thì tôi vẫn chưa trở thành một Quỷ sai chính thức.                                                                                                                                 Tôi chỉ mới trải qua khó đào tạo và đang trong giai đoạn thực tập.Suốt khóa học ba tháng,mỗi lần lên lớp tôi đều mơ mơ màng màng,đầu óc treo ngược cành cây nên cũng hết sức nghi ngờ không biết mình có xứng đáng với cái chức danh Quỷ sai ấy hay không nữa.May mà Quỷ đầu đại ca đã đả thông tư tưởng cho tôi mà bảo rằng,hằng ngày địa phủ phải tiếp nhận vô số các tử hồn,nên nếu tôi không qua cầu trót lọt thì còn rất nhiều tử hồn khác thay thế,vì vậy cũng chẳng cần phải quá áp lực.
Đây chắc là kiểu an ủi đặc trưng của địa phủ.
Khi còn sống trên dương thế,tôi cũng bình thường hệ hư bao người bình thường khác,trượt đại học,vừa tốt nghiệp trung cấp là xả thân đi làm ngay,chỉ là một cái ốc vít bé xíu trong cái xưởng máy móc robgj lớn.Chiếc ốc vít này 10năm như một,mưu sinh bằng nghề dán nhãn lên sản phẩm,ngày nghỉ phép ít ỏi đếm trên đầu ngón tay,cuộc sống giống như một đường thẳng tắp vô định.Hồi ấy,tôi cũng có đi xem mắt vài lần nhưng chẳng cô nàng nào chịu ưng.Cứ đơn điệu ngày qua ngày khiến tôi cảm tưởng nó sẽ không bao giờ đổi hướng cho tới khi tôi xui xẻo gặp tai nạn mà qua đời.Kết thúc sinh mạng vừa tròn hai mươi chín xuân,để lại sau lưng người mẹ tuổi già sức yếu.Cô cô đơn đơn đi xuống hoàng tuyền.
-----------------------
  Lúc mới tới địa phủ tôi còn tưởng mình đã xuyên không rồi chứ.Cũng tại vụ tai nạn kia quá ư khủng khiếp,hồn phách bị phiêu linh tán thất,đến rất lâu sau vẫn chưa định thần lại được.Khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng bằng gỗ,nóc nhà nợp ngói lưu ly,xung quanh tầng tầng lớp lớp lụa trắng bao phủ,trên ghế để một bộ nghê thường(1),xác định rõ ràng nó không thuộc vào thế giới mà tôi sống.
  Nghĩ tới ngĩ lui,tôi chắc mẩm mình đã "xuyên không"(2)rồi.Mà theo đúng quy luật "xuyên không" thì người càng bình thường càng dễ "xuyên".Cũng như loại bình thường đến tầm thường như tôi cũng không nên "thanh xuân đứt bóng" mà lạc đến một không gian khác,tạo dựng một sự nghiệp huy hoàng rực rỡ,được ngàn ngàn giai nhân mỹ lệ chết lên chết xuống thì mới có thể an tâm nhắm mắt chứ.
  Chính vì lý do đó mà khi vị Quỷ đầu đại ca bước vào phòng,tôi còn giả bộ ngơ ngơ ngác ngác nhìn huynh ấy,thốt lên một câu:"Huynh là ai?Hình như đệ bị mất trí rồi".Hazzz,không nhầm thì trong mấy vụ "xuyên không" thì lý do cũ xì nhưng hữu dụng nhất vẫn là "mất trí".
  Mọi chuyện bắt đầu như thế,nhưng thật đáng tiếc là đó không phải là sự bắt đầu dành cho tôi,tôi không hề "xuyên" mà thực chất là đã chết ngứ rồi.
  Quỷ đầu đại ca ngẩn tò te nhìn tôi:
"Không phải chứ,sao lại quên rồi?Đệ còn chưa uống canh Mạnh Bà(3) cơ mà!!"
"Canh Mạnh Bà?Ở nhân gian mà cũng được uống canh Mạnh Bà sao?"_tôi hỏi.
"Nhân gian đương nhiên không thể uống nhưng muội đang ở địa phủ mà"_huynh ấy đáp với vẻ đương nhiên.
"Địa phủ?Không phải là đệ xuyên không ư?"_mặt lộ vẻ ngạc nhiên,tôi hỏi lại.
  Cuối cùng thì huynh ấy cũng nhận ra hai chúng tôi một ông nói gà một bà nói vịt,mỉm cười vỡ lẽ:
"Nơi đây không phải thời cổ đại,đệ cũng chưa từng xuyên không,có điều đệ đã chết rồi,chiếu theo luật lệ thông thường thì phải đi xuống địa phủ thôi"
   Tôi trợn mắt há mồm thất kinh.Đơn giản là tôi đã chết,chỉ có vậy thôi sao?
   Quỷ đầu đại ca chẳng thèm đếm xỉa tới tôi,thong thả nhàn nhã lôi từ trong áo ra một bao thuốc châm lửa ngồi hút:
"Kể từ khi Diêm Vương đại nhân mê đắm phong cách kiến trúc đời Đường thì nhà cửa địa phủ đều thành ra thế này đây,ta mặc trường sam cũng là bất đắc dĩ để vui lòng bề trên mà thôi."
   Than xong còn quay sang an ủi tôi:
"Tiểu đệ cứ yên tâm đi,chắc chắn muội khò phải người đâu tiên nghĩ rằng mình là người 'xuyên không' đâu.Tử hồn của thế kỉ hai mươi mốt được đưa đến đây,phàm là mười người thì phải đến tám người như vậy.Nếu vừa rồi đệ không hỏi thì ta cũng quên mất đệ là người của thế kỉ hai mươi mốt đấy."
   Hóa ra tôi thực sự đã chết,tuy nhiên sau khi nghe xong những gì huynh ấ nói tôi lại xấu hổ đến muốn đập đầu vào gối chết thêm lần nữa.@
Mới viết nên j sai sót mong đừng gạch đá. phật...🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kyo