Chương 5: Tiểu Thiến, Nhàn Thục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của quỷ sai rất không thú vị, chủ yếu là xuất hiện đúng thời gian tại địa điểm đã được chỉ định, nghênh đón tử vong của người trong danh sách. Ngẫu nhiên, người chỉ định cũng sẽ biến thành hai.

Ta vô tâm nhìn hai thi thể trước mắt. Nếu như không phải lúc trước thấy hai người đối với đối phương gào thét đến nghiến răng nghiến lợi, ta sẽ cho rằng hai người này là tự tử cùng nhau, bởi vì bọn họ đều là bị độc chết, là trúng độc của đối phương mà chết.

-          Tại sao thay vì  muốn hạ độc đưa đối phương vào chỗ chết, lại không đưa đơn ly hôn, để hai bên cùng sảng khoái ? – ta hỏi Tiểu Thiến đang ngồi bên cạnh. Nàng là đến định hồn của người chồng.

-          Bởi vì người vợ ngoại tình, người chồng không muốn sau khi « đội mũ xanh » lại để nàng tự do. – Tiểu Thiến vô cùng buồn chán dùng cây quạt điểm điểm vào thi thể người chồng.

-          Phải thế không ?

-          Ta đoán. – nàng bướng bỉnh cười.

Tiểu Thiến nguyên bản không phải gọi là Tiểu Thiến, nhưng kể từ khi làm quỷ sai, nàng liền lấy tên là Nhiếp Tiểu Thiến, hi vọng có thể cùng một vị thư sinh « nhân quỷ tình yêu ». Ý nghĩ này đương nhiên trước giờ đều không được quỷ đầu đại ca chấp nhận, thậm chí thường bị một phen cười nhạo.

Sau khi  biết ta với nàng cùng họ, hai chúng ta càng trở nên thân thiết, cơ bản mỗi lần trở về địa phủ đều cùng vào cùng ra, thậm chí hiện tại ngay cả định hồn, ước định cùng một loại đối tượng, cùng địa điểm.  Trong một thời ngắn như vậy cùng người khác , phải nói là đồng nghiệp, như vậy thân thiết, là điều ta không thể tưởng tượng lúc còn sống. Ta thậm chí còn chưa xong đợt thực tập.

Tiểu Thiến chính là một người nóng nảy, tốc độ nàng tìm đối tượng luôn khiến người giật mình. Ở Minh triều nàng có đối tượng thầm mến  đã ba năm, mà người bị thầm mến đó, chỉ vừa mới tròn mười bảy tuổi. Đối với chuyện này nàng vẫn thờ ơ như không có gì.

-          Dù sao ta vẫn ở mãi độ tuổi hai mươi lăm, vì sao không tthể tìm người trẻ tuổi, chậm rãi chờ hắn lớn lên.

Khi còn sống Tiểu Thiến khi hai mươi lăm tuổi gả cho người nàng yêu, nhưng hạnh phúc cũng dừng lại tại thời điểm đó. Trên đường đi hưởng tuần trăng mật máy bay bị nổ, lưu lại chỉ còn là khói lửa sáng rực.Khiến cho nàng vĩnh viễn ở hai mươi lăm tuổi, đối với nàng mà nói chính là một loại đau xót.

Dường như mỗi một tử hồn đều có chính mình động người chuyện xưa hoặc là đẹp đẽ tiếc nuối, ta thì bình đạm khác thường, không chút gợn sóng, thậm chí là chưa từng động tâm đối với bất kỳ ai, cho nên ta rất khó hiểu rõ hứng thú mạnh mẽ của nàng.

Ngày đó, nàng dẫn ta đi xem đối tượng thầm mến của nàng, ta với nàng, còn có một quỷ sai khác là Nhàn Thục, ba người ngồi ở lầu hai tửu lâu « Mọc lên ở phương đông », chờ ý trung nhân của nàng đi qua.

Nhàn Thục là một tử hồn từ Đại Tống, với ta và Tiểu Thiến, nàng bảo thủ hơn nhiều, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm một tiểu thư khuê các, thậm chí nàng còn bó chân. Ta đối với việc không đổi mới của nàng không có ý kiến, dù sao thì quỷ sai không cảm giác được đau, nàng cảm thấy tốt thì cứ để nàng bó đi. Nhưng Tiểu Thiến lại cảm thấy đây chính là một loại biến tướng của việc tự đày đọa bản thân, một ngày nào đó muốn đem nàng giải thoát, tuy rằng nàng cố gắng một năm vẫn chưa từng thành công.

Chúng ta gọi một bàn rau, ba kẻ quỷ sai hợp lại có ba đôi, tự nhiên muốn dùng nhanh. May mắn là trong năm giác quan vẫn còn vị giác, nếu không quỷ sai trên đời còn có gì vui, tỉ số chuyển nghề càng muốn lên đến 200%.

Ta nhấp một ngụm cao lương*, cao hứng :

-          Tiểu Thiến, ngươi làm sao biết rõ hắn sẽ đến nơi này ?

-          Hắn là thư sinh, đầu tháng, giữa tháng đều sẽ cùng những người khác hẹn ở chỗ này thưởng thức thi từ ca phú, thật nhiều phong nhã.

Ta cười cười, cũng không thấy phong nhã chỗ nào, ngược lại nhớ đến trước kia đọc tiểu thuyết xuyên qua, trong đó, có lúc nữ chính phải lộ tài ngâm thơ.

-          Trong trăm thứ không dùng được thì một là thư sinh. – Nhàn Thục nói thản nhiên, thanh âm rất nhỏ, mỗi tháng hai lần nàng đều bị Tiểu Thiến kéo đến xem người đẹp, dĩ nhiên đối với hắn không có cảm giác tốt đẹp.

Tiểu Thiến trợn trắng con mắt, tiếp tục chú ý ngoài cửa sổ.

Không lâu liền thấy đầu phố xuất hiện một thư sinh áo trắng đi đến gần, khuôn mặt trắng tinh, chỉ trừ điểm này ra ta lại không thấy rõ hắn có chỗ nào đặc biệt, không có cảm giác kinh diễm trước chàng trai đẹp thời cổ đại như miêu tả trong xuyên qua. Hơn nữa trong mắt của người hiện đại, hắn hơi thấp, ước chừng không hơn một thước bảy, quần áo bằng vải bố màu trắng, cũ nát có vài miếng vá, nhìn ra gia cảnh của hắn không phải thuộc loại giàu có.

Tiểu Thiến nhìn chăm chú vào người thư sinh, ta cười thầm, may mắn là người này nhìn không rõ nàng, nếu không, mỗi lần bị ánh mắt cực nóng nhìn chăm chú như vậy, e rằng chỉ sau một lúc có thể tạo nên ám ảnh tâm lý.

Người thư sinh đi vào tửu lâu, cùng với những người khác gặp mặt, bọn họ chỉ gọi ấm trà đơn giản, lại thảo luận hơn nửa ngày mới đi, tiểu nhị và chưởng quầy (quản lý) quán tỏ ra coi khinh những thư sinh nghèo, nhưng lại không thể từ chối.

Ta rất hứng thú lắng nghe bọn họ ngâm thơ hát nhạc, bởi vì không hiểu rõ thể loại văn học này mà cảm thấy thơ ca của bọn họ tuy có chút khói nghe  lại có vẻ thích hợp sở thích của ta. Đây xem như là một hoạt động giải trí của người xưa, cùng với những lúc chúng ta ở trong KTV ca hát không có gì khác nhau, kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ, đồng dạng là một đám người không chuyên nghiệp lại đi làm việc chuyên nghiệp.

-          Thất Thất, tại sao ngươi lại tên là Thất Thất ? – Nhàn Thục đột nhiên hỏi ta, trong mắt nàng, tên cô gái không phải thị này thị kia, thì nhất định là Nhàn hoặc Thục,  dùng con số như vậy, tuyệt đối cô đơn.

-          Có phải bởi vì ngươi cùng truyền thuyết võ lâm Thẩm Lãng có mối liên quan ? – Tiểu Thiến cũng hỏi. Trời đã tối, thư sinh của nàng đã đi từ lâu.

-          Đương nhiên không phải. – ta trả lời – bởi vì ta sinh ra vào mùng bảy tháng bảy.

Nhàn Thục lại hít mạnh, Tiểu Thiến hiểu rõ ràng hơn nàng – Nhàn Thục, mùng bảy tháng bảy trong thời đại của chúng ta cùng với mùng bảy tháng bảy Ngưu Lang Chức Nữ hoàn toàn không giống nhau.

Thất Thất, cái tên này nghe ra là một cái tên rất linh hoạt, cho đến bây giờ  đều là ta làm cho người ta có cảm giác ngược lại, dần dà, mọi người đều quen gọi ta là Tiểu Nhiếp, mà không phải là Thất Thất.

-          Thời gian của ta đến, phải đi định hồn. – Nhàn Thục đứng lên, theo thói quen vuốt ve làn váy, Tiểu Thiến giả vờ như không thấy, âm thầm giả mặt quỷ với ta.

Ta hôm nay không có tử hồn cần định, còn muốn ngồi thêm một lúc, con đường này người đến người đi thật sự có điểm thú vị. Ta cảm thấy ta có chút cảm giác siêu nhiên, bởi vì ta không lại là thế hệ sau vội vã vì cuộc sống.

Tiểu Thiến khoát tay áo lại là người đi đầu tiên. Hôm nay nàng là vì báo thù, nàng muốn đi xem kịch.

Nhàn Thục chần chờ một chút, quay đầu nhìn ta

-          Thất Thất, hôm nay ngươi có thể theo ta đi định hồn không ?

Ta sửng sốt, vội vàng đồng ý, dù sao ta cũng không có việc gì làm.

Nàng nhẹ nhàng lôi kéo tay ta, trong nháy mắt liền vật đổi sao dời, địa phương thay đổi.

Ta nhìn xem trái phải, bật cười.

Khó trách muốn kéo ta đến, địa điểm định hồn là kỹ viện, thật là làm khó Nhàn Thục.

Ta nắm chặt tay Nhàn Thục, nàng dùng pháp thuật đem chúng ta thay đổi thành nam trang, đáng thương ta pháp lực nhỏ bé, không rõ đến tháng nào năm nào mới đạt đến trình độ này.

Tú bà kỹ viện tiến lên chào mời, nàng muốn từ trên hai gương mặt của chúng ta đoán ra gia sản thế nào nhưng nhìn ngang nhìn dọc đều nhìn không rõ, chỉ có thể từ quần áo mà đại khái là thương nhân bình thường, tùy tiện tìm một góc để chúng ta ngồi xuống.

Nhàn Thục mở ra mặt quạt như muốn quạt che đi khuôn mặt đỏ bừng. Ta nhịn cười, đánh giá kỹ viện, có chút phá, có chút tục, không giống như thường thấy trong TV, bất quá cũng được, rất có màu sắc phong trần.

Không cần tú bà đưa đến hai vị cô nương, hai chúng ta ngoan ngoãn uống rượu hoa, ta hỏi

-          Ngươi định là người ở trong phòng thuê chung đó ? Thế nào chết ? – kỹ viện , không lẽ là vì tình ?

Nhàn Thục dùng đầu quạt chỉ phòng phía sau

-          Chính là phòng đó, trên đó viết Yến Hồng, người chết ta nhìn không rõ ràng.

Ta thói quen nhìn xem mặt quạt , trong mắt ta là trống rỗng.

Nàng chuyển lại mặt quạt, từng chữ từng câu đọc cho ta nghe.

-          Phạm Trung, một khắc giờ Tuất, mười lăm tháng bảy năm thứ mười Vĩnh Lạc, phòng Yến Hồng, Thúy Vân lâu, Giang Đô phủ Dương Châu,  thượng mã phong*

-          Thượng mã phong? ta phun ra ngụm hoa rượu.

(Ghi chú:1. cao lương: một loại rượu.

2. Thượng mã phong là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro