Cô gái đến từ quá khứ- 来自过去的女孩

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái ðến từ quá khứ- 来自过去的女孩

-------------------------------------

Tác giả: 一只鱼的传说Hôm nay chúng ta kể một câu chuyện bí ẩn liên quan tới một cô gái.

Chuyện này xảy ra trên ngýời Tiểu Xuyên bạn tôi.

Tên Tiểu Xuyên lấy từ Xuyên oa tử (em bé Xuyên), ngýời Tứ Xuyên, dáng vẻ cậu ta mang ðậm ðặc trýng của con trai Tứ Xuyến, chính là sợ vợ, vợ bảo sao nghe vậy, ngoan ngoãn phục tùng, nghe lời rãm rắp. Tiểu Xuyên là ngýời chồng "sợ vợ" ðiển hình, nhìn thấy vợ tay chân mềm nhũn, yếu ðuối nhý chuột thấy mèo.

Vợ cậu ta rất kỳ lạ, theo lời cậu ta nói thì ngýời vợ này tìm tận 20 nãm mới thấy.

Vậy trong suốt 20 nãm qua, cô vợ này ði ðâu về ðâu?

Ðây lại là một câu chuyện kỳ bí, chúng ta bắt ðầu kể thôi.

Trýớc tiên chúng ta nói về ba Tiểu Xuyên. Ba Xuyên là một quân nhân chuyển ngành, tính khí nóng nảy, thýờng dùng vũ lực giải quyết vấn ðề. Với tính cách này, sống trong môi trýờng quân ðội vẫn ổn, nhýng sau khi chuyển ngành, ba Xuyên ðýợc phân tới bộ phận an ninh doanh nghiệp nhà nýớc, mỗi lần xảy ra tranh chấp ðều ðánh ðấm cho xong chuyện.

Sau ðó, mẹ Tiểu Xuyên không chịu nổi tính cách bạo lực của chồng nên ra ngoài tìm niềm vui mới, cuối cùng bỏ trốn với tình nhân. Từ ðó, ba Xuyên càng thêm bạo lực, bắt ðầu ðánh ðập Tiểu Xuyên, ðánh tới mức không ra hình ngýời, cãn nhà hỗn loạn nhý hiện trýờng phạm tội.

Hõn nữa, con ngýời ba Tiểu Xuyên rất ðộc ðoán, càng khuyên ngãn càng cố tình làm tới, thậm chí ngýời tới khuyên can còn bị ðánh tõi bời, lâu dần không ai quan tâm hai ngýời họ nữa.

Hành vi bạo hành của ba Xuyên dừng lại vào nãm Tiểu Xuyên lên lớp 8, chính xác mà nói là do bị ngãn cản. Ngýời ngãn cản ba Xuyên là một giáo viên nữ họ Tịch.

Tiểu Xuyên nói, cô Tịch là một giáo viên ðýợc thuyên chuyển từ tỉnh khác về, vẻ ngoài dịu dàng, phong thái tao nhã, nói tiếng phổ thông chậm rãi dễ hiểu, còn biết ðọc thõ Hải Tử, Cố Thành, kể chuyện về tiểu thuyết gia Kawabata Yasunari, hoàn toàn khác hẳn với mấy giáo viên nữ chua ngoa ðanh ðá trong huyện thành bé tí kia.

Có ðiều cô Tịch làm Tiểu Xuyên mê nhý ðiếu ðổ cũng bởi vì cô chế phục ðýợc ba Xuyên.

Ðúng vậy, cô ấy nhẹ nhàng chế phục ðýợc ba Xuyên, không phải dùng ðạo lý chế phục, mà dùng bạo lực chế ngự.

Tiểu Xuyên nói, lúc ðó cô Tịch ðến thãm nhà, vừa býớc tới cửa ðã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cậu, cô Tịch týởng cậu sắp bị ðánh c.hết nên vội phá cửa xông vào. Sau khi vào nhà, cô Tịch thấy ba Xuyên ðang vung gậy ðánh cậu, cô nhẹ nhàng dùng một tay kéo Tiểu Xuyên ra ngoài nhý xách một con mèo.

Chính ngay lúc hai ngýời chạy tới cửa, ba Xuyên mới kịp phản ứng lại, có lẽ vì xấu hổ mà tức giận, ðột nhiên ném một quả tạ tới phía cửa. Quả tạ ðó rất nặng, ðập một phát vãng tới chỗ hai cô trò, cô Tịch quay lýng, một tay ôm Tiểu Xuyên, một tay mở cửa nên hoàn toàn không có cách nào tránh ðýợc.

Tiểu Xuyên nói, lúc ðó cậu ðang trong tay cô Tịch nên có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện. Lúc nói với cô Tịch thì ðã quá muộn, nhýng rất nhanh cô Tịch ðýa tay rút chiếc thắt lýng da trên ngýời Tiểu Xuyên ra làm bệ ðỡ, ném quả ta trở về, ung dung bình tĩnh býớc ra ngoài.

Sau ðó, khi về nhà cậu mới biết, cô Tịch nhẹ nhàng vung thắt lýng, quả tạ ðó bay về phía ba Xuyên, lýớt qua mái tóc muối tiêu rồi ðâm thẳng vào týờng.

Không ngờ bên trong vẻ bề ngoài mong manh yếu ðuối, lại là một võ lâm cao thủ!

Tiểu Xuyên lập tức mê nhý ðiếu ðổ.

Cậu bắt ðầu tìm hiểu mọi thứ về cô Tịch, bao gồm tất cả bài thõ cô Tịch ðọc, các tác phẩm vãn học cô Tịch giới thiệu cho mọi ngýời, còn có nhà vãn cô Tịch thích, ðặc biệt là mấy áng vãn cô tự viết.

Ðúng vậy, cô Tịch là một giáo viên trẻ yêu thích vãn học, thích viết nhật ký, cô có một cuốn sổ tay vãn học kiểu nhật ký, thi thoảng cô sẽ lấy ra giải cho các học trò. Chắc cô nghĩ bọn trẻ tuổi ãn tuổi học, vô tý vô lo, không hiểu sự ðời nên cũng không cảnh giác mấy.

Không ngờ lúc ðó Tiểu Xuyên ghi chép lại toàn bộ nhật ký vãn học của cô Tịch, mỗi ngày nghiên cứu một ít, chỉ vì muốn hiểu cô Tịch nhiều hõn. Kết quả càng tìm hiểu càng thấy cô Tịch rất bí ẩn, chính ngay trong lúc cậu ðõn phýõng sâu ðậm, cô Tịch ðột nhiên mất tích.

Trýờng thậm chí còn ðýa ra thông báo, yêu cầu mọi ngýời cung cấp các manh mối liên quan.

Tiểu Xuyên ðýõng nhiên rất lo lắng, cậu mua cho ba Xuyên một bình r.ýợu, nhờ ba Xuyên nghe ngóng tin tức, ba Xuyên uống hết nửa bình r.ýợu, hai mắt ðỏ ngầu, nói: "Ông ðây sớm ðã hỏi thãm, thân phận cô ta là tuyệt mật!"

Tiểu Xuyên không hiểu, tuyệt mật là gì?

Ba Xuyên ðánh Tiểu Xuyên một ðấm, nói: "Mày hiểu cái móc, tuyệt mật chính là ngýời mà kẻ tầm thýờng nhý chúng ta không thể với tới!"

Tiểu Xuyên càng nghe càng ngố, mõ mõ hồ hồ một khoảng thời gian dài, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cậu nhận thấy bản thân phải học cách tiến bộ hõn, bắt ðầu từ việc thi ðỗ trýờng nãm ðó cô Tịch theo học ðại học, nhý thế mới có thể tìm thấy cô.

Cậu cho rằng cô Tịch chắc chắn ðã bị bọn ngýời xấu bắt ði và ðang ðợi cậu ðến giải cứu.

Thành tích học tập của cậu vốn dĩ rất kém, sau ðó ðột nhiên výõn lên hùng mạnh, ðầu tiên thi ðỗ một trýờng cao trung (trung học phổ thông) trọng ðiểm, sau ðó thi ðỗ một trýờng ðại học trọng ðiểm ở Bắc Kinh.

Lúc nhận ðýợc giấy trúng tuyển, cậu khuỵu dýới ðất khóc nức nở, bởi vì nõi ðó chính là nõi cô Tịch theo học, cuối cùng cậu cũng có thể tiến gần tới cô Tịch thêm một býớc rồi!

Sau khi nhập học, cậu bắt ðầu tìm kiếm mọi thông tin liên quan tới cô Tịch, nhýng không tài nào tìm ðýợc gì. Ðúng vậy, cậu tìm danh sách học viên cùng niên khóa với cô Tịch, gặp rất nhiều giáo viên nãm ðó, họ ðều quả quyết nói: "Trýờng không có ngýời này."

Lúc ðó cậu rất suy sụp, tự hỏi liệu những gì trong cuốn nhật ký vãn học ðều là giả dối, cô quả thật không theo học trýờng này hay những kí ức ðó thuộc về một ngôi trýờng khác và Tiểu Xuyên ðã nhầm lẫn thông tin. Hõn nữa, phải chãng cô Tịch không hề tồn tại mà chỉ là một ngýời do chính Tiểu Xuyên týởng týợng?

Có một lần, cậu ngồi tán gẫu cùng bác phụ trách nhà ãn, bác nói mình ðã phụ trách nấu ãn cho trýờng gần 40 nãm, tính tình lýõng thiện, mỗi khi thấy sinh viên có ðiều kiện kinh tế không mấy khá giả, bác sẽ cho thêm thức ãn, nên ðýợc nhiều sinh viên yêu mến, tốt nghiệp rồi còn ðến thãm bác ấy.

Tiểu Xuyên nghĩ một tẹo, lấy ảnh cô Tịch (ảnh chụp lúc trýờng thông báo cô mất tích) ðýa cho bác nhà ãn xem thử bác còn nhớ cô sinh viên này không.

Cậu không ôm hy vọng, mặc dù trýờng không lớn nhýng cũng mýời mấy nãm, biết bao thế hệ sinh viên ðến ðến ði ði, làm sao bác nhớ ðýợc cô Tịch chứ?

Nhýng không ngờ, bác nhà ãn vừa nhìn, lập tức nói: "Ta nhận ra cô ấy."

Cậu rất hiếu kỳ, hỏi: "Bác không nhận nhầm chứ?"

Bác khẳng ðịnh chắc nịch, nói: "Không nhầm ðâu!"

Bác nói: "Cô sinh viên này vô cùng kỳ lạ, mỗi lần ãn ðều dùng bát ðũa tự mang, lấy rất ít thức ãn, hõn nữa luôn ngồi trong một góc, lủi thủi ãn cõm một mình."

Có lần bác ấy týởng ðiều kiện gia ðình cô không tốt, không có tiền ãn cõm, bèn cố ý qua ðó cho cô hai cái bánh bao.

Kết quả cô dùng biểu cảm kỳ lạ trả lại bác nhà ãn, nói với bác: "Bác ðừng phí tâm sức, trýớc giờ cháu không ãn cõm trong trýờng, toàn tự mình ðem cõm nên lúc lấy cõm mới lén lén lút lút thế."

Lúc ðó bác nhà ãn vô cùng tức giận, nghĩ cô không hiểu chuyện, không ãn cõm trong trýờng thì ðến nhà ãn làm gì, còn giả bộ lén lút lấy cõm, thật chẳng ra làm sao! Ðúng là có bệnh mà!

Từ dạo ðó, bác nhà ãn bắt ðầu chú ý tới cô, kết quả chẳng ðýợc bao lâu (khoảng một nãm), cô Tịch không còn theo học trýờng này nữa.

Bác nói: "Có lẽ ðã bị trýờng ðuổi học rồi!"

Tiểu Xuyên vội hỏi bác: "Không biết cô ấy học khoa nào?"

Bác nói: "Cái này, ta không biết. Con bé lúc nào cũng lủi thủi một mình, không nói chuyện với ai, giống nhý ngýời lập dị."

Trong lòng Tiểu Xuyên lóe lên một tia hy vọng, ít nhất ðiều này cũng chứng minh ðýợc cô Tịch thực sự ðã học ở ðây, hõn nữa cô ấy thực sự tồn tại trên ðời.

Dựa theo nhật ký vãn học của cô Tịch, cậu ðã ði qua hết thảy những nõi cô Tịch từng ði qua trong kỳ nghỉ ðông và nghỉ hè nhý Bắc Ðới Hà ở Tần Hoàng Ðảo, Kê Tây ở Hắc Long Giang, núi Trýờng Bạch ở Ðông Bắc, Hồ Lô Ðảo ở Liêu Ninh, Cảnh Hồng ở Vân Nam, Chu Hải ở Quảng Ðông, châu tự trị Kazakh Tân Cýõng, sau ðó ðể lại dòng chữ mang tính biểu týợng "Cô Tịch, em rất nhớ cô." ở mỗi nõi cậu ði qua.

Chẳng mấy chốc cũng tới ngày cậu tốt nghiệp, cậu chọn làm cho một công ty internet nổi danh gần trýờng. Không ganh ðua ham muốn, chẳng màng chuyện yêu ðýõng, thýờng tình nguyện tãng ca thêm giờ nên nhanh chóng trở thành cán bộ trung cấp.

Một nãm nọ, cậu tới Chiết Giang tham dự hội thảo internet (thực ra chỉ gọi tới cho ðủ số), kết quả nhìn thấy cô Tịch.

Ðúng thật là cô Tịch!

Cô vẫn nhý xýa, vẻ ngoài dịu dàng, tao nhã phóng khoáng, giống nhý ngýời chýa từng nhuốm khói lửa nhân gian.

Cậu ðứng dýới sân khấu nhìn cô ngây ngốc, giây phút ðó cả thế giới bé lại chỉ bằng một cô gái.

Cậu cứ ðýa mắt nhìn theo, cho ðến khi cô Tịch dần biến mất trên sân khấu.

Cậu thất thần không biết phải làm sao, lúc này có ngýời vỗ vào vai cậu, nói: "Ðiện thoại anh rớt kìa."

Cậu kịp thời phản ứng nhặt ðiện thoại lên, lại thấy bên dýới ðiện thoại nhét một tấm danh thiếp khách sạn, bên trên danh thiếp còn viết rõ số phòng, góc phải kí tên "Tịch".

Toàn thân cậu run lên, vội nhét tấm danh thiếp vào chỗ sâu nhất trong áo, nhanh chóng tới khách sạn chỉ ðịnh. Ðến phòng khách sạn, cậu thấy cô Tịch ðang ðứng trýớc cửa phòng chờ cậu.

Cô Tịch nhìn cậu nở nụ cýời: "Chào em, Tiểu Xuyên, không ngờ em ðã lớn thế này."

Cô dí dỏm nói: "Lúc em còn nhỏ, cô ðã từng ôm em nữa kìa."

Tiểu Xuyên ðứng c.hết lặng nhìn cô Tịch, không cầm ðýợc nýớc mắt, thều thào nói: "Cô Tịch... cô Tịch... mấy nãm qua cô sống tốt không?"

Cô Tịch thở dài, xoa ðầu Tiểu Xuyên, nói: "Ðứa trẻ ngốc, ðiều tra cô bao nhiêu nãm, chỉ muốn hỏi cô một câu 'sống tốt không' à?

Tiểu Xuyên gật ðầu.

Cô Tịch chau mày: "Cô sống không tốt lắm."

Tiểu Xuyên vội ðứng dậy, lắp bắp: "Vậy... vậy... chuyện ðó..."

Cô Tịch cýời, nói: "Gạt em thôi!"

Tiểu Xuyên giống nhý ðứa trẻ, ðýợc ghẹo cýời tít mắt.

Cô Tịch nói: "Ðýợc rồi, hỏi cũng hỏi xong, còn muốn làm gì nữa không?"

Tiểu Xuyên lấy hết can ðảm nói một câu: "Cô Tịch, em có thể chụp hình cùng cô không?"

(*) ảnh trong giấy chứng nhận kết hôn.

Cô Tịch cýời thành tiếng, cýời ðến lắc lý cả ngýời ðến bên giýờng, tiện thể kéo Tiểu Xuyên xuống...

Một ðêm không ngủ.

Hai ngýời họ cứ thế bên nhau suốt một tuần.

Ngày cuối cùng, cô Tịch nói: "Chúng ta ra ngoài ði dạo thôi."

Họ ãn sáng cùng ngýời dân ðịa phýõng, xem kịch, dạo quanh thị trấn.

Cuối cùng ðến chỗ một hàng vỉa hè, cô Tịch nói: "Tặng cô một món nhé."

Tiểu Xuyên gật gật ðầu: "Tặng, gì cũng tặng!"

Cô Tịch chọn một chiếc ðồng hồ ðeo tay màu ðen, nói: "Ðeo lên cho cô ði."

Tiểu Xuyên ngoan ngoãn ðeo lên tay cô.

Cô Tịch nói: "Ðây là lần thứ hai có ngýời tặng cô ðồng hồ."

Cô nói tiếp: "Cô cũng tặng em một chiếc nhé." Sau ðó, cô Tịch dùng ðôi môi ðỏ mọng của mình hôn lên mặt cậu.

Cô nhẹ nhàng sờ mặt cậu nói: "Quên cô ði, ngốc ạ, sống cho thật tốt."

Nói xong, cô Tịch hòa vào dòng ngýời biến mất. Tiểu Xuyên vẫn ðứng ngây ngốc, ðýa mắt nhìn biển ngýời mênh mông.

Câu chuyện này, do chính miệng Tiểu Xuyên kể tôi nghe.

Lúc ðó tôi vẫn còn ở Thâm Quyến, Tiểu Xuyên sau ðó chuyển sang Tencent làm việc, chúng tôi hợp tác sản xuất phim ðýợc vài lần, quan hệ ðôi bên khá tốt. Có một nãm, tôi dẫn Tiểu Xuyên ði Nam Úc (ðịa phận thuộc Thâm Quyến) câu mực ống giải sầu.

Lúc ðó gió to mýa lớn, ðừng nói tới mực ống, ngay cả ma da cũng không câu ðýợc, chúng tôi ngồi trong khoang thuyền thức tới nửa ðêm nhýng không thức nổi, ðành nhờ ngý dân quãng vài tấm lýới, bắt ðýợc một ít tôm cá, nấu một nồi cháo hải sản, nhâm nhi r.ýợu ðịa phýõng, cháo hải sản týõi thõm ngon khó cýỡng, r.ýợu ðịa phýõng nóng ấm cả ngýời, gió thổi lành lạnh, mặt hồ tĩnh lặng hòa cùng vị r.ýợu ngọt chát, ngồi trong khoang nghe Tiểu Xuyên kể chuyện tình yêu, một câu chuyện tình yêu suốt gần hai thập kỉ.

Tuổi trẻ mà, thanh niên hõn 20 tuổi ðầu, chýa hiểu mùi vị khổ sở tình yêu, chỉ là rất có hứng thú với câu "một ðêm không ngủ", cậu ta thẹn quá hóa giận, ðạp tôi một cýớc xuống biển (m* n*, hại ông ðây bị cảm hõn một tuần).

Sau ðó, mọi ngýời biết ðó, tôi rời khỏi Tencent ði Thýợng Hải làm việc cho một công ty mới niêm yết, sau ðó bị chẩn ðoán nhầm mắc bệnh ung thý, tiếp ðó về hung trạch Bảo Ðịnh, rồi ðến Tô Châu lập nghiệp, cuối cùng biến thành bộ dạng dung tục, tham tiền.

Cuối nãm ngoái, một vị trùm quân khu ngýời Quảng Châu tới Tô Châu tìm tôi uống r.ýợu.

Trýớc ðây, ðại ca từng là boss trong quân khu, quân ðội quanh nãm ðóng quân ở phía Nam Tân Cýõng, tôi thuận mồm hỏi anh ấy trong quân ðội có chuyện gì thần bí không, tiện ðể tôi viết truyện.

Sau ðó, anh kể vài chuyện ðýợc xếp vào tài liệu tối mật, tuyệt ðối không ðýợc viết, càng không ðýợc nhắc ðến, chỉ là có một câu chuyện, hết sức thú vị.

Anh nói, nãm ðó khi còn ở Tân Cýõng, quân ðội chủ yếu tập trung vào sản xuất, thi thoảng cũng sẽ có những sự việc nghiêm trọng mà chính quyền ðịa phýõng không thể giải quyết, khi ðó bên quân ðội sẽ thụ lý giúp.

Nãm ðó anh gặp phải một vụ án vô cùng man rợ.

Anh nói, chuyện là vầy, lúc ðó có một thanh niên trí thức ngýời Thýợng Hải ðến Tân Cýõng sinh sống nhiều nãm, ðã lập gia ðình. Sau ðó khi biết rằng ðội ngũ thanh niên trí thức có thể trở về quê nhà, ngýời thanh niên ðó ðã thay ðổi tâm týởng, sống c.hết ðòi trở về Thýợng Hải phồn hoa.

Nhýng chính sách lúc ðó là, sau khi kết hôn không thể quay về, nên chuyện này không hợp quy ðịnh, cậu không ðýợc phép về.

Cậu thanh niên Thýợng Hải hỏi: "Nếu vợ tôi c.hết, tôi có thể quay về không?"

Bên trên trả lời: "Sự việc này chýa có trong tiền lệ, ðợi xét theo tiền lệ."

Cậu thanh niên lủi thủi quay về.

Kết quả chýa ðýợc bao lâu, vợ cậu ta c.hết thật, hõn nữa còn là một vụ án mạng g.iết ngýời kinh hoàng, ðầu nạn nhân bị ðập nát, vỡ thành từng mảnh vụn.

Sự việc vừa xảy ra, tất cả mọi ngýời ðều quả quyết nhận ðịnh: "Chắc chắn là do tên thanh niên trí thức ngýời Thýợng Hải làm."

Nhýng cậu ta có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, mấy ngày ðó cậu ta ðang chấm bài thi ở quận và có rất nhiều ngýời có thể ðứng ra làm chứng.

Mọi ngýời nghĩ, tên thanh niên trí thức này nhất ðịnh ðã thuê s.át t.hủ g.iết c.hết vợ mình, dù sao tên này cũng không thoát khỏi liên can.

Lúc ðó ðịa phýõng không thể xử lý, nên ðem cậu thanh niên ðó tới quân khu, nhờ quân ðội mở cuộc thẩm vấn chuyên môn.

Anh mời ðội chuyên gia tới thẩm vấn cậu ta, chuyên gia cũng rất hay, không ðánh không mắng, chỉ cùng cậu ngồi ðó hút t.huốc, nói cýời rôm rả.

Cuối buổi thẩm vấn, bọn họ kể về quê nhà cậu thanh niên, mẹ cậu sớm hôm tần tảo, chắt chiu từng ðồng mua cho cậu một chiếc ðồng hồ hàng hiệu, ðeo trên tay mỗi ngày, nhìn thấy ðồng hồ nhý nhìn thấy mẹ.

Chuyên gia gật gật ðầu, nói: "Ðúng vậy, con ði ngàn dặm mẹ lo âu! Nhýng hình nhý trên tay cậu không có ðeo ðồng hồ?"

Cậu thanh niên tỏ ra lo sợ, nói lắp: "Mấy ngày trýớc ðồng hồ bị hý, tôi ðem ði sửa rồi."

Chuyên gia gật gật ðầu, nói sang chuyện khác nhằm tạo bầu không khí mới.

Kết thúc thẩm vấn, chuyên gia lập tức thông báo: "Chắc chắn tên thanh niên này có vấn ðề, ðiểm mấu chốt có thể nằm trên chiếc ðồng hồ, lập tức cho ngýời ði tìm tung tích chiếc ðồng hồ."

Dựa theo lời khai của nghi can, quân ðội tìm tới chỗ sửa ðồng hồ kiểm chứng, hoàn toàn không có ai nhận sửa chiếc ðồng hồ của cậu ta.

Quân ðội lập tức phát ðộng quần chúng, thu thập manh mối liên quan tới chiếc ðồng hồ.

Rất nhanh ðã có manh mối, có ngýời báo cáo rằng, ðồng hồ ðýợc ðeo trên tay một cô bé trung học chỉ mới 14 tuổi.

Họ ðýa cô bé tới hỏi chuyện: " Ðồng hồ từ ðâu mà có?

Cô bé nhút nhát trả lời: "Ðồng hồ do cháu nhặt ðýợc."

Họ hỏi cô bé nõi nhặt ðồng hồ, cô bé dẫn họ tới ðó kiểm tra, thời gian, ðịa ðiểm ðều không có vấn ðề. Hõn nữa, chỗ nhặt ðýợc nằm ngay ngã ba ðýờng, hoàn toàn không thể ðiều tra thêm.

Manh mối tới ðây bị ðứt.

Anh bạn tôi khi ðó tức muốn bốc khói, bất luận thế nào cũng phải ðánh tên ðó nói ra sự thật, dù bị phạt cũng không sợ.

Anh tóm tên thanh niên tới phòng thẩm vấn, quật cậu ta xuống bàn, hét lớn: "Thằng khốn, mày nhìn xem ðây là cái gì?"

Sau khi nhìn thấy tang chứng, cậu ta tỏ ra hoang mang sợ sệt.

Anh ðã nắm ðýợc thóp, ép mặt cậu ta xuống bàn nói: "Con bé ðã khai hết rồi, mày còn không thừa nhận?"

Cậu ta sợ ngã nhào xuống ðất, nói: "Tất cả là do nó làm! Không liên quan gì tới tôi!"

Sau một cuộc thẩm vấn xuyên ðêm, cuối cùng họ cũng biết rốt cuộc ðã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra thanh niên này là một giáo viên tiếng Trung trong vùng, giỏi vãn chýõng lại dẻo miệng nên ðýợc rất nhiều nữ sinh ðem lòng ngýỡng mộ. Cậu ta cũng nhân cõ hội này dụ dỗ các cô bé mới lớn.

Lúc ðó có một cô bé rất ái mộ cậu ta (chính là cô bé trung học 14 tuổi ðó), tìm cậu ta tán gẫu, cậu ta thất vọng nói: "Ðời này của thầy xong rồi, bị ngýời phụ nữ ðó (vợ cậu ta) hại c.hết rồi."

Cô bé hỏi cậu ta: "Vậy phải làm sao ðây?"

Cậu ta nói: "Còn cách nào nữa? Trừ phi cô ta c.hết bất ðắc kỳ tử."

Cô bé nói: "Vậy em giúp thầy g.iết ả nhé."

Bọn họ nghĩ ra một cách, cậu ta lên huyện chấm bài thi trýớc hai ngày nhằm thoát khỏi liên quan. Cô bé trốn trong tầng hầm nhà họ trýớc hai ngày xảy ra á.n m.ạng, nửa ðêm lẻn qua ngoài g.iết ngýời vợ.

Bởi vì tầng hầm tối ðen nhý mực, núp trong ðó không biết ðýợc thời gian nên cô bé hỏi mýợn cậu ta chiếc ðồng hồ, tiện ðể theo dõi thời gian ra tay g.iết ngýời.

Cô bé ðợi trong tầng hầm hai ngày, 2h30 sáng ngày thứ hai, cô bé lẻn bò ra khỏi tầng hầm, dùng một hòn ðá to ðập ðầu ngýời vợ ðến c.hết.

Anh bạn tôi khi ðó nghe xong cũng vô cùng kinh hãi, cảm thấy một ðứa trẻ nhỏ nhý vậy mà dám trốn trong tầng hầm một mình suốt hai ngày hai ðêm, còn dám g.iết ngýời, khi bị ðiều tra tới vẫn bình tĩnh ðối phó, m* n* có còn là con không?

Bằng chứng chắc chắn, không còn gì ðể nói, hệ thống tý pháp lúc ðó chýa hoàn thiện, thanh niên trí thức bị xử bắn, nhýng cô bé thì không, sau ðó có một ngýời thần bí tới dẫn cô bé ði.

Tôi hỏi anh: "Vậy ngýời nào dẫn cô bé ði?"

Anh nói: "Một bộ phận bí ẩn nào ðó không thể tiết lộ."

Tôi nói: "Ngýời nhý vậy cũng mang ði ðýợc."

Anh thở dài, nói: "Ai nói không ðýợc. Nãm ðó anh ðây cũng nhý cậu, còn nhỏ ðã dám g.iết ngýời, lớn lên còn nguy hại hõn."

Anh không chịu thua, nhất quyết ði tìm cấp trên chất vấn.

Hệ thống quân ðội khác với hệ thống chính quyền ðịa phýõng, tồn tại ðủ mối quan hệ tốt xấu ðan xen, ngýời làm liên ðội trýởng trýớc ðây có thể từng là cần vụ cho thủ trýởng, quan hệ nào cũng tìm ðýợc.

Lúc ðó, anh ði tìm ðàn anh, ðàn anh nghe xong phát cáu, cho rằng chuyện này không có trách nhiệm, làm càn làm quấy! Sau ðó mời cõm một ðám ngýời, nhờ họ tiếp tục ðiều tra.

Phất cờ khởi nghĩa ðýợc vài hôm, ðàn anh bỗng cờ im trống lặng, gọi anh ra làm vài ly, nói: "Bỏ ði, bộ phận ðó, chúng ta không gây vào ðýợc. Bỏ ði, vào ðó chýa chắc là chuyện tốt, coi nhý lấy công chuộc tội."

Anh nói, nãm ðó anh nhớ rất rõ, khóe mắt cô bé có một vết sẹo nhỏ, bị trầy xýớc khi trốn trong hầm.

Tôi cũng bùi ngùi, không biết nói gì mới phải, chỉ ðành nói: "Khá lắm, quả thật rất hay!"

Chuyện này cứ thế trôi qua.

Mấy ngày trýớc, Tiểu Xuyên gọi ðiện thoại nói, cậu sắp kết hôn với cô Tịch rồi.

Dịch bệnh nghiêm trọng, họ quyết ðịnh tổ chức hôn lễ tại một nõi cách Bắc Kinh không xa (nõi ðầu tiên cậu tìm thấy cô Tịch), chụp ảnh cýới ở Sõn Hải Quan của Bắc Ðới Hà.

Cậu gửi ảnh cýới cho tôi xem, cô dâu mang dáng vẻ cao ngạo pha chút trầm lặng, quanh khóe mắt có một vết sẹo mờ, chú rể Tiểu Xuyên lõ ngõ, ngây ngô cýời tít mắt.

Tôi nhìn ảnh cýới, miệng cứ nhý ngậm ðắng, không biết nói gì mới tốt, cũng không biết nên chúc phúc cho cậu hay không.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể lạnh nhạt nói một câu: "Tiểu Xuyên, mong cậu hạnh phúc."

-------------------------------------

Phần tiếp theo: Tân Cýõng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro