Động Vật Nhập Xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 一只鱼的传说

Hôm nay tiếp tục kể về hung trạch.

Chuyện về hung trạch chúng ta viết mòn cả giấy rồi, cao nhân trạch vị Cốc sư phụ, bà lão phối quỷ hôn, Khổng Tứ tiểu thư nuôi linh miêu, chuyện Tiểu Nhị có thể nhìn thấy ma quỷ, siêu trộm thư sinh bóng đêm thích viết thơ Hoàng Đình Kiên.
(*) Hoàng Đình Kiên: một thi gia và thi họa gia trứ danh thời Bắc Tống.

Hôm nay chúng ta bàn tới chuyện khác, động vật nhập xác.

Nói về động vật nhập xác, trước đây chúng ta cũng có nhắc sơ qua, ví dụ như xuất mã tiên chính là động vật nhập vào người, anh Quang cũng từng kể qua chuyện động vật nhập vào thân xác con người khi lái xe ở phía Nam Tân Cương.

Nhưng chuyện này có chút khác bọt. Câu chuyện này bắt đầu từ việc sản xuất phim điện ảnh và truyền hình của chúng tôi.

Vài tháng trước, tôi và nhà sản xuất quyết định làm một bộ phim điện ảnh phiêu lưu với kinh phí hạn hẹp, nếu kinh phí đã thấp, vậy thì tốt nhất là nên quay ở Bắc Kinh, không cần chuyển cảnh quay cũng chẳng cần đến sông sâu nước lớn lấy bối cảnh, dù gì cũng nghèo toàn tập rồi!

Cho nên tôi nghĩ, chỉ có thể quay về những câu chuyện tôi đã kể trước đây khi tham gia hoạt động ngoài trời ở Bắc Kinh.

Mười một năm trước, một giáo viên trung học ở Bắc Kinh bất ngờ mất tích khi đang leo núi Tietuo, lúc đó vừa hay là Quốc khánh, thế là bắt đầu tập hợp thành viên đội thám hiểm ngoài trời quốc gia đến tìm kiếm và cứu hộ cứu nạn.

Lúc đó tôi cũng vui chơi ngoài trời ở Bắc Kinh, cũng tham gia tìm kiếm cứu nạn.

Sau khi vào núi mới thấy núi Tietuo hung không gì sánh bằng, được biết đến với biệt hiệu Bermuda Bắc Kinh, điện thoại khi lên tới núi sẽ không có tín hiệu, các sản phẩm điện tử cũng hỏng hóc một cách khó hiểu.

Hơn nữa trên núi có rất nhiều hầm mỏ khai thác than, khoáng sản và đường hầm kỳ lạ, nhiều bộ xương trắng chất đống dưới các giếng đứng tối như bưng.

Những chiếc đầu lâu này rất kỳ dị, một số được xếp chồng lên nhau hình kim tự tháp, vô cùng quái lạ.

Lão Hắc không bằng cầm thú này, ôm đầu lâu trắng xóa, bảo chúng tôi chụp cho vài tấm hình làm kỷ niệm.

Cũng bởi vì chuyện này mà lão Hắc nảy sinh lòng yêu thích thám hiểm hang động, sau đó bắt đầu học thăm dò hang động, trở thành một chuyên gia thám hiểm hang động, năm ngoái còn đại diện cho đội chuyên gia thám hiểm hang động Trung Quốc tham gia giải cứu đội bóng nhí Thái Lan mắc kẹt trong hang.

Chuyện này để sau hãy bàn nhé.

Thật ra lúc chúng tôi gặp nhau, không chỉ có đầu lâu còn có một con quái vật khổng lồ, một con quái vật trông giống một con chó khổng lồ, vô cùng thần bí.

Vì vậy, khi viết câu chuyện tham gia hoạt động ngoài trời ở Bắc Kinh, tôi cũng có nhắc đến một cái đầu con chó lớn trong gian nhà nhỏ, nó để lại ấn tượng sâu sắc nhất vào thời điểm đó.

Lần này, tôi nghĩ mình sẽ quay chiến dịch giải cứu kỳ lạ cách đây 11 năm và cả con chó khổng lồ có kích thước to bằng một quả đồi nhỏ.

Cốt truyện được định, bọn họ bèn bắt đầu ngồi viết kịch bản, mở màn lúc đầu không tệ nhưng về sau càng ngày càng lố bịch, kịch bản cuối cùng hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.

Tôi vốn dĩ không muốn tham gia viết kịch bản, cho dù mọi người đều biết chúng tôi là một trong những người kể chuyện hay nhất vũ trụ, nhưng vẫn cần phải tôn trọng phía sản xuất phim và đạo diễn, hơn nữa nếu như phim có vấn đề gì cũng dễ quy trách nhiệm!

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không nên như vậy, cho nên tôi đem toàn bộ kịch bản họ viết bỏ vào sọt rác, viết lại một câu chuyện mới hoàn toàn rồi bảo họ dựa vào đó mà viết cho hoàn chỉnh.

Nhà sản xuất thấy mọi việc đáng tin bèn kéo đạo diễn cùng tôi về căn hung trạch, muốn ngủ nghỉ bên đây tầm một tuần, mỗi ngày cùng tôi thảo luận kịch bản, lúc nào viết xong, lúc nào nên quay về.

Tôi bèn nói với họ: "Hoan nghênh đến hung trạch gặp ma, chỉ cần các ông không sợ là được."

Nhà sản xuất chỉ chỉ vào ngực tôi nói: "Yên tâm đi, tôi trang bị đầy đủ hết cả rồi, còn đeo cả chuỗi tràng hạt của một vị lão phật sống tặng nữa này!"

Ngày đầu tiên, suýt chút nữa là ngoẻo rồi.

Bởi vì mặc dù thân thể cường tráng, còn tham gia chạy maraton nhưng thể chất lại mẫn cảm.

Thể chất mẫn cảm là gì?

Chính là người vô cùng dễ dàng bị tà khí xâm nhập, tỉ như đi ngang đất mộ phần, nghĩa trang, lò hỏa táng thì sẽ thấy được những thứ không nên thấy.

Đến cái thôn nhỏ này, tôi còn hiếu kỳ hỏi anh ấy: "Thấy âm khí thế nào?"

Anh nói: "Nơi đủ dương khí sẽ cảm thấy ấm áp vô cùng. Nơi âm khí trùng trùng sẽ thấy lạnh thấu tâm can, giống y như âm gian, hơn nữa nơi nào âm khí càng nặng thì không khí nơi đó càng âm u lạnh lẽo."

Tôi nói: "Được, vậy mời anh từng bước từng bước tới địa ngục chốn trần gian!"

Lời còn chưa dứt, anh rùng mình, nắm chặt áo khoác ngoài, nói với tôi: "Nơi này âm khí quá nặng, da gà da vịt đua nhau nổi lên hết cả rồi."

Tôi liền hỏi: "Ở đâu âm khí thịnh nhất, anh sẽ hắt xì một cái."

Kết quả chưa đi được mất bước, một tràn hắt xì liên tục ào tới.

Tôi ngó qua ngó lại, quả nhiên là một nơi vô cùng xui rủi.

Bài hung trạch trước tôi có kể qua nơi này, đây là nhà của Tiểu Nhị.

Cha Tiểu Nhị là một đồ tể, có hai đứa con trai, đứa lớn gọi là Đại Đệ, đứa nhỏ gọi là Tiểu Nhị.

Đại Đệ thích cá cược, tối hôm nọ khi tham gia cá cược, lỡ lời tranh luận với người khác, người đó cấu kết với đám lưu manh, nửa đêm nửa hôm đến nhà báo thù.

Người cha uống r.ượu say mèm, không biết trời trăng gì bèn mở toang cửa nhà, sau đó vào phòng lăn dài ra ngủ.

Cả đám thanh niên thừa thế lao vào phòng, dùng chục n.hát dao c.hém xuống, Đại Đệ thoáng chốc gục c.hết trên giường.

Lúc đó Tiểu Nhị sợ đến mức trốn trong chăn không dám phát ra tiếng động, ngủ vùi trong thi thể anh trai mình suốt một đêm dài, bị dọa sợ đến phát ngốc.

Ngày hôm sau, người cha hay tin chính tay mình mở cửa rước giặc vào nhà g.iết c.hết con trai, chịu không nổi đả kích bèn treo cổ t.ự t.ử trên cây hòe già trong sân.

Bà Tiểu Nhị tinh thần không còn bình thường như trước, thường ngồi trước cửa nhà cười khúc khích khi có người qua kẻ lại, trông vô cùng đáng thương.

Tôi vội vàng lôi họ vào sâu bên trong.

Đi chưa được bao lâu, anh lại hắt xì một cái.

Tôi nhìn quanh, đây cũng là một hung trạch, còn là loại mới gia nhập câu lạc bộ hung trạch.

Năm ngoái, một đám cháy ở một dãy nhà cho thuê ở Bắc Kinh đã thiêu c.hết hơn chục người, trong đó có hai người con dâu, chính là căn nhà này.

Tôi giục họ: "Đi mau, đi mau."

Đi đến một con đường, anh không còn hắt xì nữa mà cảm khái nói: "Nhà này dương khí rất dồi dào!"

Tôi đưa mắt nhìn, đây là một căn nhà rất phổ biến, trong sân có một cây táo tàu khô cằn cỗi, dưới cây táo tàu có một bàn đá cùng hai băng ghế đá.

Nhà xuất bản còn muốn qua đó hỏi thăm, nói nơi phong thủy đắc địa thế này, vẫn nên qua đó ngồi thăm thú, tiện thể uống tách trà.

Tôi vội kéo anh ta lại, bảo anh đừng nói nữa, lôi anh đi trong sự ngỡ ngàng.

Cốc sư phụ đặc biệt dặn dò tôi, ngôi nhà này tuyệt đối không nên dây vào.

Bởi vì người sống trong ngôi nhà này không phải người.

Vậy là quỷ sao?

Cũng không phải quỷ.

Vậy là cái gì?

Không dễ nói.

Dùng các diễn giải của Cốc sư phụ, chính là thứ nửa người nửa quỷ.

Chính xác mà nói, ngôi nhà này là hàng xóm của chúng tôi.

Lúc vừa mới dọn qua, tôi đặc biệt mua một ít điểm tâm làm quà biếu hàng xóm xung quanh mỗi người một ít.

Kết quả không ngờ, nhà cửa xung quanh đều bỏ hoang, không ai sinh sống, cũng chỉ có duy nhất căn nhà đó mở cửa, có một người đàn ông trung niên ngồi trong sân nhăm nhi tách trà.

Người đó ngồi bên bàn đá, một bên băng ghế trống nhưng trên bàn bày biện hai tách trà.

Tôi nhìn ông thật ưu nhã, muốn qua đó uống nhờ tách trà, nhân tiện tán gẫu đôi ba câu.

Không ngờ sau khi cầm hộp bánh qua đó, người này không nói lời nào mà cứ giương mắt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi thấy có chút ngượng ngùng bèn đặt hộp bánh lên bàn, đặt mông ngồi trên băng ghế đối diện.

Người này lập tức mở miệng, buông câu lạnh nhạt: "Có người rồi."

Tôi không hiểu gì cả.

Ông cầm tách trà trên tay ra hiệu với tôi.

Đây là cách kính trà tiễn khách, không còn cách nào khác tôi đành phải lủi thủi quay trở về.

Về đến trước cửa nhà, tôi ngoảnh đầu nhìn lại, vẫn thấy người đàn ông đó một mình nhăm nhi tách trà.

Dưới ánh trăng mờ ảo, ngọn núi phía xa xa dần phai màu tím sẫm, bóng cây lốm đốm lung linh, phảng phất như một bức tranh thủy mặc.

Sau đó tôi mần quen với Cốc sư phụ, hỏi ông sự tình liên quan đến người hàng xóm quái dị này.

Ông nghiêm nghị nói: "Tuyệt đối không được dây vào người này, ông ta là một trong những người nguy hiểm nhất trong thôn."

Sau đó ông thở dài một tiếng, kể chuyện liên quan đến người đàn ông trung niên đó.

Ông nói: "Nếu muốn kể về người này, âu cũng là một kẻ đáng thương."

"Nhà họ có ba anh chị em, ông ấy xếp thứ hai (lão nhị), trên có người anh (lão đại), dưới có cô em gái nhỏ."

"Mẹ qua đời từ khi ông còn rất nhỏ, một tay người cha vất vả nuôi ba anh em khôn lớn thành người."

"Mấy năm đầu tình cảm cha con rất thâm tình, sau đó cha ông lấy vợ kế, sóng gió bắt đầu nổi lên từ đấy."

Người mẹ kế này tuổi đời còn rất trẻ, vẻ ngoài cũng khá xinh xẻo, còn rất biết cách chưng diện, là một bà đồng có tiếng gần đây, biết bấm quẻ, xem bói, còn biết tận dụng cơ hội kiếm tiền cho nên rất nhanh đã thuần phục được cha ông ngoan ngoãn nghe lời đi theo.

Người đàn bà này thường xuyên đi ra ngoài, một lần đi như thế mất mười ngày đến nửa tháng, có khi còn dẫn về nhà một vài người kỳ dị, thần thần bí bí, nhìn thoáng qua không giống hạng người đàng hoàng gì.

Nhưng gia đình họ bị người mẹ kế này sắp đặt chỉnh lý như thùng sắt, không ai dám hó hé một lời.

Sau đó, nhà họ bắt đầu xảy ra chuyện.

Người đầu tiên xảy ra chuyện là cô em gái nhỏ nhất trong nhà.

Lúc đó cô em gái c.hết khi mới lên tiểu học, nguyên nhân tử vong rất quái dị, bản thân cô bé chui vào đống lúa mì, sau đó không hiểu vì sao đống lúa mì bất ngờ bốc cháy dữ dội, cô bé bị thiêu sống trong đó cùng đống lúa mì khô cằn.

Thời đại đó cũng chẳng có pháp y gì, hơn nữa lúc đó còn rơi vào dịp Tết, trẻ nhỏ đốt pháo khắp nơi, cũng thường bất cẩn đốt phải lúa mì, cho nên cảnh sát cũng qua xem thử hiện trường rồi vội vàng kết luận đây là cái c.hết ngoài ý muốn.

Tối hôm đó, người anh trai kêu ông ra ngoài uống r.ượu giải sầu.

Đó là một quán r.ượu nhỏ bên ngoài thôn, người anh đâm đầu uống r.ượu, nốc hết ly này đến ly khác, một câu cũng không nói.

Cuối cùng, người anh nói với ông: "Anh phải đi rồi, không thì cũng sợ bản thân sẽ giống như em gái, c.hết không minh bạch."

Ông hoang mang vô cùng, hỏi anh trai mình có ý gì?

Anh trai nói với ông: "Mấy tháng trước, em gái nói với anh, mẹ kế mua cho con bé một bộ quần áo mới!"

Ông có chút kỳ lạ, nghĩ tới chuyện mẹ kế bình thường ghét cay ghét đắng bọn họ, làm sao có thể mua quần áo mới cho con bé?

Người anh hỏi đi hỏi lại em gái nhiều lần, con bé nói cũng không rõ, chỉ nói mẹ kế đưa cô đi lên huyện một lần, sau đó nói với cô bé, đợi lát nữa có người hỏi người thụ hưởng bảo hiểm là ai, cứ một mực nói người đó là mẹ kế.

Sự việc làm xong như mong đợi, mẹ kế liền không ngần ngại mua cho cô một cái váy mới toang.

Sau đó người anh điều tra chi tiết sự tình, phát hiện mẹ kế mua một phần bảo hiểm nhân thọ có kỳ hạn cho em gái, nếu như con bé thiệt mạng trong vòng một năm, công ty bảo hiểm sẽ đền bù toàn bộ, tiền bồi thường trực tiếp giao cho người thụ hưởng, cũng chính là mẹ kế của họ.

Người anh lúc đó cảm thấy có điều không đúng, bèn tìm cha mình nói chuyện, cảm thấy chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó.

Nhưng câu nói của cô em gái làm người anh như rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Con bé nói: "Cha cũng ở đấy, cha cũng khuyên em đồng ý."

Người anh vỗ vai ông, bảo ông bảo trọng, sau đó sắp xếp hành lí, rời khỏi nhà ngay trong đêm.

Ông cũng rất sợ mình dấn thân vào con đường gian khổ trùng trùng như em gái, nhưng lúc đấy mới lên cấp hai, không thể giống như anh trai mình, nói đi là đi, chỉ có thể cam tâm chịu khổ.

Hơn nữa mẹ kế đối xử với ông đặc biệt tốt, thường mua cá thịt để cho ông bồi bổ thân thể, còn thường xuyên đưa ông đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ, kiểm tra các chỉ tiêu sức khỏe.

Nhưng càng như thế ông càng sợ hãi.

Bởi vì trong những ngày đó, thường có người vận áo khoác trắng dài, toàn thân tỏa ra mùi thuốc khử trùng nồng nặc đến đến đi đi nhà ông, bọn họ lái một chiếc xe rất to, bên trong có không ít các thiết bị y học chuyên nghiệp, giống như dùng cho phẫu thuật, còn có một tủ đông rất lớn.

Cũng may là ông đau ốm liên miên, sức khỏe đó giờ không tốt, hở chút là đau chỗ này, ốm chỗ khi, kiểm tra sức khỏe lần nào cũng bị đánh trượt.

Cứ như thế qua được nửa năm, anh trai ông đột nhiên quay về.

Hóa ra anh trai đi phía Nam làm công, kết quả chưa kịp xuống xe, ví tiền đã bị người ta trộm mất, chỉ có thể tới công trường vác gạch, bị vô số người lừa gạt, quần quật suốt nửa năm mới tích cóp đủ lộ phí, vội vàng bắt xe về nhà trong muôn vàn tuyệt vọng.

Anh trai quay về, ông vô cùng vui mừng, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người đáng tin cậy ở bên bèn nhanh chóng tìm anh trai nghĩ cách giải quyết vấn đề, rốt cuộc nên làm thế nào mới hợp tình hợp lý.

Không ngờ lần trở về này, người anh mất hết ý chí, cái gì cũng không nghĩ ngợi nữa, cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, còn an ủi em trai, nói có lẽ bản thân nghi thần nghi quỷ, có thể cái c.hết của em gái chỉ là sự việc ngoài ý muốn.

Mẹ kế nhìn thấy con trai cả quay về nhà, tỏ ra vui mừng khôn xiết, cả ngày chỉ lo làm đồ ăn tẩm bổ cho đứa con không cùng huyết thống, còn không yêu cầu làm việc gì đụng tới móng tay.

Có một ngày, bà ta dẫn hai đứa con trai đi khám sức khỏe.

Kết quả con trai thứ hai vẫn bị đánh trượt, sức khỏe con trai cả khỏe mạnh cường tráng, đạt tiêu chuẩn toàn diện.

Sau đó không tới mấy ngày lại xảy ra chuyện.

Lúc người anh ra ngoài uống r.ượu, bị người ta s.át h.ại d.ã m.an.

Người anh c.hết vô cùng t.hê t.hảm, toàn thân nằm trên vũng máu, bụng bị m.ổ x.ẻ bê bết máu, hơn nữa lòng ngực trống rỗng: tim, gan, thận, phổi đều bị c.ắt m.ất.

Cảnh sát tiến hành điều tra, cuối cùng kết án: "Á.n m.ạng g.iết n.gười, nhưng hung thủ xảo quyệt ra tay nhanh gọn, không lưu lại bất kỳ manh mối nào."

Sau khi lão nhị nghe được tin này, không nói một lời nào.

Bởi vì đêm trước hôm đó, chiếc xe kia lại đến nhà họ một lần nữa, bận bịu tới khuya ngày hôm sau mới rời đi.

Ông đã hoàn toàn tuyệt vọng, không còn sức phản kháng nữa.

Ông cảm thấy, đây chính là vận mệnh cuộc đời, trốn cũng không tránh khỏi.

Sau này, sức khỏe dần dần tốt lên, mẹ kế dẫn ông đi kiểm tra sức khỏe, cuối cùng cũng đạt tiêu chuẩn.

Tối đến, ông yên lặng nằm trên giường chờ c.hết. Sau đó, một viên gạch bất ngờ từ trần nhà rơi thẳng xuống đầu ông, máu chảy không ngừng.

Ông cúi đầu nhìn lên, trên nóc nhà có một con hoàng bì tử to ơi là to đang nhìn chằm chằm ông nhếch nửa miệng cười.

Ông bùi ngùi, nói: "Bản thân đã thành ra thế này rồi, mày còn tới ức hiếp tao!"

Ông dậm chân, ôm đầu đi băng bó vết thương.

Đợi đến khi vết thương được băng bó xong, ông tập tễnh quay trở về, nhìn từ xa lại chẳng tìm thấy nhà mình.

Đúng vậy, con hẻm vẫn là con hẻm quen thuộc, nhà hàng xóm vẫn là nhà hàng xóm thân thuộc, thậm chí cây táo tàu trong sân vẫn già cằn cỗi như ngày nào, nhưng nhà đâu thì không thấy nữa.

Ông bị dọa sợ tái mặt, vội vàng chạy trở về, cẩn thận tìm kiếm xung quanh, thấy nhà vẫn còn nhưng đột nhiên đổ sụp xuống, từ 3D thành 2D, hèn chi nhìn từ xa không thấy.

Ông đứng ngoài một lúc, nhìn vầng trăng đỏ như máu, cây táo tàu già cô đơn, trên cây táo tàu có con hoàng bì tử già lông trắng như tơ.

Ông đột nhiên quỳ xuống trước mặt con hoàng bì tử già, dập đầu bái lạy, nói sau này chúng ta nương tựa nhau mà sống.

Cha mẹ anh em qua đời, ông trở thành một cô nhi, rất may mọi người đã tìm thấy không ít tiền mặt khi dọn dẹp các di vật trong nhà, còn có một bản sao bảo hiểm nhân thọ của ông (người thụ hưởng vẫn là mẹ kế).

Ông tu sửa toàn bộ nhà cũ, một mình sống tại đây, cả đời không kết hôn.

Nghe nói, bất luận ăn cơm hay uống trà, ông đều tự tay chuẩn bị hai phần.

Cũng có người muốn cùng ông trò chuyện tán gẫu nhưng đều bị ông từ chối, ông nói người anh em ông không thích.

Hành động của ông cũng càng ngày càng quái dị, có khi ông đi khom lưng, miệng cười toe toét khi có người lạ đi ngang, trông giống như một con hoàng bì tử.

Thậm chí còn có người nói, nửa đêm nhìn thấy ông đuổi bắt một con gà trống, sau đó cắn một cái ngang cổ, máu phun đầy mặt, ông đưa lưỡi liếm từng vết máu, còn có thể liếm vết máu ngay chóp mũi.

Tóm lại, người này càng ngày càng kỳ dị, rất khó giải thích ông ấy rốt cuộc là người, hay là một con hoàng bì tử.

Tôi cũng bùi ngùi, hỏi Cốc sư phụ: "Việc này, ông không quản sao?"

Cốc sư phụ nói: "Ta quản a! Nhưng sau khi nghe lão nhị nói với ta câu này, ta thầm nghĩ âu cũng đúng, bèn tha cho nó."

Tôi hỏi ông: "Câu gì?"

Cốc sư phụ: "Ông ta nói, nếu như một con vật lương thiện hơn con người, càng có nhân tính hơn con người gấp bội, vậy tại sao nó không thể trở thành con người được chứ?"

Nghĩ kỹ, thật sự rất có đạo lý.

Cốc sư phụ cũng cảm khái: "Thế gian này, có bao nhiêu người còn không bằng súc vật!"

----------------------------------------
Phần tiếp theo: Bái Hồ Tiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro