Phiên Ngoại 11.3 - Tổ ong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay khi tôi nằm xuống chuẩn bị ngủ thì tai lại nghe được tiếng ong ong bên tai. Tôi theo bản năng hướng về phía trần nhà quơ quàu lung tung, tóm một cái. Nhưng tôi cảm thấy dường như mình chụp được con ong. Nó giống như nửa đêm tối đen, đập lung tung lại có thể trúng được con muỗi đáng ghét. Tôi vội vàng đứng lên bật đèn. Trong khoảnh khắc mở tay ra tôi đã giật nảy mình. Trong tay tôi không phải là ong mà là một vết máu. Tôi nhìn lại quần áo trên người, đều là máu, trông thật đáng sợ.

Bạch Dực vội vàng đứng lên, anh nhìn tôi nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Tôi cuốn cuồn tìm khăn giấy lau tay, cởi áo thun, nói: "Em nghe tiếng ong kêu, tùy tiện vung tay, lại thành như vậy."

Bạch dực nhìn khắp phòng, đến một con ruồi cũng không có. Anh mở đèn nói: "Em ngủ trước, anh trông chừng."

Tôi nói: "Sao có thể ngủ được, nơi này quái dị quá. Không biết Lục tử đã làm chuyện gì."

Lục tử cũng không ngủ, nhưng lại lười ngồi dậy, cứ nằm trên giường mở to mắt nhìn trần nhà.

Không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, cuối cùng ba người chúng tôi chia nhau ngủ. Mãi đến 12 giờ, điện thoại của Lục tử vang lên, chúng tôi mới bị đánh thức.

Bạch Dực giục chúng tôi đi nhanh một chút, anh nói đã lờ mờ biết đó là thứ gì, nhưng Lục tử lúc này lại co quắp người lại không ngừng run rẩy.

Tôi và Bạch Dực hoảng hốt, vội vàng lật cậu ấy lại. Sắc mặt Lục tử trắng bệch, răng cắn chặt không ngừng thở dốc. Cậu ta cứ động đậy hai tay như đang phủi phủi gì đó.

Bạch dực thấy thế lập tức cắn đứt ngón tay. Lúc anh vẽ lên trán cậu ta đạo bùa, thì tôi lập tức lấy rượu trắng, lau sạch ngực cho cậu. Trong nháy mắt ngực của cậu ta bốc lên luồn khói trắng. Lục tử lạnh đến độ cuộn tròn lại, Bạch Dực thấy mặt tôi cũng trắng bệch, cả người đều nóng lên chẳng thể làm được gì, nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng. Tôi nói: "Đây là do dương khí bị hút đi một lượng lớn."

Tôi che ngực Lục tử lại, cậu ta dường như bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn run rẩy, lúc sau mới bảo là lạnh. Bạch Dực nói: "Lẽ ra phải đi sớm một chút, giờ đây thật không xong rồi. Bùa này không biết sẽ giúp Lục tử chống đỡ được bao lâu."

Bạch Dực bảo tôi trông chừng Lục tử, anh bất ngờ kéo rèm cửa, tổ ong hôm qua đã lớn đến không đo được. Ong mật đang chi chít vây kín lấy nó.

Bạch Dực hướng về đám ong vẽ một ký hiệu. Đám ong giống như đĩa nhìn thấy máu thi nhau tràn đến, đập vào cửa kính tạo nên âm thanh bộp bộp.

Bạch dực vội vã lau kí hiệu kia đi. Phút chốc tôi đổ mồ hôi lạnh, trời vốn đang nóng, trông thấy cảnh này thì cả người đều rét run. Chuyển động của đám ong kia đã chứng minh một chuyện, chúng bị dương khí của người thu hút rất mạnh. Nếu như ong thông thường đều lấy mật hoa làm thức ăn thì đám ong này lại hút dương khí của người.

Tôi hoảng hốt: "Thảo nào chết người, là bị chúng đốt chết!"

Nhưng lúc này lòng tôi và Bạch Dực lại dấy lên nghi vấn. Vốn dĩ chúng tôi cứ nghĩ đây là tà thuật. Nhưng giờ đây lại dẫn đến nguyên nhân của những cái chết liên hoàn là do ong hút đi. Vấn đề là, nếu không phải người làm thì đám ong này sao lại biến đổi như vậy.

Lúc này tình trạng của Lục tử càng xấu. Mà thân thể của tôi cũng sắp không chịu được nữa.

Tôi muốn gạt Bạch Dực nhưng anh đã phát hiện tình trạng của tôi. Điều này khiến anh rất lo lắng, cùng lúc tôi cũng rất bực bội tại sao Bạch Dực lại không có chuyện gì cả.

Bạch dực lúng túng nhìn tôi, cười gượng nói: "Em quên, anh đã sớm thành người chết rồi...."

Tôi mới nhớ đến việc này, mà tình trạng của tôi nếu so với Bạch Dực càng phức tạp hơn. Vì anh đã tắt thở hoàn toàn rồi mới sống lại, còn tôi lại bảo lưu toàn bộ những gì của người sống, ví dụ như dương khí.

Bạch dực muốn ra ngoài, tôi thấy Lục tử như vậy thì rất lo lắng. Bạch Dực nói, với tình hình hiện tại của cậu ấy, thật không có cách gì để giữ lâu được, chỉ có thể dựa vào thể trạng xem chịu đựng được bao lâu. Việc duy nhất có thể làm bây giờ chính là tìm ra nguyên nhân, nói không chừng còn có cách cứu.

Ngay lúc tôi còn đang phân vân, bỗng thấy lầu đối diện xuất hiện bóng người. Nó vụt lóe lên chuyển từ cửa sổ này đến cửa sổ khác, tốc độ rất nhanh.

Tôi chỉ vào cửa sổ nói: "Cái bóng...."

Bạch Dực muốn xông ra ngoài một mình, tôi cảm thấy như vậy không xong. Lại nhìn sắc mặt ngày càng xấu của Lục tử, lòng nhói lên một cái, liền đặt miếng chu sa của mình vào ngực của cậu ấy. Tôi rót hết rượu trắng còn thừa vào đó, xong lại cắn đứt tay vẽ máu mình lên trán cậu. Một một lượng máu chảy ra ngoài, tôi thấy thân thể mình vô cùng lạnh lẽo. Máu trên trán của Lục tử lại phả ra khói trắng. Đây rõ ràng là hiện tượng dương khí đang cấp tốc thoát ra ngoài.

Tôi tùy tiện dùng một cái khăn băng tay lại, sau đó cũng cắn răng liều mình xông ra ngoài.

Vừa lao ra thì va phải một người, định thần lại thì ra là người đã va phải lúc trước. Ông ta thấy bộ dạng này của tôi thì càng hoảng sợ, nhưng rất nhanh sau đó thì như đã hiểu rõ gì đó, liền nắm lấy tay tôi, còn túm ngay tay bị thương!

Ông ta nói: "Các người.... các người cũng sập bẫy?"

Tôi không có thời gian trả lời ông ta, muốn nhanh chóng đi tìm Bạch Dực nên định hất tay ra, nhưng ông ta lại nói: "Tôi biết đó thật sự là gì! Cậu đi theo tôi!"

Tôi quả thật bị động, ông ta lại nắm mạnh thêm cái nữa, tôi đau tưởng chết đi được.

Ông ta kéo tôi về phía trước. Vừa đi vừa hỏi: "các cậu đến đây làm gì?"

Tôi không thể nói cho ông ta biết chúng tôi bị lừa đến. Bất quá ông ta cũng không quan tâm đến chuyện này cho lắm, cứ một mực kéo tôi chạy về phía trước, dáng vẻ có hơi điên điên.

Đến trung tâm của địa phương, dân nơi này đã dời đi từ sớm, nếu không cũng đóng chặt cửa. Nói chung nơi này thật giống một khu vực chết, đến một người sống cũng không thấy. Tôi hỏi: "Có phải đám ong kia bay tới bay lui để lấy mạng người?"

Không ngờ ông ta lại vô cùng ngạc nhiên, nói: "Sao lại thế? Ở đây, chúng tôi đều nuôi ong, có rất nhiều người đến bây giờ còn dùng thùng nuôi ong, luôn có đội phòng dịch đến tiêu diệt tổ ong vò vẽ hoang mà. Vậy thì có gì bất thường?"

Ong mật rất bình thường! Nên chẳng ai đem lũ ong liên hệ với cái chết cả! Dù nhìn thấy cái ao đầy xác ong, thì cùng lắm cũng chỉ thấy ghê tởm. Nhưng ong chết với số lượng lớn như thế, chẳng lẽ không có người nào nảy sinh nghi ngờ sao?

Tôi hỏi: "Các người chưa từng nghĩ qua là lũ ong này giở trò quỷ sao?"

Người đàn ông cười gượng nói: "Ong thì sao có thể giết người? Chúng tôi ở đây đều nuôi ong đó thôi. Rất nhiều người đều dựa vào nó kiếm sống. Lâu như vậy cũng không có chuyện gì, thì sao có thể xảy ra chuyện?"

Tôi bỗng nhận ra một điều. Quả thật ong vẫn luôn có ở đây, nhưng chắc chắn không giống với lũ ong kia. Người nơi này không hề nghi ngờ, bởi vì họ luôn sinh hoạt chung với ong. Thế nên tôi phải tìm ra điểm mấu chốt, mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông cho rằng tôi đang suy nghĩ lệch lạc, liền tốt bụng nói cho tôi biết: "Thật ra chuyện này đều do Lý Quốc Trung. Nếu không phải hắn, chúng tôi cũng không chết nhiều người như vậy."

Lý Quốc Trung chính là người bị kêu tên mấy ngày trước.Ông ta nói tiếp: "Lý Quốc Trung là người ở đây. Nếu dạo trước cậu nghe người ta nhắc đến hắn thì chỉ có khen mà thôi. Hắn là người đầu tiên phát tài ở nơi nhỏ bé này. Sau lại có người kể, không biết có phải do lương tâm trỗi dậy hay không mà sửa sang nơi này thành vài khu nhà ở, khu vực này đều do hắn khai thác. Cậu thấy đấy, phòng lúc nào cũng đông người. Lúc đầu cũng không có gì, nhưng tên khốn đó chẳng bao lâu thì chết. Sau đó thì con của hắn cũng bị xe đụng chết."

Ông ta kể đến đây làm tôi nhớ đến chuyện của Lục tử. Rất có thể bọn họ đều đang nói về một người. Nhưng tôi vẫn không thể khẳng định, dù sao cũng đã có quá nhiều người chết.

Ông ta kể xong thì chúng tôi cũng đến một tòa lầu. Nó đã bị bỏ hoang, theo như lời ông nói thì nơi này có nhiều người chết nhất.

Ông ta nhìn tôi một cái, ý bảo đi vào. Lúc này Bạch Dực cũng đang hổn hển chạy đến. Ông nhìn thấy tôi còn có cả người bên cạnh thì ngạc nhiên. Anh lập tức kéo tay tôi: "Tuyệt đối không được vào".

Người đàn ông không hiểu, tôi cũng không hiểu. Bạch Dực đành giải thích: "Anh đã đến xem những chỗ khác, nhà của người chết nào cũng đều có một số lớn ong. Toàn bộ nơi này không chừng cũng đã biến thành một tổ ong. Nó liên kết lại để hút dương khí người

Người đàn ông khoát tay nói: "Hành lang sạch sẽ lắm, không có ong đâu

Chẳng biết Bạch Dực đã đi những đâu, giờ vẫn còn đang thở hổn hển, nói: "Không phải hành lang, mà là trong nhà. Chỉ cần là nhà của người chết đều biến thành tổ ong! Trong tòa lầu này có một nhà đã thành như thế."

Người đàn ông vẫn không hiểu lời của chúng tôi. Tôi đành đem chuyện ong có liên qua đến người chết kể sơ qua cho anh ta biết. Ông ta cũng hiểu được vấn đề, nói: "Nơi này có ong từ rất sớm đấy."

Cuối cùng tôi cũng biết ông ta đã tìm ra điểm mấu chốt. Tôi nói: "Đúng rồi,vấn đề chính là tại sau lũ ong lại biến đổi dị thường đến như vậy!"

Ông ta lặng yên, tựa như bọn họ cũng không ngờ được chuyện ấy. Tôi thật sự khâm phục, nơi này rốt cuộc đã xem một đám ong bình thường thành đại gia. Quả là nuôi ong lâu đến độ biến thành tập quán nhưng lại không bao giờ nghĩ về bọn chúng. Bất quá, sau khi nghĩ về mọi việc mới phát hiện ra một chuyện ớn lạnh kinh khủng, khi bạn đã quen với một vật hay một việc gì đó, dù xảy ra bất cứ vấn đề gì, có thay đổi đến đâu thì đến chết cũng cảm thấy nó chẳng chuyển biến gì cả. Con người vốn luôn như thế.

Thế nhưng vấn đề là điều gì đã khiến cho những thứ này biến đổi đáng sợ như thế, cuối cùng đẩy cả khu vực vào một vòng xoáy chết chóc?

Người đàn ông vẫn im lặng tiến về phía trước. Ông ta ngồi xổm xuống đất, cuối đầu hút thuốc. Tôi thấy bên hông của anh ấy có buộc vải trắng, xem ra anh ta cũng có người thân vừa qua đời.

Ông ta nói: "Nếu hai người hỏi có chuyện gì kì lạ, thì từ lúc lập xuân đến nay trời vẫn luôn mưa to. Nước mưa đổ xuống những thùng nuôi ong khiến chúng chết đi rất nhiều. Xác ong đều bị chúng tôi vứt đi...."

Ông ta chợt ngẩng đầu lên nói: "Không phải! chúng tôi không vứt! Chúng tôi đều chôn xác ong!"

Thì ra lúc vào xuân nơi này đã có vài trận mưa to, không biết tại sao ong mật lại vì đó mà chết rất nhiều. Xác ong đều được dân ở đây chôn dưới đất.

Bạch Dực lập tức nói: "Dẫn chúng tôi đến đó xem thử!"

Người đàn ông chỉ vào tòa lầu nói: "Ngay sau đó."

Chúng tôi đi vòng qua tòa là, phía sau là một dãi đất hoang lớn bằng nửa sân bóng, đối diện đó là một rừng cỏ dại lớn. Bước từng bước, đều thấy dưới chân vô cùng ẩm ướt, cứ như đang đi trên bùn nhãu vậy. Bạch Dực ngồi xổm xuống sau một đám cỏ, bóp bóp đất. Ông nói: "Các người xem, đất nơi này rất ẩm."

Quả nhiên, đất nơi đây sềnh sệch như keo dán. Người đàn ông kia cũng ngồi xổm xuống theo chúng tôi. Ông nói: "Mấy hôm trước còn không như thế, nhiều lắm cũng chỉ biến thành hơi đen. Ẩm cũng không có gì lạ, mấy ngày nay trời luôn đổ mưa mà, chúng ta đừng quan tâm đến làm gì."

Tôi cầm vốc bùn trong tay, bỗng nghĩ đến: "Phải rồi, tổ ong vò vẽ ở nhà đối diện chúng ta cũng có dịch màu trắng giống thế này."

Người đàn ông cũng nói: "Bồn nước cũng có thứ ghê tởm này!"

Bạch Dực vỗ vỗ vào đám bùn, nói: "Thứ dinh dính màu trắng này chính là dương khí do lũ ong mật hút được. Mạng của Lục tử lớn thật, cậu ta được cứu rồi."

Anh nói xong thì giục chúng tôi nhanh chóng trở về.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro