Phiên Ngoại 12.2 - Kim đồng hồ đứng yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi nghi ngờ nhìn cô gái kia. Cả người cô ta ướt đẫm, ngồi co ro cạnh ghế của tài xế.

Có lẽ tài xế thấy chúng tôi thật cổ quái nên cố chạy hết mức để đến nơi trong thời gian ngắn nhất, nếu là lúc thường hẳn đã không nhanh như vậy. Ba người chúng tôi đến một phòng triển lãm nhỏ theo kiến trúc phương Tây. Ngay cửa có dán quản cáo triển lãm đồng hồ.

Bạch Dực xem giờ đột nhiên mở miệng nói: "Em xem, tất cả kim đồng hồ đều đồng nhất, 6:36', giống y như thời gian trên đồng hồ báo thức."

Cô gái nhìn cánh cửa như thấy ma, sau đó chúng tôi phát hiện có vài người ở đó. Bạch Dực nói: "Quả thật, nơi này hơi khác lạ."

Anh nhìn đồng hồ trên tay mình, hiện tại là 7 giờ đúng. Nói cách khác, cách thời điểm tử vong mà cô gái kia nói những 24 phút. Có thể chúng tôi đã được tha bổng....

Ngay khi chúng tôi còn đang thắc mắc chuyện thời gian thì cô gái bước vào cửa như bị mộng du. Tôi và Bạch Dực chẳng kịp hỏi rõ đã đuổi theo vào. Điều hòa bên trong mở khá mạnh, lạnh giống như băng. Toàn bộ đại sảnh chỉ có một cái đồng hồ treo tường khổng lồ, mặt trên khảm chi chít rất nhiều đồng hồ. Hình dạng giống y như chiếc đồng hồ báo thức mà cô gái nhặt được ở sopha trong tiệm tôi.

Nhưng chúng tôi không thấy cái đồng hồ nào chuyển động cả. Nơi này yên lặng như nấm mồ, dường như mọi thứ đều dừng lại. Ngoài ra, rõ ràng lúc nãy chúng tôi còn thấy có người ở đây, nhưng khi vào thì phát hiện, một khu triển lãm lớn như vậy lại không có lấy một bóng người, không soát vé, không du khách, không bảo vệ, chỉ có ba người chúng tôi. Những người lúc nãy dường như tan biến không còn gì.

Cô gái leo lên vô cùng mạnh mẽ, nhìn chầm chầm vào đống đồng hồ được khảm trong tường, tiếp theo nhanh chóng vặn một cái trong số đó. Cô ta làm hết sức cẩn thận, hoàn toàn không để ý gì đến chúng tôi. Sau đó lại tháo xuống một cái khác rồi cấp tốc thay cái đồng hồ được tìm thấy trong tiệm vào. Tôi không biết tại sao cô ta lại làm chuyện thừa thải đó, nhưng cô không trả lời tôi. Chỉ là cô ta vừa nhét cái đồng hồ kia vào thì chiếc đồng hồ treo tường khổng lồ kia bắt đầu chầm chậm chuyển động quả lắc, thời gian cũng bắt đầu trôi.

Cô ta cẩn thận ôm lấy cái đồng hồ, quay đầu lại nhìn chúng tôi, nói: "Đi được rồi, chúng ta lên lầu. Bây giờ là thời gian của chúng ta."

Tôi kéo cô ta lại, nói: "Cô dẫn chúng tôi đến đây để làm gì?"

Mắt cô ta ánh lên một tia rất cổ quái, chỉ vào Bạch Dực nói: "Còn rất ít thời gian, chúng ta phải nắm bắt! Nếu không kịp, tất cả chúng ta đều phải làm lại!"

Làm lại một lần nữa, tôi nhớ đến giấc mơ đã quên gần hết, hỏi: "Rốt cuộc cô có ý gì?"

Cô gái nói: "Bắt đầu tính từ 6: 26', chúng ta chỉ có một giờ. Ngay trong này chúng ta bắt buộc phải tìm được người muốn giết mình, trước khi bị giết thêm lần nữa. Chúng ta phải bắt được hắn."

Tôi cau mày, nói: "Nếu không tìm được thì sao?"

Cô gái đau đớn nhìn tôi nói: "Còn thêm một lần nữa. Chúng ta giết hắn hoặc bị hắn giết, chỉ có hai kết quả thôi."

Tôi không quá tin vào những lời này, hỏi: "Tại sao cô biết?"

Cô gái đang định nói gì đó thì ở lầu hai bỗng truyền xuống tiếng kính vỡ, tiếp theo là một mảnh kính lớn rơi xuống. Tôi kéo cô ta đập vào lòng mình, Bạch Dực nhanh chóng kéo chúng tôi ngã nhào ra sau. Ngay khi tất cả chúng tôi ngã xuống, thì mảnh kính cũng rơi chạm đất. Tôi nhanh chóng dùng tay che đầu, tránh cho cô ta bị kính vỡ cắt trúng.

Tôi bị cảnh này làm cho hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Nhìn qua Bạch Dực, anh cũng đang thở hổn hển. Bạch Dực ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, rào chắn bằng kính rơi xuống một mảnh lớn. Nếu không có ngoại lực rất mạnh đánh tới chắc chắn sẽ không rơi vỡ như vậy được.

Lẽ nào nơi này có người muốn giết chúng tôi? Phải chăng là gã đàn ông cổ quái mà cô gái kia từng nhắc đến?

Cô gái chui từ lòng tôi ra ngoài, đùi bị cắt đứt. Tôi đưa khăn giấy, nhưng cô ta vốn chẳng quan tâm đến vết thương, thở hổn hển nói: "Hắn còn ở đây! Hắn muốn giết hết chúng ta!"

Tôi hỏi: "Hắn là ai?"

Cô gái quay đầu nhìn thẳng vào mắt tôi nói: "Hắn là một con quỷ."

Sau đó ba người chúng tôi thận trọng bước lên cầu thang, lòng lo lắng nó đột nhiên sập xuống. Mãi đến khi lên được trên lầu, chúng tôi mới phát hiện có rất nhiều hộp tủ tạo thành quầy triển lãm, rất dễ lạc trong đó.

Bạch Dực dùng tay chặn cô gái định bước tới nói: "Đừng tùy tiện đi vào."

Cô gái gật đầu chỉ vào người anh nói: "Tôi biết, anh sẽ có cách."

Cô ta nói tiếp: " 'anh' đã từng dẫn tôi vào."

Bạch Dực hạ giọng, cười: "Thật có nhiều ý tứ...."

Nói xong, anh lấy ra một túi gấm đựng chu sa, dùng chu sa vẽ phù chú lên mặt đất.

Tôi nhìn phù chú, lại nhìn quanh khu triển lãm, phát hiện cô gái kia nói chuyện chuẩn đến dọa người. Nhưng lời tiên đoán về cái chết của chúng tôi lại không xảy ra. Còn con quỷ mà cô ta nhắc đến kia, tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu ló mặt ra.

Ngoài ra, tôi cũng mơ hồ cảm nhận được dường như tinh thần của cô gái kia rất rối loạn. Cô ta không ngừng bí mật quan sát đại sảnh, nhưng nếu thấy chúng tôi chú ý thì lập tức quay đầu đi ngay. Cô ta nhất định đang lừa chúng tôi gì đó. Nhưng hầu như chuyện nào cô ta nói đều xảy đến, không sai vào đâu được. Có thể sau mười mấy phút nữa, tôi và Bạch Dực sẽ chết ở đây. Nhưng chuyện này sao lại có liên quan gì đến chúng tôi? Chỗ này quái đản đến độ chẳng bắt được manh mối nào cả.

Bạch Dực bày một trận pháp, phòng xuất hiện quỷ dẫn đường. Ba người chúng tôi đi vào khu triển lãm, nơi này bày biện các loại đồng hồ báo thức cũ kỹ, có vài cái vô cùng hoa lệ, khảm rất nhiều đá quý. Triển lãm thứ quý giá như vậy nhưng đến một móng bảo vệ cũng không có. Điều này khiến tôi vô cùng khó chịu, cứ như đang nằm mơ vậy.

Bạch Dực nhìn các quầy triển lãm, cô gái kia như luôn tìm thứ gì đó, tôi kéo tay anh nói: "Còn 5 phút nữa là đúng 1 giờ, cô gái này nói chúng ta sẽ chết. Nhưng con quỷ mà cô ta nhắc đến không hề xuất hiện. Nơi này tuy quái đãn nhưng không có cảm giác nguy hiểm."

Bạch Dực lắc lắc ngón tay, anh chỉ vào hướng đồng hồ, nói: "Em xem tất cả đồng hồ đều chỉ vào một thời điểm giống nhau như đúc, là 6: 26'. Rõ ràng khái niệm thời gian ở đây vô cùng trọng yếu. Còn nữa, chỗ này lẽ ra phải có bảo vệ, giờ này nên đóng cửa rồi, nhưng vừa rồi chúng ta lại bước vào dễ dàng như vậy. Chỉ cần đi theo cô gái kia thì gần như không gặp bất kì trở ngại nào. Cô ta cứ như đem thứ có sẵn đặt trước mặt chúng ta, còn chúng ta lại như đồng hồ được lên dây cót từ trước vậy."

Lúc này cô gái không quan tâm đến bàn luận của chúng tôi. Cô ta thấy chúng tôi không theo kịp thì quay đầu lại nhìn. Gương mặt trắng bệch dưới ánh đèn càng thêm vẻ âm trầm, nói: "Các anh nhanh lên một chút, sắp đến giờ rồi."

Tôi nhìn cô ta, dò hỏi: "Cô nói người đàn ông kia đâu rồi? Đến giờ chúng tôi còn chưa nhìn thấy."

Cô ta có chút lo lắng nhìn về phía chúng tôi nói: "Sẽ tìm được hắn."

Bạch Dực hỏi: "Thế thì tại sao cô lại muốn tìm hắn cho được? Nếu hắn là quỷ, cô đã trốn ra được, sao còn muốn trở về?"

Cô gái nói: "Đương nhiên là để cứu các anh!"

Bạch Dực nhìn tôi một cái, nói: "Nếu cô không dẫn chúng tôi đến, chúng tôi cũng sẽ không đến. Như thế không phải cô đang tiếp tục dẫn chúng tôi vào nguy hiểm hay sao?"

Cô gái không trả lời chúng tôi chỉ lặng yên nhìn vào mắt của Bạch Dực. Cô lắc đầu nói: "Các anh không biết, nếu không dẫn các anh đến đây, tôi...."

Cô gái còn muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên hoảng loạn cực độ. Cô ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào chúng tôi, sau đó quay đầu bỏ chạy. Tôi và Bạch Dực vội vã đuổi theo nhưng Bạch Dực cản tôi lại, chỉ vào mặt đất, nói: "Em xem!"

Tôi phát hiện trên mặt đất trống trải có rất nhiều bóng người. Nhưng chúng tôi lại không trông thấy người. Những chiếc bóng không ngừng đi lại trên mặt đất, dừng lại bên quầy triển lãm. Chúng tôi bước qua cũng không hề có cảm giác gì.

Bạch Dực nói: "Những bóng này có chút lạ, như đang quấn lấy nhau."

Dù anh nói thế, nhưng nơi này yên tĩnh vô cùng, vốn chẳng có người.

Bạch Dực hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay: "7 giờ 34 phút."

Bạch Dực thì thầm: "Còn hai phút nữa là đúng một giờ."

Tôi nhìn vào sâu trong các quầy triển lãm, kéo Bạch Dực xông lên phía trước. Chúng tôi có thể nghe được tiếng bước chân hỗn loạn của cô gái cách đó không xa, nhưng chẳng cách nào tìm được được người. Những chiếc bóng kia không ngừng quấn lấy nhau, tựa như chúng tôi đang rơi vào một vòng xoáy thật lớn. Tôi cấp tốc trốn chạy, cảm thấy dường như có rất nhiều người cạnh mình. Có lẽ bọn họ đang tham dự tang lễ, đều mặc y phục màu đen, đeo băng tang và mang hoa cúc. Ánh mắt họ tối tăm và quỷ dị thật khó hình dung, dường như đám tang đã khiến họ rất bất an. Lúc tôi chạm vào, họ vô cùng khinh bỉ nhìn tôi, thậm chí tôi còn nghe có người chửi lớn. Nhưng tôi biết tất cả đều không có thật, chỉ là một cảnh trong giấc mơ đầy hoang đường.

Tôi và Bạch Dực đang nôn nóng tìm người bỗng tất cả đồng hồ đều vang lên. Mấy trăm cái đồng đồ đồng loạt kêu lên làm tai đau đớn vô cùng. Âm thanh ầm ĩ như cực hình kích thích tai tôi. Bạch Dực nắm lấy tôi, tôi vốn chẳng nghe được anh đang nói gì. Anh kéo tay tôi chạy thẳng vào con đường dẫn đến chỗ sâu nhất.

Tôi và Bạch Dực không ngừng chạy xuyên qua những tiếng vang ầm ĩ. Âm thanh cộng hưởng đầy huyên náo vừa chân thực vừa hư ảo, chúng tôi không ngừng trốn chạy, cảm thấy nơi này không giống như khu triển lãm mà là một đám tang. Đám người kia không ngừng cuốn đi vây thành vòng tròn. Ngay khi tôi bước qua những chiếc bóng đến tận trung tâm của bọn họ, thì Bạch Dực đang chạy ở phía trước bỗng nhiên dừng lại. Chúng tôi phát hiện trước mặt mình có một vật đang đong đưa, giống như một quả lắc đồng hồ lớn.

Đến gần thì phát hiện cô gái kia! Không biết bị treo lên ống dẫn ở lầu hai khi nào, cổ bị một cái móc dính vào, không ngừng chảy máu, âm thanh nhỏ giọt như tiếng kim giây.

Tôi và Bạch Dực đều ngẩn người. Nhưng chúng tôi không có cách nào đem cô ta từ nơi cao như vậy xuống. Tôi gấp gáp đi đến, muốn kéo cô ta xuống. Lúc ngẩng đầu nhìn trần nhà, tôi phát hiện chỗ giao nhau giữa các đường ống dường như có một người. Hắn nằm đó nhìn chúng tôi, tôi cảm thấy hắn hơi giật mình, cô gái lập tức rơi xuống trước mặt chúng tôi. Sau đó, người nọ biến mất.

Bạch Dực, đỡ cô ta dậy, dùng tay chèn kín vết thương nơi cổ, nhưng đã không kịp. Lúc này cô gái vẫn chưa tắt thở, cô khó khăn chỉ tay về phía sau chúng tôi, sau đó mở miệng. Nhưng những tiếng đồng hồ ầm ĩ khiến chúng tôi không thể nghe được cô ta đang nói gì.

Cô ta vươn tay khó khăn kéo Bạch Dực lại sát mặt mình, mở miệng nói gì đó, tiếng rất nhỏ mà xung quanh lại đang ầm ĩ. Bạch Dực đặt sát tai vào miệng cô ta. Cuối cùng thì tất cả tiếng chuông cũng dừng lại, tiếp theo là cô gái kia tắt thở. Tôi kinh ngạc nhìn chuyện đang xảy ra. Không giống như đời thật, tôi ngỡ mình đang nằm mơ. Tôi ra sức véo vào tay mình, đau vô cùng, lại cúi đầu nhìn Bạch Dực. Anh đang đứng đó không động đậy, cứ như người nộm. Tôi nghĩ ngay cả thi thể của cô gái kia cũng là giả.

Tôi lảo đảo lùi về sau vài bước. Bạch Dực nhặt cái đồng hồ báo thức rơi ra, tôi xem qua hỏi: "Cô ta nói gì thế?"

"Cô ta nói còn có thể thêm một lần nữa...."

Bạch Dực vừa nói xong thì chúng tôi chợt nghe tiếng cô gái hét lớn vang lên từ đại sảnh. Cô ta cứ mở to mắt mà chết, tôi muốn giúp cô ta nhắm mắt nhưng không tài nào làm được. Lúc này lại phát hiện trên tay cô có một chiếc vòng nhựa. Nhìn kỹ là một chiếc vòng đeo cho xác chết, trên đó được ghi rõ danh tính của thi thể.

Trên đó ghi tên của cô ta, là Ân Sở Vũ. Còn ghi cả thời gian chết: 6: 36'

Bạch Dực ngồi xổm xuống, anh sờ sờ tay của cô gái nói: "Bắt đầu cương cứng, không giống như vừa mới chết. Cô ta đã chết khá lâu rồi, thi thể lạnh như băng."

Tôi đứng lên nói: "Cô ta đã chết lâu rồi."

Bạch Dực nói: "Đồng hồ của cô ta đâu?"

Tôi phát hiện đồng hồ rơi cách đó không xa, muốn đến nhặt lên, Bạch Dực kéo tôi lại nói: "Cẩn thận, để anh."

Anh thận trọng đến gần cái đồng hồ, tôi theo sau tùy thời yểm trợ. Bạch Dực cúi người xuống nhặt lên, chúng tôi dồn tất cả chú ý vào kim chỉ giờ. Khi ấy, tôi bỗng có cảm giác cổ mình bị xiết lại, không cách nào chuyển động được. Tôi đưa mắt nhìn người đang ở sau lưng. Chắc chắn là một người đàn ông, lẽ nào người đàn ông mà cô gái kia nói đến là có thật? Tôi ra sức vươn tay về phía Bạch Dực, nhưng nhưng anh lại đứng sững ra, qua khoản hai giây mới lao đến. Ngay khi anh vừa hướng về tôi thì bàn tay đang xiết cổ tôi bỗng buông lỏng ra. Tôi té nhào ra đất không ngừng thở hổn hển. Bạch Dực kéo tôi lên, tôi hỏi: "Sao anh ngẩn người ra thế, có nhìn rõ hình dáng của tên kia không?"

Bạch Dực cau mày nói: "Không có."

Tôi khó hiểu nhìn anh: "Khoản cách gần như vậy anh lại nhìn không rõ? Hay là hắn mang mặt nạ phòng hộ?"

Anh mắt của Bạch Dực rất kỳ lạ nói: "Không, anh không nhìn thấy người."

Tôi ngây người ra nhìn anh, lại sờ sờ vào cổ mình, cảm thấy sức lực lúc nãy thiếu chút nữa là bẻ gãy cổ mình, sao anh lại nói không thấy ai? Lẽ nào tôi tự huyễn hoặc mình sao?

Ảo giác, tôi thừ người ra, lẽ nào tất cả đều là ảo giác của tôi. Tôi bắt đầu hoài nghi xung quanh. Bốn bên yên tĩnh như phần mộ, trừ tiếng đồng hồ ngoài kia thì chỉ có chúng tôi và một xác nữ. Tôi cúi đầu nhìn thi thể, cô ta còn mở to mắt nằm đó, hai tay vẫn duy trì tư thế giãy giụa, da đã nhanh chóng xuất hiện vết đốm. Gương mặt vốn duyên dáng giờ trở nên vô cùng dữ tợn nhìn cứ như đang cười gằn đầy ác độc.

Bạch Dực nói: "Nếu đúng như lời em nói, thì cô gái này lúc sắp chết cũng cảm nhận được có người muốn giết em, chỉ có thể giải thích theo trình tự này."

Tôi nhìn anh hỏi: "Là sao?"

Bạch Dực cầm cái đồng hồ lên, anh nói: "Em gặp cô gái kia đầu tiên, anh thì muộn hơn em. Nên có lẽ người con quỷ kia muốn giết trước phải là em, sau khi em chết rồi mới đến lượt anh."

Tôi ôm đầu, cảm thấy gáy mình đau đớn từng trận một, không tự chủ mà lui về sau. Bạch Dực thở dài nói: "Em đừng nghi ngờ anh, anh biết cảm giác lúc này của chúng ta là giả. Anh cũng biết từ lúc cô gái kia bước vào cửa hàng dường như có gì đó không được bình thường. Hiện tại em nên xem giờ một chút."

Tôi nhìn anh, anh đưa cái đồng hồ kia cho tôi. Thời gian trên đó là 6:36'. Anh nhìn đồng hồ đeo tay của mình, nói: "Em nhìn lại thời gian của chúng ta..."

Tôi giở tay, xem đồng hồ của mình. Lúc này là 6:36'

Tôi nhìn vào nó, không tin tưởng nói: "Thời gian lùi lại."

Bạch Dực nhìn xung quanh, nói: "Chúng ta rời khỏi nơi này đã, về rồi hãy nói."

Bạch Dực trả lại đồng hồ cho cô gái. Anh nhìn thoáng qua cô, sau đó cởi sơmi đắp lên đầu cô.

Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng bị Bạch Dực ngăn lại, anh muốn chúng tôi về trước, đợi sáng mai thì hơn.

Về đến cửa hàng, tôi và Bạch Dực đều chưa hoàn hồn, còn Lục tử thì mặt đầy nghi hoặc hỏi chúng tôi đến đó làm gì. Cậu ta nói mình đi mua cơm tối, trở về thì cửa khóa, chúng tôi cũng đi mất.

Tôi kể lại chuyện mình vừa trải qua cho cậu biết. Cậu ta nói chắc chắn không có đồng hồ. Cậu ta không hề thu vào vật nào như vậy.

Lục tử cau mày nói: "Nhưng lúc mình rời khỏi, ông lão cách vách nói thấy có người vào tiệm, tiếp theo là lập tức rời đi, giống kẻ trộm ấy. Nên đặc biệt lưu ý mình kiểm tra xem có mất thứ gì không. May là không thiếu thứ gì, An tử, chúng ta phải cẩn thận một chút, tiền bạc ít ỏi, chịu không nổi trộm cướp tương tư đâu đấy."

Tôi nói: "Sao trách mình được? Cậu ra ngoài sao không khóa cửa."

Lục tử aiz một tiếng, nói: "Được, được, chúng ta đều cẩn thận một chút là tốt nhất. Bất quá, các cậu gặp phải chuyện này cũng quá huyễn hoặc. Cuối cùng thì ra sao rồi?"

Tôi và Bạch Dực đều cho rằng chuyện này quá cổ quái, nhưng không đầu không đuôi cũng không biết tra bằng cách nào.

Hôm sau, tôi và Bạch Dực đến phòng triển lãm kia, nhưng nơi đó vốn chẳng trưng bày đồng hồ, cũng không phát hiện thi thể phụ nữ nào cả.

Tất cả giống như một cơn ác mộng đầy ly kỳ của tôi và Bạch Dực.

Tôi cho rằng, rất có khả năng đây chỉ là một một cơn ác mộng. Cô gái kia thật ra là một quỷ hồn mà thôi. Bạch Dực cũng không nói gì, anh không hề đề cập đến chuyện này. Sau hết tôi không biết cô gái kia đã nói gì với anh, dù sao cũng không đơn giản như thế. Nhưng Bạch Dực chẳng chịu hé răng, anh chỉ bảo là chuyện qua được thì cho qua, nếu không qua được sẽ rất phiền phức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro