Phiên ngoại 4.3 - Đao đăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng chúng tôi cũng đi qua những dãi núi, đợi đến nơi cũng là lúc chạng vạng tối. Ánh dương vàng vỡ vụn chiếu vào vách đại sơn có vẻ trang nghiêm đặc biệt. Đó là cực hạn của tĩnh lặng, là sự yên tĩnh hư vô sâu thẳm trong tâm hồn.

Chúng tôi trọ tại một nhà khách do người địa phương mở. Nơi này rất đơn sơ, trong phòng vô cùng tối, chẳng hiểu sao họ lại không mở đèn. Chúng tôi sắp xếp ổn thỏa, uống một cốc trà bơ mới cảm thấy ấm áp đôi chút. Lục tử cầm cốc trà đưa lên mũi ngửi, nói: "Mẹ nó, xa kinh thật, gặp mặt quả chẳng dễ dàng gì."

Daiwa uống cạn cốc trà nói: "Chúng ta đợi một chút rồi gặp hắn ngay. Hắn đang đợi đấy."

Thế là chúng tôi ăn vài cái bánh dày[1] rồi đến chỗ của Sowang.

________

[1] Nguyên văn tiếng Trung là 糍粑 là loại bánh bên ngoài là bột bên trong là nhân mặn hoặc ngọt, thường được viên lại tròn tròn rồi hấp lên. Ở chỗ của bạn Hữu gọi là bánh ít trần, còn từ toàn dân là gì thì bạn Hữu không biết. Tra từ điển thì nói là bánh dày, nên để tạm, có ai biết nó gọi là gì thì chỉ bạn Hữu với
________

Hắn ở nơi rất hẻo lánh phải mất một lúc lâu mới tìm được. Nhà của Sowang nhìn vô cùng khác biệt, so với không gian quanh đó có vẽ vượt trội hơn hẳn. Rèm cửa bằng thảm lông cừu thượng hạng, còn có màn chắn gió bằng da dê dày. Nhưng xà nhà ở đây khiến tôi khó chịu. Tóm lại tôi không muốn làm trụ nhân[2] cho căn nhà này. Xung quanh không có hàng xóm, đó chỉ là một căn nhà lẻ loi, được vây lại bởi tường đất, phía sau là đại sơn màu xanh xám, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy ngôi nhà này vậy.

_______

[2] Những căn nhà (hay lâu đài) lớn ngày xưa thường có hủ tục chôn người vào cột, hoặc dưới cột gọi là 'Trụ nhân' để làm linh hồn bảo trợ cho nơi đó.
_______

Ống khói phả ra khói đen, hòa lẫn trong đó là mùi của bánh bột nếp, nhưng khi ngửi kỹ còn có một mùi tanh khác lạ. Tôi phát hiện khung cửa đều là dầu, nơi nơi dường như đều được bôi một lớp dầu đặc.

Chúng tôi gõ cửa, tiếp theo là bước vào nhà theo nghi thức của dân tộc Tạng. Bên trong rất bừa bãi, trên tường còn đang treo một bức Tangka[3], đồ đạt được đặt tùy tiện gần đó, xung quanh tỏa ra mùi ẩm mốc khó chịu.

________

[3] Là tranh vẽ (hay thêu) hình Phật có thể cuốn lại được thường được treo ở tu viện hay thờ ở gia đình
________

Khác với tưởng tượng của chúng tôi, Sowang là một người đàn ông rất gầy, da cũng rất đen. Hắn mặc Tạng bào màu lam, ngồi ở góc phòng, ánh mắt vô cùng u ám. Ánh nhìn khiến người khác cảm thấy không chỉ đơn giản đang nhìn mình mà là đang nhìn vào thứ gì đó ở phía sau. Hắn đưa rượu cho chúng tôi ý bảo uống đi. Không khăn Hada niềm nở, chẳng có trà bơ ngọt ngào, đến một cốc nước nóng cũng không chuẩn bị. Như vậy thật không giống với đạo đãi khách của Tây Tạng.

Daiwa ghé sát vào chúng tôi nói: "Hắn là thế đó, chưa bao giờ chuẩn bị thứ gì cho người khác, cho chúng ta vào nhà đã rất tốt rồi. Có vài người muốn gặp cũng chỉ có thể đến chùa chờ hắn thôi."

Daiwa ngồi xếp bằng lên giường đất trước, sau đó đến chúng tôi. Tiếng Trung của Sowang rất cứng nhắc, thỉnh thoảng lại xen vào tiếng địa phương nên cần Daiwa phiên dịch.

Lục Tử rất cẩn thận, nói rất hợp lý. Ý tứ đơn giản là mong muốn Sowang làm hướng dẫn du lịch cho chúng tôi, tốt nhất là có thể thuyết minh chi tiết về tục thiên táng, đương nhiên sẽ cho hắn một phần rất hời. Nhưng Sowang vừa nghe dính đến tiền thì sắc mặt vô cùng xấu xí. Tôi thầm nghĩ hỏng rồi, hẳn vị này chính là một tín đồ khổ hạnh, hắn đang cho rằng chúng tôi bàn chuyện tiền bạc dung tục với mình.

Sowang uống một ngụm rượu, lớn tiếng nói: "Tôi không muốn làm hướng dẫn viên du lịch gì đó, các người cũng đừng nói chuyện tiền bạc. Tôi không thiếu tiền, không cần các người đến trông."

Tôi nhìn người đàn ông trung niên gầy gò này rất lâu. Hắn mặc Tạng bào hảo hạng, cổ đeo vài dây trang sức bằng vàng cùng Phật châu quý giá. Lúc này Sowang chuyển động thân thể, đống châu bảo này liền phát ra âm thanh leng keng, nhưng trên người hắn lại phả ra một mùi rất khác thường. Tôi không khỏi kịt mũi, mùi này không chỉ là thối thông thường, nó khiến tôi liên tưởng đến mùi của tử vong. Hắn bỗng hớp một ngụm rượu, nói: "Nghe nói cậu vẫn luôn thăm dò tin tức của tôi."

Lục tử cũng không giấu giếm, thành thật nói: "Đúng vậy, tôi muốn...."

Sowang lạnh lùng cười một tiếng, cắt ngang lời Lục tử: "Đừng thăm dò nữa, chẳng ít gì." Nói xong hắn nhìn thoáng qua Daiwa, dường như những lời này là nói với anh ấy.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chim. Sowang không nói chuyện với chúng tôi nữa mà lập tức đứng lên, lảo đảo đi ra cửa, tiếp theo lấy vài thứ từ bình sứ cạnh đó ném ra ngoài, sau mới về lại giường đất. Hắn xoa xoa tay vào y phục, tôi phát hiện tay hắn có vài vết máu. Nhưng hắn lại làm như chẳng có gì tiếp tục uống rượu, nhai đùi dê trong chậu, sau đó cứ lặng yên nhìn Bạch Dực và tôi nói: "Các người không giống cậu ta, là người đã chết rồi. Thân thể các người không có mùi của người sống."

Mặt Bạch Dực vẫn không biến sắc nhìn lại, thản nhiên nói: "Thân thể ngài cũng có mùi không thuộc về người."

Sowang hơi giật mình, hắn cười khùn khục, tiếp theo là mở rộng miệng cười đến gập cả lưng. Nói: "Thật có ý, đúng vậy. Tôi không phải là một người sống."

Nói xong hắn ghé sát vào chúng tôi, mở to miệng, nói gằng từng chữ một: "Ta là một ác quỷ!"

Thấy chúng tôi đều hoảng hốt, hắn lại bắt đầu cười, lại không ngừng uống rượu, mãi đến khi say mèm.

Tôi cảm thấy hắn quá mức khác thường, như một gã điên. Tôi nhìn Lục tử, ý hỏi hướng dẫn viên như vậy cậu cũng dám thuê? Mặt Lục tử quả nhiên xấu hổ, cậu ta thật không ngờ chuyện diễn biến như thế. Mắt Daiwa cũng hiện lên khó xử, nhưng Bạch Dực vẫn nhìn chằm chằm vào Sowang.

Sowang nói: "Các người không giúp được ta. Y giận lắm, giận đến độ ngày nào cũng thổi sáo ở đó. Y mang dáng vẻ già nua, ha ha, dáng vẻ già nua."

Nói xong hắn nhìn ra cửa huýt sáo. Chúng tôi cũng dõi theo, bên ngoài, trừ gió ra thì chẳng có gì cả, nhưng chúng tôi như đang nghe được tiếng người thì thầm trong mơ hồ.

Sowang chửi mắng một lúc lại thì thầm van xin sợ sệch. Hắn lẩm bẩm nên chúng tôi nghe lúc được lúc mất. Sau đó hắn đột ngột đứng lên như thấy được thứ gì sau lưng chúng tôi. Hắn ném lên vai tôi một khúc xương, tôi giật mình nhảy dựng lên, bỗng cảm thấy có thứ gì vừa rơi từ vai mình xuống, nhìn lại là một chiếc lông chim. Sowang lạnh lùng nói: "Các người đi được rồi, đừng dò hỏi chuyện của tôi. Tôi không cần các người giúp đỡ."

Nói xong liền xoay người lại, đưa thẳng lưng về phía chúng tôi. Tự hắn niệm kinh một mình, tay bắt đầu cầm Mani[4], cũng không nói với chúng tôi câu nào nữa. Lúc này Bạch Dực liền đứng lên, anh nói: "Chúng ta đi thôi."

________

[4] Nguyên văn tiếng Trung 转经筒 là dụng cụ cầu nguyện của người Tây Tạng
________

Tôi kéo Lục tử, cậu ta lắc đầu bất đắc dĩ. Daiwa nói với Sowang vài câu tiếng Tạng. Rốt cuộc hắn cũng ngừng một chút, cuối cùng thì miễn cưỡng gật đầu, Daiwa thở dài rồi theo chúng rời khỏi.

Lục Tử nói: "Hết cách rồi, đành phải chuyển hướng du lịch thôi. Đầu óc người này không được bình thường. Daiwa, không phải cậu nói hắn rất ít khi giao du với người khác sao?"

Daiwa nói: "Đúng thế, rất ít, hơn hết người đến lại càng ít. Nếu không thì ai cũng có thể gặp được rồi."

Bạch Dực nhìn bóng lưng trong phòng nói: "Các cậu không phát hiện nơi này rất cổ quái à?"

Tôi hỏi: "Nói vậy là sao?"

Bạch Dực nói: "Căn nhà này không có cửa sổ, cứ như một cái hộp bằng đá."

Nghe anh nói xong tôi bắt đầu nhận ra, ngôi nhà này quả nhiên được xây bằng đá, phong tỏa như nhà tù. Thảo nào tôi cảm thấy nó không giống các ngôi nhà bình thường khác. Bạch Dực nói tiếp: "Hơn hết, hắn không chịu giao tiếp nhiều với chúng ta hay bất kể ai khác. Các cậu có chú ý không, hắn không hề nhìn đến mặt chúng ta, ngược lại cứ nhìn chằm chằm vào phía sau. Hắn như nhìn thấy gì sau lưng chúng ra, sau cùng dường như nhận ra được thứ gì đó ở sau An Tung...."

Bạch Dực vừa dứt lời, chúng tôi lại nghe được tiếng chim kêu rất thê lương như muốn ngăn cản. Trời Tây Tạng tối rất nhanh, xung quanh giờ đã tối đen, ngoài ánh sáng của đèn pin trên tay Daiwa thì không còn chút sáng nào nữa. Chúng tôi quay đầu nhìn lại ngôi nhà của Sowang, phát hiện người đàn ông kia đã đứng ngay cửa nhìn chúng tôi từ lúc nào. Thấy chúng tôi quay đầu, hắn liền trốn nhanh vào nhà, tiếp theo chúng tôi nghe được tiếng cười đầy quái dị vang ra từ đó. Âm thanh kia không giống của Sowang mà khàn như tiếng chim kêu.

Tôi lo lắng nhìn xung quanh, chỗ xương bị ném trúng ở vai lúc nãy bắt đầu đau nhức. Bạch Dực phát hiện tôi khác lạ thì nói: "Rời khỏi đây trước đã."

Lục tử nói: "Aiz, được, người này mà làm hướng dẫn viên chắc gặp chuyện xui xẻo, chúng tôi đi thôi."

Nói xong liền giục Daiwa dẫn đường nhanh một chút. Anh ta lo lắng nói: "Chúng ta nên đi nhanh lên. Buổi tối không nên ở chỗ này lâu."

Bạch Dực vỗ vai tôi, tôi cùng mọi người trở về. Nhưng lưng tôi có gì đó rất ngứa, tôi lại lôi từ cổ của mình ra một cái lông chim. Nó phả ra một mùi hôi thối thật khó ngửi.

Tôi linh cảm mãnh liệt, trong căn nhà trống đó đang có thứ gì, còn Sowang lại rất muốn kể với chúng tôi, nhưng lại không dám nói ra. Thứ đó đang giám sát hắn.

Và Daiwa nhất định biết gì đó....

Về lại nhà nghĩ, chúng tôi ăn uống qua loa rồi đi ngủ. Nửa đêm trời nổi gió, khí hậu phía bắc Tây Tạng rất ác nghiệt, cuồng phong rét buốt, giữa đêm rít gào như sói tru. Gió lớn đến nổi tôi không nghe được bất cứ âm thanh nào khác. Trong phòng rất lạnh, nhà nào giữa phòng cũng có một cái bếp. Nghe nói mấy chỗ rẽ mạc thì đến bếp cũng không có, sáng sớm rời giường liền cảm thấy cả người như phủ thêm một lớp sương móc.

Qua không biết bao lâu, tôi lại nghe được giữa tiếng gió nhàm chán là tiếng sáo. Tuy rất nhỏ, nhưng lại mơ hồ truyền đến, cứ như đang vẫy gọi thứ gì đó. Gió lớn trên cao nhiên lại xuất hiện tiếng sáo quỷ dị, tôi lắng tai, phát hiện âm thanh kia càng lúc càng gần, hơn nữa cũng càng rõ hơn. Nó cất lên nghe như tiếng chim kêu.

Tôi trở mình, chẳng thể ngủ lại được. Cảm thấy phía sau rất ngứa nên gãi vài cái, nghĩ thầm chắc do vài ngày chưa tắm, da có chút dị ứng. Tôi cố không nhớ đến chuyện xảy ra trong nhà của Sowang mà gắng sức phân biệt tiếng sáo trong gió, nhưng dù thế nào cũng không tài nào nắm bắt được. Nó là một tổ hợp âm thanh nhỏ khẽ hòa lẫn cùng gió.

Tiếp theo lại cảm thấy như có thứ gì đang gõ vào cửa sổ. Nhưng nơi chúng tôi ở là lầu ba. Tôi tự trấn an đó là tiếng gió thổi, ép mình ngủ tiếp, thật chẳng muốn vì ngủ không ngon mà dẫn đến mất sức đề kháng. Bị cảm ở Tây Tạng cũng có thể chết người.

Đột nhiên nghe rầm một tiếng, cửa sổ bị thứ gì đó đập vỡ. Thần kinh tôi vốn đã rất căng thẳng, liền nhanh chóng từ giường bật dậy. Từ cửa sổ bay vào một cái bóng thật lớn, nó bay quanh trần nhà, phát ra tiếng kêu kinh khủng. Bạch Dực đã ngồi cạnh tôi, chúng tôi nhìn chằm chằm lên trên, gió lớn thẳng thừng sộc thẳng vào phòng, nhiệt độ không khí thoáng chốc hạ xuống.

Bạch Dực khoác cho tôi cái áo choàng, nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Tôi lắc đầu nói: "Không biết. Kính vỡ. Có thứ gì bay vọt vào."

Bạch Dực mở đèn, trên đất đều mảnh kính vỡ, nhưng tiếng đập vẫn còn. Cửa sổ đã như thế sao vẫn còn tiếng đập? Chẳng lẽ không phải chim? Chúng tôi cảm thấy đã có thứ gì vào phòng, nhưng bên trong chẳng có gì cả.

Mặt tôi bị gió lạnh thổi cho đau buốt. Tóc của Bạch Dực đã bị gió làm rối tung. Mắt anh điềm nhiên lạnh lùng thâu tóm động tĩnh trong bóng đêm. Ngoại trừ cuồng phong bên ngoài thì không hề có thứ gì xông vào phòng chúng tôi. Tiếp theo là sự bất an không ngừng dâng lên. Tôi khẽ hỏi: "Anh có nghe tiếng sáo không?"

Bạch Dực gật đầu. Anh không hề lơ là cảnh giác phút nào. Trong phòng có thứ gì đó vụt qua, nó có mùi như Sowang. Nhưng lúc này Lục tử lại chạy ào vào, nói: "Lão Bạch, An tử, các người mau đến đây. Daiwa điên rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro