Phiên ngoại 5.4 - Bắt ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tôi còn chút ngờ nghệch, cố sức giũ bỏ những hình ảnh vừa xem. Lúc này Bạch Dực lại đốt nhang thơm. Trong nháy mắt tôi có thể cảm nhận được mùi bạc hà ngập tràn trong phòng, tôi nhắm mắt ra sức lấy lại tinh thần.

Nhưng những hình ảnh trong đầu không hề biến mất. Đặc biệt là đóa hoa cúc sau cùng, những hình ảnh đen trắng cứ ăn sâu vào não tôi, không cách gì đẩy ra được. Cảm giác cô đơn, quạnh hiu cứ đọng thật sâu trong lòng tôi rồi từ từ lan tỏa ra.

Bạch Dực vỗ trán tôi, anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai: "Thái thượng thai tinh, ứng biến vô đình. Khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an trữ. Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh. Cấp cấp như luật lệnh" ( ~ Thái thượng tinh tú, chuyển đổi không ngừng, trừ tà buộc mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ vô ngần, tâm trí bình an, tam hồn vĩnh cửu, phách không tiêu tán. Lập tức nghe lệnh.)

Đọc xong tôi cảm thấy anh ấn nhẹ vào huyệt Thái Dương của tôi, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác lẫn quẫn kia. Trong đầu cũng không còn u ám như trước.

Tôi vỗ trán nói: "Cuối cùng em cũng biết được tại sao Lục tử lại trở nên như thế."

Bạch Dực vừa châm một điếu thuốc vừa nói: "Lục tử vì xem thứ này, tiếp theo bị các cảnh trong đó tạo thành thuật nhíp hồn mê hoặc. Nhưng khi chúng ta biết đã quá muộn, nếu cậu ta vừa xem xong liền sử dụng Tịnh Thần chú, có lẽ đã không sao."

Tôi gật đầu nói: "Lúc ở bệnh viện Lục tử có nói 'không có người', sau lại nói cậu ta tìm được người thứ nhất. Em không biết đó có nghĩa gì?"

Bạch Dực ngậm điếu thuốc, tay xoa xoa hai bên trán nói: "Tên bộ phim là 'Gaze at me' dịch sát nghĩa có ý muốn người khác lúc nào cũng phải luôn rất chú tâm theo dõi nó. Bất kể em làm gì, cuối cùng cũng đều nghĩ về nó. Kết quả là em sẽ làm cho nó tiếp tục tồn tại. Nhưng thứ gì cần phải xem thật kỹ? Đến tột cùng, những cảnh đó muốn biểu thị điều gì? Chắc chắn có lý do riêng."

Tôi lắc đầu không biết. Bạch Dực dụi tàn thuốc, nói: "Đến bệnh viện thêm lần nữa."

Tôi nhìn anh tán đồng, nói: "Đúng vậy, phải hỏi cậu ta tìm được người đầu tiên rốt cuộc là gì?"

Trong bệnh viên, Lục tử vẫn lẻ loi nằm trên giường, xung quanh có vài y tá đang tới lui nhưng cậu ta vẫn không hề phản ứng, mặc kệ họ truyền nước biển, lấy máu gì đó. Nhớ lại trước kia cậu ta sợ kim tiêm biết bao, hiện giờ thì chỉ còn mỗi cái vỏ bên ngoài là Lục tử. Chúng tôi đến trước mặt, nhưng cậu đã không nhận ra ai nữa. Bác sĩ đề nghị chúng tôi chuyển cậu ta sang khoa tâm thần, nhưng với vấn đề viện phí và thuốc men hiện tại thật không cách nào chuyển đi được. Tôi ngồi trước mặt, bất kể có phất tay cỡ nào, cậu ta cũng không có phản ứng.

Bạch Dực nhìn tôi nói: "Em mạnh dạn nói với cậu ta về bộ phim, may ra có kết quả."

Tôi nghĩ rất lâu cuối cùng nặn ra một từ: "Hoa cúc...."

Không ngờ Lục tử quả thật có phản ứng, cậu ta ngây ngẩn quay đầu qua nhìn tôi, lặp lại đầy máy móc: "Hoa cúc...."

Suy nghĩ bậy bạ của tôi lại phát tát. Thầm cười, tự nhủ: "Thằng ranh này có phản ứng với hoa cúc... Thật cố gắng nhá...."

Nhưng chẳng đợi tôi dẫn dắt tiếp, cậu ta bắt đầu lẩm bẩm: "Tìm không ra, tìm không ra. Chỉ tìm được người đầu tiên. Gương mặt đó, chỉ tìm được người đầu tiên.... Mặt, thứ khác... còn gì nữa? Tôi không biết mà... tha cho tôi đi."

Đột nhiên Lục tử co quắp người lại, tôi hoảng hốt vội vàng nắm tay cậu. Bạch Dực nhanh chóng cuộn chiếc khăn mặt gần đó nhét vào miệng cậu ta, phòng chuyện cắn phải lưỡi. Tiếp theo bác sĩ và y tá đều ùa vào.

Y tá nói: "Bác sĩ, bệnh nhân này đã điên rồi."

Sau đó tôi và Bạch Dực bị một đám người đến chữa bệnh và chăm sóc đẩy ra ngoài. Hơn mười phút sau, bác sĩ cho chúng tôi vào. Lục tử đã hôn mê. Hơn hết bác sĩ đề nghị chúng tôi đến thăm bệnh vào một ngày khác. Nhìn chung ông ta đã hoàn toàn cho rằng Lục tử mắc bệnh tâm thần.

Tôi đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn Bạch Dực nói: "Phải nghĩ cách nào đó, nếu không Lục tử sẽ thành người điên mất. Cậu ta thật quá xui xẻo."

Bạch Dực hỏi: "Em còn nhớ cậu ta nói gì không?"

Tôi hỏi lại: "Nói gì?"

Bạch Dực nói: "Cậu ta nói mặt, mặt người."

Đầu tôi dần hiện lên những hình ảnh rời rạc của các đoạn phim ngắn kia. Đột nhiên xuất hiện gương mặt của người phụ nữ đầu tiên trong phim. Tôi không dám nhớ đến quá nhiều, sợ lại bị điên như Lục tử.

Bạch Dực hỏi: "Diễn đàn kia còn những người khác đã xem bộ phim này?"

Tôi lập tức hiểu ý anh. Tuy các comment đã bị che lại, nhưng chúng tôi vẫn có thể đăng comment mới. Việc này tuy nguy hiểm nhưng ít ra có thể thu về một vài tin tức.

Manh mối của Lục Tử đã bị cắt đứt, người thân của cậu ta cũng không nhiều. Quan hệ bà con cũng rất xa, họ chỉ nói vài câu cám ơn với tôi rồi đi mất. Thế nên lại rơi vào cùng đường, chúng tôi chỉ có thể trở về nhà tìm đầu mối.

Tôi vào diễn đàn kia, vẫn chẳng có bao nhiêu người như cũ. Bạch Dực bảo tôi nhanh chóng hỏi thăm, anh phải làm vài việc chuẩn bị. Nói xong liền bắt đầu lục tìm trong chiếc gương của mình. Anh lấy ra một khối gì đó, còn thổi thổi vài cái vào nó. Hẳn là anh đã tìm được thứ gì đó khiến mình hứng thú.

Tôi gõ một comment khá bắt mắt, nhưng qua năm phút vẫn không ai để ý đến tôi. Sau đó có vài người reply nhưng không có giá trị.

Bạch Dực lựa được vài thứ, xong quay ra hỏi tôi có tin gì không. Tôi nói: "Anh xem, đều là icon, chẳng hay ho gì cả."

Bạch Dực đưa cho tôi một ly trà nói: "Cũng thường thôi. Nếu em hỏi như vậy sẽ chẳng thể tra ra được manh mối gì đâu."

Tôi cười ha ha, nghe cũng mạnh miệng, bảo anh thử xem. Bạch Dực không màn đến tôi, gõ gì đó, bỗng có người vô cùng cổ quái trả lời.

"Chi tiết mới là then chốt."

Bạch Dực nói mấy lời này, tôi đột nhiên nhận ra đó là Người Một Miệng.

Tôi bỗng dựng đứng lông tóc, các suy luận vừa khớp. Bạch Dực mở thông tin cá nhân của người này. Trong đó chỉ có một câu, mà câu đó lại là gaze at me. Tôi bỗng nhớ bạn bè trong QQ cũng có một người lạ tên như vậy. Tối qua vừa kết bạn thì lập tức biết được tin của Giàu To Rồi. Nhưng người nọ không trả lời, avatar vẫn xám xịt như cũ.

Tôi cảm thấy chuyện thật trùng hợp. Chắc chắn bộ phim đã nhắn gởi điều gì. Bất kể thế nào nó giống như một hồn ma và các chi tiết trong đó dường như có thể vạch trần bí mật của hồn ma này. Còn "Người Một Miệng" này đóng vai trò gì, có liên quan gì đến bộ phim. Tôi vò đầu, comment mới không ngừng xuất hiện nhưng "Người Một Miệng" kia lại không nói gì hết.

Bạch Dực lại nhắc lại câu hỏi, cuối cùng nói: "Xem bộ phim thêm lần nữa."

Tôi do dự: "Hẳn phải phòng bị, nếu không chúng ta lại mắc bẫy."

Bạch Dực cười nói: "Anh có cách."

Bạch Dực để trước máy vi tính một khối thủy tinh. Tôi nhận thấy đó là một khối bạch thủy tinh rất vững vàng. Dân gian thường cho rằng đá vỏ chai có tác dụng trừ tà rất mạnh, nhưng rất ít người biết bạch thủy tinh có danh xưng là đệ nhất tinh vương. Giữ các loại thủy tinh nó chính là hoàng đế, một trong những thất bảo của Phật giáo, còn có tên là Mani bảo châu, biểu thị cho luân hồi, đối với tinh thần và trí nhớ có lực che chở rất mạnh. Đặc biệt là bạch thủy tinh hình khối có năng lực cường đại hơn nữa. Ngoài ra Bạch thủy tinh là bảo thạch duy nhất không cần khai quang mà vẫn có tác dụng thanh lọc trừ tà, tác dụng vô cùng tốt.

Lúc này Bạch Dực lại đốt nhan thơm mùi bạc hà, đồng thời hướng về màn hình liên tục đọc thần chú. Anh mở hết cửa lớn và cửa sổ, không khí mát lạnh thoáng chốc tràn ngập cả phòng. Tâm tình chúng tôi đều bình ổn, anh mới bắt đầu mở phim. Cảnh được nhìn xuyên qua thủy tinh có chút mơ hồ, nên phải đặc biệt cố gắng. Bất quá chỉ làm như vậy chúng tôi mới có thể bình tâm xem những đoạn phim đó.

Bạch Dực dừng ở một đoạn, nhưng chúng tôi vẫn không có manh mối như cũ, tôi nói: "Mặt của người phụ nữ này không có gì đặc biệt cả."

Bạch Dực xoa cằm, anh chậm rãi nói: "Nếu không phải phụ nữ thì sao?"

Tôi ngạc nhiên, nhưng lập tức đáp lại: "Đúng vậy, nếu chỉ là gương mặt phụ nữ bình thường, Lục tử cũng không phải ngốc, đâu cần phải nghĩ rất lâu. Chỉ có một khả năng đó là người đầu tiên trên màn hình còn có gương mặt khác. Chúng ta đã bỏ qua gương mặt đó?"

Bạch Dực không nói gì, anh hỏi tôi: "Có cách gì chỉnh cho hình ảnh chất lượng hơn không?"

Tôi nói: "Có đấy, Ulead Video Studio, anh chờ một chút." Tôi cho bộ phim vào Ulead Video Studio, sau đó tổng hợp thành một bức ảnh. Tiếp theo phóng to nó lên xem, cuối cùng tại cảnh đầu tiên, ngay khoảnh khắc sát với màn đen tôi phát hiện sau lưng của người phụ nữ còn một gương mặt khác. Vì gần sát bên màn đen nên không thấy rõ cho lắm. Gương mặt kia xuất hiện ở phía sau, trong phòng của người phụ nữ. Ngay lúc người phụ nữ mặt không cảm xúc chớp mắt thì nó đã hiện ra sau lưng chị ta. Gương mặt đó đang cười, dáng vẻ tươi cười này khiến cho người khác ghê sợ, như là đang khen ngợi sự phát hiện của chúng tôi. Cùng lúc ấy màn hình bắt đầu tối lại. Chỉ duy nhất hình ảnh đó! Gương mặt kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, chỉ vào cái đầu vỗ bàn nói: "Hình gương mặt của người thứ nhất! Con mẹ nó quá chi tiết đấy! Tiếp tục, tìm cảnh tiếp theo xem có gương mặt nào nữa không?"

Tôi cảm thấy cuối cùng cũng có đường đi, nhưng Bạch Dực lại dội cho tôi một gáo nước lạnh, anh nói: "Đừng vui mừng như vậy. Lục tử cũng nghĩ đến cảnh đó. Cậu ta không ngừng nhớ lại hình ảnh, cũng như chúng ta, mỗi cảnh đều đem ra xét nét nhưng vẫn không cách nào tìm được hàm nghĩa ẩn trong đó."

Quả nhiên như thế, chúng tôi không tìm được thêm đầu mối nào nữa, gương mặt kia cũng không xuất hiện qua. Ban ngày chúng tôi dành hết thời gian xem đi xem lại bộ phim, đến đêm do thủy tinh là loại đá phản chiếu, nên chúng tôi không thể xem thêm được nữa. Bạch Dực xoa xoa mũi, nói: "Muốn xem tiếp cũng không được, anh nghĩ cách của chúng ta đã sai rồi."

Tôi ngồi bịch ra ghế, ngẩng đầu nhìn trời nói: "Phí lời, đã rõ rồi."

Bạch Dực nói: "Em còn nhớ tóm tắt của bộ phim không?"

Tôi cố gắng nhớ lại: "Bộ phim đó... Kể chuyện sau khi hoàn dương của một hồn ma. Nội dung cũng rất buồn chán, giới thiệu vắn tắt đây là phim ma nhưng không có ma."

Bạch Dực nói: "Như vậy mấy cảnh đó mang hàm nghĩa gì? Lễ tang đại biểu cho người đã chết, con đường ban đêm, tiệm điểm tâm sáng, rồi trường học, cuối cùng hoa viên hoang phế."

Bạch Dực nhìn tôi nói: "Em có phát hiện ra chuyện gì không?"

Tôi gật đầu nói: "Bộ phim này không hề thấy quỷ bái."

Bạch Dực nói tiếp: "Nhưng bản thân bộ phim chính là một phần của câu chuyện ma. Còn có tên của nó. Một bộ phim chủ yếu là linh hồn, vì sao có tên này? Nhất định chúng có dụng ý."

Tôi vốn không biết trả lời, nhưng dựa vào sự dẫn dắt của Bạch Dực, cuối cùng cũng liên tưởng được có thứ nào đó mình phải bắt cho được, nhưng lại không tài nào biết đó là thứ gì.

Bạch Dực nhìn tôi tự mình giải thích: "Là do, bọn quỷ muốn chúng ta tìm ra nó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro