Phiên Ngoại 8.5 - Kinh biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, Lục tử dùng hết khả năng nhái giọng thiên phú, lần lượt bắt chước tiếng kêu của ba loài động vật. Đáng tiếc cửa chẳng mở ra được chút nào, còn lửa càng lúc càng cháy lớn. Tiếng cười bên trong cũng điên cuồn hơn, cả nam và nữ đều phá lên cười đầy man dại.

Lục tử nói: "Cửa mở không được. Lẽ nào phải... dắt trâu thật đến? Giờ chúng ta trở ra có kịp không? Lửa này là giả phải không? Má ơi, xảy ra chuyện gì thế! Sao mình xui xẻo thế này."

Tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết gắng sức đẩy cửa. Nhưng nóng đến dọa người, tay không thể chạm vào được. Tôi mồ hôi đầm đìa, nói: "Trong đó cháy thật rồi. Đừng nói đến quốc bảo, nếu chúng ta không nhanh chân chạy sẽ bị nhốt luôn ở đây. Chạy Mau!"

Lục tử gấp gáp: "Đúng vậy, ở lại đây chỉ có chết."

Bạch Dực đột nhiên nhìn vào chúng tôi, hỏi: "Cậu vừa nói gì?"

Lục tử bị Bạch Dực dọa, càng hoảng sợ hơn, mặt cậu ta cũng tái nhợt như tượng đất, nuốt nước bọt nói: "Ở lại sẽ chết."

Bạch Dực bỗng cất tiếng: "Đúng rồi, ra là thế. Đáp án, thật ra Reims đã có đáp án, nhưng cậu ta không biết làm thế nào."

Tôi nhìn anh hỏi: "Anh biết đáp án?"

Bạch Dực nói: "Mấu chốt ở Khẩn Na La Vương và những thứ được lưu lại."

Nhưng thời gian không cho phép chúng tôi trì hoãn. Lửa từ bên trong đã táp ra đến ngoài, nóng gần như nướng chín tất cả. Nơi này sắp thành cái lò nung, còn chúng tôi là mấy cái bình sứ Thanh Hoa.

Mặt tôi đầy mồ hôi, nhưng không có cách gì. Lửa đã cháy khắp nơi, chúng tôi không thể lao ra ngoài, chỉ còn đường duy nhất là phải mở được cửa. Nhưng nó chẳng động đậy, còn âm thanh bên trong đã trở nên cuồng dại không còn giống người nữa. Ngay giữa biển lửa, mọi thứ dường như trở nên hỗn loạn bất thường.

Tôi giục: "Chạy mau, nếu không sẽ chết cháy, đây đâu phải là thuyết minh về Nhà Lửa. Nếu không chạy, đến Bồ Tát cũng không cứu nổi chúng ta."

Bạch Dực lặng lẽ nói: "Đúng rồi, đây không phải thuyết minh cho Nhà Lửa. Tất cả chúng ta đều nhầm."

Nói xong, anh như một cao tăng ngồi xếp bằng ra đất. Cháy lớn như vậy, tôi thật không biết xuống dưới bằng cách nào, đành cởi áo dập lửa đang phả ra từ cánh cửa. Nhưng càng lúc càng cháy lớn, giờ lao ra ngoài là bất khả thi, Lục tử lo lắng nói: "An tử, phải làm sao đây, cháy lớn quá rồi!"

Tôi lau mồ hôi trên trán, nói: "Ảo giác, chẳng biết đúng không...."

Lục tử nhìn Bạch Dực, lại nhìn tôi nói: "Lão Bạch của cậu đã nhập định rồi, chắc đang chờ thành Phật. Mình không muốn chết, phải nhanh nghĩ cách."

Tôi ôm đầu, nói: "Đừng ồn, mình đang nghĩ đây...." Nhưng tôi chẳng có cách gì, Lúc này Bạch Dực bỗng niệm kinh bằng tiếng Phạn: "Đa la ti, y ti, y na ti, bà la ti, hô lâu, ma a hô lâu, hô lâu hô lâu, y bà tri, bì bà tri, ba li xa đà ni kỳ na nê, ba già xa nê, hi trì hi trì, sinh bì trì, a xa, đa xa, ma la y, ni già hầu, tát bà, đề, tát bà di lợi xa, dã khư đa na, a na ưu đa la tát bà phục đa na la đà bạt ni đa. . ."

Lục tử quay lại nhìn Bạch Dực, quần áo của cậu ta đã bị cháy xém lỗ chỗ, nói: "Lão Bạch, đừng niệm, vô ít thôi... Mau chạy đi! Chúng tôi đối phó không xong rồi!"

Nhưng Bạch Dực vẫn đọc kinh như cũ. Tôi nhận ra đó là [Đại thụ Khẩn Na La Vương sở vấn kinh] Mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng Bạch Dực lại vô cùng an bình. Anh cứ liên tiếp niệm, dường như đã dứt khỏi thế giới này. Tôi nhìn anh, nói: "Thử cùng niệm xem?"

Lục tử lắc đầu: "Điên rồi, ai cũng điên hết rồi, đã xảy ra chuyện gì? Bích họa đang muốn cho chúng ta biết điều gì?"

Chúng tôi đang tiến thối lưỡng nan, thì cảm thấy dường như có tiếng nhạc vọng lại. Cứ nghĩ mình bị ảo giác, nghe xong có thể chúng tôi sẽ biến mất? Nhưng so với chết cháy vẫn tốt hơn nhiều.

Lục tử yên hẳn lại, nói: "Có mùi gì đó?"

Tôi hít mũi, dần dần cũng nhận ra mùi gì đó đang xen lẫn với mùi cháy khét. Lục tử nói: "Lẽ nào do Bích Họa bị cháy?"

Tôi nói: "Bích họa trăm năm muốn chúng ta chôn cùng. Xem ra cũng rất vinh dự."

Lục tử mếu máu: "Nhưng mình không muốn chết, bảo lão Bạch của cậu đừng niệm nữa, mau nghĩ cách đi."

Cuối cùng Bạch Dực cũng dừng niệm, nhưng lửa không hề biến mất. Mặt anh lộ vẻ thất vọng, phải nói là tuyệt vọng thì đúng hơn. Anh nhìn tôi nói: "Kinh biến bí mật, hữu duyên tất biết. Xem ra chúng ta không có duyên rồi."

Tôi lo lắng: "Lẽ nào ngồi chờ chết?"

Bạch Dực nói: "Không, chờ người cứu chúng ta xuất hiện."

Lục tử và tôi cùng hỏi: "Ai?"

Bạch Dực nói: "Khẩn Na La Vương Bồ Tát."

Anh vừa nói xong, chúng tôi liền cảm thấy lửa càng cháy lớn, dường như đang đáp lại lời của Bạch Dực, xem ra phản tác dụng rồi. Titeuf trong kho hàng không ngừng cười. Giọng anh ta càng lúc càng khản đặc, nghe như một ông lão đang gào khóc.

Anh ta gào: "Bồ Tát ơi... Bồ Tát ơi... Ha ha ha ha, không ai đến cả. Hương Nhi ơi... Hương nhi...."

Tiếng rên rỉ đầy ma mị và đau đớn vang lên từng hồi, nhưng xen giữa những âm thanh đó tôi vẫn loáng thoáng nghe được tiếng nhạc. Tôi quay lại nhìn Bạch Dực nói: "Dường như... em nghe được tiếng nhạc..."

Bạch Dực tươi cười nói: "Quả đúng là người hữu duyên, chúng ta giải được rồi."

Nói xong, chúng tôi quả thật nghe được tiếng nhạc truyền đến từ sâu trong biển lửa. Thanh âm càng lúc càng trong, nghe như tiếng vỗ trống.

Một nữ tử ung dung bước ra từ biển lửa, tóc búi Như Vân, thân đeo chuỗi ngọc, mặc hồng sắc hoa phục, tay áo phấp phới như đang hòa cùng lửa. Các dãi lụa khẽ tung bay trong lửa nhìn tựa một đóa hồng liên đang bung nở, gối đeo hai cái trống nhỏ cực kỳ tinh xảo. Người bắt đầu vừa múa, vừa tha thước vỗ trống tạo ra âm điệu trong trẻo, du dương.

Lục tử trợn tròn mắt nhìn người chậm rãi bay lên trời đến độ quên cả hít thở: "Khẩn Na La Vương Bồ Tát... Mẹ ơi, không phải đang hiển linh chứ. Người đến cứu chúng ta!"

Bạch Dực lặng lẽ nói: "Cuối cùng chúng ta cũng biết bí mật là gì rồi."

Nhưng lửa vẫn không biến mất, bỗng chúng tôi phát hiện trên cửa xuất hiện rất nhiều mặt người. Chúng rất đau đớn chui từ cửa đi ra, từng gương mặt một đều thống khổ bất kham. Tôi phát hiện giữa đó có cả mặt của Titeuf.

Đột nhiên tôi hiểu được ý nghĩa của bích họa. Thì ra, để dẫn người ra khỏi Nhà Lửa thật sự, chỉ có thể là Khẩn Na La Vương, đến từ thế giới ca vũ của cực lạc, dẫn dắt thế nhân khỏi tam gới, thoát ly khổ ải, chứ không phải là báo vật chi cả. Nên ở giữa kinh biến mới có Khẩn Na La đang phiêu vũ để cứu rỗi chúng sinh.

Khẩn Na La Vương bước đến trước mặt chúng tôi. Ánh mắt người trang nghiêm và an bình, sau đó là xoay tròn bay lên, thật giống như trong bích họa.

Tôi thản thốt: "Trời ơi, đó là vũ điệu Hồ Toàn, quả thật là vũ điệu Hồ Toàn."

Các dải lụa của Khẩn Na La Vương tiếp xúc với lửa, trong nháy mắt đã biến thành những đóa hồng liên. Tiếp theo là những cánh hoa chầm chậm tung bay theo điệu múa. Hồ Toàn vũ của Khẩn Na La Vương, chúng tôi chưa từng thấy vũ điệu nào mỹ lệ động lòng đến thế. Còn cánh cửa giờ đây thật giống nhựa dẻo, nó cũng vặn vẹo, méo mó theo những gương mặt đang lao ra từ trong đó.

Ngay khi âm nhạc và tiếng kêu gào lên đến đỉnh điểm thì cánh cửa nổ tung, chúng tôi phát hiện có rất nhiều tượng đất bị rơi tung tóe, chúng mang đầy vết bị thiêu cháy.

Lục tử nói: "Bích họa sẽ không bị cháy chứ?"

Bạch Dực nhìn những tượng đất nói: "Vào xem đi, bích họa ở trong đó."

Tôi cùng Lục tử theo Bạch Dực vào trong. Trước mặt chúng tôi không phải nhà kho, cũng không phải Nhà Lửa mà là một hang động sâu thẳm, ngay giữa động có một ngọn đèn u ám đang soi rọi tường đá xung quanh. Trong đó có một bóng người cao gầy, ánh đèn mờ ảo soi lên mái tóc bạc. Ánh mắt của ông vô cùng thành khẩn, đang cầm bút vẽ giữa không gian tối tăm, vừa thành kính vừa trang nghiêm, như đang sáng tác một loại hình nghệ thuật siêu việt cho bản thân. Đó là khát vọng ký gởi sinh mệnh.

Tôi nhớ Bạch Dực đã từng nói, bích họa này tạo cảm giác cô đơn đến tận cùng.

Bỗng tôi cảm thấy có một cái bóng chạy xuyên qua người mình. Nhìn lại là một bé gái với dáng vẻ vô cùng thanh lệ, khiến tôi liên tưởng đến vị Khẩn Na La Vương bồ tát đang nhảy múa trong bích họa Nhà Lửa. Nhưng người bé lại rất gầy yếu thêm bẩn lấm lem, vốn chẳng thể liên quan đến Khẩn Na La Vương Bồ Tát, chỉ có đôi mắt trong veo không khác gì Bồ Tát.

Bé gái chơi đùa gần người họa sĩ gầy gò kia. Ông ta để bút xuống, chùi tay vào áo, khẽ vuốt mặt đứa bé, xong thì ngồi bệch ra đất lặng lẽ nhìn nó, tiếp theo là chấp tay lại rồi bắt đầu niệm kinh. Còn bé gái như đang nhảy múa trên một đài sen nở rộ. Ánh đèn chập chờn chiếu lên bích họa trông thật u ám tối tăm.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua vị thiên nữ vỗ trống kia. Mắt bé đang long lanh ngấn lệ, khẽ gọi: "Cha.... Hương Nhi đến đón người đây...."

Nhưng cảnh chỉ diễn ra trong phút chốc. Dường như khi chúng tôi chớp mắt thì toàn bộ hình ảnh đều biến mất, cuối cùng chỉ còn một kho hàng xa lạ cùng một bức bích họa đập vào trong mắt. Bích họa đã hư hại nghiêm trọng, chỉ còn lưu lại loáng thoáng những đường cong và vết loan lỗ mờ ảo, màu sắc tươi đẹp trước đây đã mất đi, gợi cảm giác về cuộc đời dâu bể miên mang.

Tôi nhìn bích họa lặng lẽ nói: "Bích họa này đã có lúc vô cùng lộng lẫy."

Lục tử nói: "Đúng thế... lộng lẫy. Những hình vẽ này đã có lúc vô cùng lộng lẫy."

Bạch Dực nhìn khoảng trống ở giữa bích họa nói: "Khẩn Na La Bồ Tát đã mang theo linh hồn của người cha biến mất. Sự mài mòn của năm tháng cùng nỗi khổ cực khi trôi dạt ngoài chợ đời làm bích họa mất đi vẻ an tường vốn có. Người họa sĩ chẳng thể siêu thoát đã không đợi được con gái mình đến cứu, đành ở trong chỗ trống của Nhà Lửa. Thế nhân đều mong cầu siêu thoát, chỉ duy nhất ông ta... ở mãi nơi này nên rất cô đơn.... Ông muốn cho chúng tôi biết điều này sao?"

Bích hoạ không trả lời....

Nhưng tôi phát hiện những đường nét màu nâu xám đang dần biến mất. Trừ điều đó ra thì bích họa không thay đổi gì nữa, vẫn tàn tạ như cũ. Tôi nói: "Bích họa này đã gánh nhiều đau khổ, người muốn siêu thoát đã dùng linh hồn của mình để đổi lấy kiếp sau."

Bạch Dực kéo tay tôi, anh nói: "Đi thôi, chúng ta đã có được đáp án."

Tôi nghi hoặc hỏi: "Đó là đáp án?"

Bạch Dực quay đầu nhìn thoáng qua bích hoạ, điềm nhiên trả lời: "Ừ, bí mật của kinh biến, người hữu duyên sẽ biết được điều nó muốn gởi gắm. Đối với chúng ta, những điều vừa nói trên là đáp án."

Bạch Dực vừa dứt lời, thì có một đám người bỗng xông từ ngoài vào, lao xao nhốn nháo. Trong đó, không ngờ còn có Titeuf vừa biến mất. Nhất thời chúng tôi cũng không biết làm sao thì có một phụ nữ nhảy xổ đến. Tôi nhận ra đây chính là mỹ nhân ở bệnh viện, cô ta cảnh giác nhìn chúng tôi, nói: "Tại sao các người ở đây, Titeuf báo cảnh sát."

Titeuf nhìn thấy Bạch Dực, phản ứng đầu tiên là ngây ra, sau đó anh ta vội vã nói: "Khoan đã, Jenny, ông bạn cũ Bạch Dực, sao cậu ở đây?"

Lục tử nói: "Chẳng phải do anh dẫn chúng tôi đến sao?"

Cô gái nhìn Titeuf nghi ngờ, anh ta vội vã nói: "Làm gì có, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt sau tám năm. Tại sao cậu ở đây?"

Lúc này có một người da trắng bước đến. Chúng tôi phát hiện cậu ta rất giống Reims đã chết nhưng không hề tái xanh và phù thũng như trong clip, cậu ta nói: "Tuy không rõ tại sao các người ở đây, nhưng phiền các người cho xem chứng minh."

Titeuf nói: "Reims, Bạch Dực là bạn học cũ của tôi. Tôi có thể bảo đảm về nhân cách của cậu ta. Nhất định là hiểu nhầm."

Lục tử nói: "Hiểu nhầm gì? Lúc nãy anh còn ở chung với chúng tôi mà!"

Cô gái kia nói: "Bạn học của anh chắc đã bị tâm thần. Lúc nãy tất cả chúng tôi đều ở phòng làm việc."

Titeuf nhìn chúng tôi, anh ta nói: "Đúng vậy, lúc nãy chúng tôi vẫn đang làm việc với Jenny, bỗng nghe trên lầu có tiếng động, nên mới lên xem."

Reims kia cảnh giác nhìn chúng tôi, nói: "Chúng tôi nghi ngờ có người muốn trộm bức tranh."

Bạch Dực cười ngượng ngùng, nói: "Là ba chúng tôi à? Không có bất kỳ dụng cụ gì? Xin lỗi, có lẽ đây là hiểu nhầm, chúng tôi phát hiện kho hàng này rồi đi vào, hơn hết, cửa không hề khóa."

Tôi và Lục tử đều ngạc nhiên. Bạch Dực đang nói gì thế? Lúc nãy rõ ràng là Titeuf dẫn chúng tôi vào đây mà.

Tôi lại nhìn về phía Titeuf, phát hiện tay anh ta không hề thối rữa. Người này có phải là Titeuf mà chúng tôi đã gặp khi nãy không? Tôi bắt đầu nghi ngờ có lẽ mình đã bị ảo giác.

Jenny vỗ trán, thở hắt ra, nói: "Reims, cậu phụ trách canh cửa, phải chịu trách nhiệm. Tôi sẽ báo cáo với công ty... Titeuf, anh cũng phải giải thích, đó có thật là bạn học của anh không?"

Titeuf nhìn chúng tôi, lại nhìn thoáng qua Jenny, anh ta nói: "Bạch Dực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các cậu chỉ là vào nhầm chỗ? Sao lại trùng hợp đến thế...."

Bạch Dực nói: "Là như thế, ba người chúng tôi sao có thể biết nơi này có bích họa, đúng không?"

Lục tử bao quát tình hình, cũng không có ý kiến, Bạch Dực nói gì cũng gật đầu.

Tôi định nói, nhưng Bạch Dực ngăn lại. Anh nháy nháy mắt, tôi quay đầu nhìn thoáng qua bích họa, những hình vẽ màu đen kia cũng không hoàn toàn biến mất, để lại một vết mờ nhàn nhạt....

Tôi còn loáng thoáng nghe được âm thanh truyền đến từ bích họa: Câu đố bích họa, hữu duyên ắt biết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro