PHẦN 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có ý gì hả? Nghe nó nói vậy một cái, Lục Vĩnh Hạo mới sáng tỏ ra. Con bà nó chứ gã thật sự bị dọa đến nhấc chân không nổi rồi. Dường như đã rất nhiều năm gã chưa từng sợ sệt đến thế. Lục Vĩnh Hạo thình lình cảm nhận được, có thể là mấy kẻ gã đụng phải lúc trước đều quá sức hùng mạnh, rốt cuộc khiến trong lòng gã nảy sinh cảm giác lo sợ và thất bại vô hạn mà gã chưa từng trải qua.

Tựa như loáng một cái, gã lại biến thành thằng bé gầy nhom ốm yếu mười tuổi kia, bất lực rúc vào trốn dưới giường, nghe tiếng rên thảm thiết xé ruột xé gan của bà mẹ bị phích nước đập trúng đầu, nước nóng bỏng văng tung tóe lên người. Gã khi đó chỉ biết co rúm lại, cựa mình một cái còn không dám...

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Vĩnh Hạo liền sa sầm u ám. Gã đột nhiên có sức vùng đứng dậy, nhắm đúng chỗ yếu mềm dưới bụng quái vật kia hung hăng đạp vài cú!

Con quái vật nọ cũng khá ra phết. Mấy cú đạp này coi bộ cứ đánh bừa nhưng cũng trúng chỗ nhược của nó. Thế mà dù nó đau đến run rẩy mặt mày, cũng chẳng để bật ra lấy một tiếng rên.

Điểm ấy ngược lại giống Vân ca như đúc. Lục Vĩnh Hạo đột nhiên sinh ra cảm tình với "nó".

"Thôi được. Xem ra bệnh mày không nhẹ. Cứ ở yên chỗ này mà chờ, tao đi đây."

Nói xong, Lục Vĩnh Hạo phủi phủi đất trên thân, quay người nhanh chóng rời đi.

Quái vật khép dần hai mắt, lắng tai nghe không hề nhúc nhích. Tiếng chân Lục Vĩnh Hạo đã xa dần, nhưng rồi lại nghe gã dẫm đạp loạn xạ một hồi, sấp sấp ngửa ngửa chạy trở lại.

"Đây... thế này là cái quái gì? Khắp nơi trong rừng toàn mãng xà bự thế?"

Chí khí anh hùng Lục Vĩnh Hạo vừa vực dậy được, mới thả một trái rắm xong đã tan thành mây khói. Bộ là Hollywood sao? "Anaconda" đấy hả? Mẹ nó chứ đại hội toàn Đảng toàn rắn chắc? Một đám rắn khổng lồ thình lình ngóc đầu xuất hiện trước mắt gã, còn có vô số con mắt rắn xanh lè lè nhìn gã trừng trừng, mà gã còn có thể chạy về đến nơi thì cũng coi như có tiến bộ đấy.

"Chúng nó đang đợi." Quái vật trầm lặng nãy giờ bỗng thình lình lên tiếng.

"Đợi? Đợi cái gì?"

Quái vật giương đôi mắt: "Chờ đến lúc ta hoàn toàn cạn kiệt sức lực, để nuốt sống ta."

Lục ca cẩn thận e dè hỏi: "Rắn nhiều như vậy... Có điều mày tạng người cũng lớn, ăn sạch mày xong chắc cũng no rồi nhỉ?"

Quái vật nghe thấy thế thì hơi giật giật con mắt: "Chúng nó không kén ăn đâu. Đến lúc đó có cái gì thì ăn cái đó..."

Thôi xong! Gã xem như nghe rõ ràng rồi, lập tức ngồi sụp xuống, xuýt xoa nắn bóp chỗ gã vừa mới đá vào: "Không phải chứ... Ông anh à, anh nhắm còn chịu được bao lâu? Tôi thì hơi bị kiên cường đấy!"

Quái vật vươn tay từ dưới thân thể, lòng bàn tay phủ đầy vẩy xòe ra một gốc hoa thân thảo với cọng lá đang không ngừng phơ phất. Hoa của nó chỉ to bằng hạt đậu tương, mọc thành chùm lùm lùm lít nhít. Nó nói: "Thứ hoa này có thể giúp ta lột xác, thế nhưng chúng đều mọc trên đỉnh mấy cây đại thụ màu đen. Ta không còn sức mà leo lên nữa. Ngươi nếu chịu giúp ta hái một ít, thì mới có thể giúp ta lột xác. Giờ độc khí trên thân ta ngày càng suy giảm. Đến lúc không cách nào ngăn cản bầy rắn nọ, thì bọn cự xà sẽ xông tới đó."

Lục Vĩnh Hạo ngẩng đầu nhìn mấy cây đại thụ cao vút chạm chân mây hệt như những ngọn tháp khổng lồ nọ. Đầu gã lập tức lắc như trống bỏi: "Tôi... tôi không leo lên cây được đâu. Anh còn cách nào cứu mạng nữa không?"

Quái vật lắc lắc đầu: "Thôi đành. Tẫn thú như ngươi sao mà leo lên cây của quỷ được? Lát nữa chúng mò đến ăn ta, ngươi hãy ráng leo thật cao lên cây đi. May ra thì chúng nó nuốt ta xong liền rút, ngươi còn có một đường sinh cơ..."

Mồm miệng gã liền chặt phăng thiện ý khó có được của quái vật: "Cái mẹ gì mà bảo tao là thứ gì gì nên trèo lên không nổi hả! Từng nghe đến chứng sợ độ cao chưa? Là đực hay là cái liên quan *éo gì? Tao đây là thằng đàn ông, làm *éo gì cần mày hùng dũng xả thân chiếu cố hả?"

Nói rồi, Lục Vĩnh Hạo nhổ bãi nước bọt vào lòng bàn tay, quay sang một cây đại thụ bên người. Chờ đến lúc lòng bàn tay chạm đến vỏ cây, gã rốt cuộc mới hiểu quái vật nọ nói đàn bà con gái không trèo lên được là có ý gì. Trên vỏ cái cây đen xì kia dường như có vô số mũi gai nhỏ nhọn hoắt, làm cho lúc da thịt dán sát vào chúng thì nhức buốt thấu tận tim, khiến người ta quả thực không bám vào vỏ cây được.

Quái vật nọ nằm thẳng ra trên đất, buông chùng mí mắt, yên lặng nhìn Lục Vĩnh Hạo chịu đựng cơn đau nhức buốt khó mà tả nổi, nghiến răng cắn lợi bò lên trên. Thế nhhưng Lục Vĩnh Hạo bò chưa được vài bước thì đã đột ngột nhảy từ trên cây xuống.

Quái vật khẽ cười cười, vừa định bảo: "Không được thì thôi, đừng miễn cưỡng." Nào ngờ gã tẫn thú kia hóa ra lại gập lưng xuống, bắt lấy cánh tay nó, rán sức quăng nó lên lưng gã. Gánh được thân thể nó rồi, gã bèn toan cõng nó trèo lên trên. Trên người tăng thêm gánh nặng lớn đến thế, lại phải bò lên cây đại thụ cao ngất tua tủa đầy gai kia, gã khốn đốn đến thế nào thì nghĩ cũng biết.

Quái vật không khỏi kinh ngạc hỏi: "Ngươi định làm gì thế này?"

"Bạn thân mến à, không phải là anh sợ đâu. Nhưng mà leo đến một độ cao nhất định, anh cơ bản cũng mất mẹ nó ý chí rồi. Lỡ anh ngã cắm đầu xuống đất, thì chỉ còn mỗi chú một mình chống chọi thôi. Anh đây cũng chỉ giúp chú được đến thế này. Lát nữa sẽ đem chú đặt lên cái chạc cây. Nếu chú có thể tự mình chịu đựng qua đận này, lột xác gì gì đó, thì cũng coi như trời còn thương chú. Đến lúc đó phiền chú xuống lại dưới đất, nhặt nhạnh đống bầy hầy còn sót lại của anh, ném đại vào trong cái hồ lớn nào đó. Cố hương anh ở một đoạn hồ khác. Vạn nhất bồn cầu chảy ngược, cẳng chân cẳng tay có tuồn về được một hai khúc, thì cũng coi như là lá rụng về cội."

Lục Vĩnh Hạo nói xong, bản thân gã cũng nóng ran vành mắt: "Con mẹ nó chứ mối hận duy nhất chính là chẳng có mống nào nối dõi. Giờ ngẫm lại mới thấy, con gái cũng tốt chán. Chỉ cần không có thằng bố làm xã hội đen, thì con bé con dịu dàng thùy mị, đi học, khôn lớn, lấy chồng... thật tốt!"

Có lẽ nhờ sự bi tráng xem cái chết nhẹ tựa hồng mao hòa tan nỗi ám ảnh sợ độ cao, Lục Vĩnh Hạo cõng cục nợ nặng trịch trên lưng lại vẫn bò được tới chỗ cách mặt đất hơn mười mét. Đúng lúc đó, nơi lòng bàn tay gã vốn đã là một đống máu thịt bầy hầy, đột nhiên có cảm giác tê dại truyền đến. Cũng chính là trong nháy mắt như vậy, loại cảm giác tê dại này nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, gã căn bản không còn khống chế nổi thân thể mình, như con lười trúng đạn rơi thẳng cổ từ trên cây xuống.

Thân là người trong giới hắc đạo, Lục ca không phải chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ chết thế nào. Nhưng mưa bom bão đạn gã đã vượt được qua, kết cuộc lại rơi vào cảnh bị ngã chết, ngẫm lại thấy cũng mỉa mai gớm.

Đương khi Lục ca đã chuẩn bị tâm lý điểm lại đời mình trong nháy mắt rơi tuột xuống này, rồi sẽ đập bẹt mặt xuống đất, ngã nổ đom đóm mắt muôn hồng nghìn tía, thì một bàn tay to đã nắm chặt tay gã, làm ngừng lại lực rơi.

Lục Vĩnh Hạo trợn mắt lên nhìn. Hóa ra là quái vật kia lấy đuôi rắn bấu víu vào thân cây, vững vàng túm lấy hắn như "khỉ mò mặt trăng".

Đến lúc Lục Vĩnh Hạo được nó kéo lên đến chạc cây, hai chân Lục ca hoàn toàn lơ lửng giữa trời. Kẻ vốn đã cả người vô lực là gã dùng chút sức lực còn sót nhắm mí mắt lại, ngồi xệp trên chạc cây gào khóc: "Tao cần mày kéo à? Mẹ nó nửa chừng xuân như này chẳng thà một hơi ngã chết cho rồi! *éo gì! Đuệch mọe mày chứ đúng là thần kinh, nằm thẳng ra cho rắn nuốt còn hơn..."

Cũng không biết Lục ca gào thét hết bao lâu. Chờ đến lúc gã có sức mở mắt ra, thì phát hiện một thằng đàn ông trần truồng tứ chi to khỏe rắn chắc đang ra bộ nhàn nhã ngồi trên một tấm da rắn bùng nhùng. Thấy gã mở mắt, tên đàn ông kia khẽ xoay sang bên, để lộ sườn mặt đường nét mượt mà nhưng không mất góc cạnh, khiến người ta không tự chủ được, sa vào đôi mắt sâu thăm thẳm của y.

"Ngươi tỉnh rồi? Khá hơn chút nào chưa? Nếu khỏe rồi thì chúng ta xuống dưới."

Lục Vĩnh Hạo lần này xem như triệt để thấy rõ mình cách mặt đất thân yêu có bao xa. Đấy phải gọi là: "Có khi lên tận đỉnh – Vọng xuống đám núi xanh" (*). Gã lại há lớn họng, phun một hồi lê hoa yên vũ mông lung, rất chi mùi mẫn!

(Vọng Nhạc – thơ Đỗ Phủ =___= Câu này ý là cao như đỉnh núi Thái Sơn đó.)

Gã đàn ông nọ thấy thế bèn cau mày đưa tay nắm lấy eo lưng gã, thả người một phát liền vững vàng đáp xuống đất từ trên cây. Đến khi Lục Vĩnh Hạo túm được cỏ xanh mọc đầy đất, rốt cuộc cũng hít thở bình thường, thì trong khe đá trước mặt, một nhánh cỏ xanh phơ phất chợt lọt vào trong tầm mắt gã. Nở thật nhiều hoa nhỏ mọng nước nõn nà! Lớn cỡ hạt đậu tương!

Đuệch con muệ nó, cỏ cứu mạng!

"Thằng oắt này! Giỡn mặt ông mày vui lắm hả?!"

Tức phát điên, Lục ca lảo đà lảo đảo đứng dậy, chuẩn bị táng cho thằng đàn ông kia một trận răng môi lẫn lộn!

Giở trò khỉ hả?! Cái gì mà phải nhờ thần thảo trên ngọn cây tương trợ! Thằng oắt này nào có cần nhai cỏ, biến hình lại chẳng con mẹ nó rõ nhanh!

Ngược lại cái cây gì gì kia, không những lắm gai lại còn có độc! Cho dù gã không mắc chứng sợ độ cao, leo đến một tầm nhất định cũng sẽ tê liệt toàn thân rớt xuống.

Lúc này gã đàn ông khẽ phất tay một cái. Mấy con cự xà lập tức oằn oài bò tới, đem giáp trụ vũ khí chúng thồ theo dâng đến trước mặt gã đàn ông kia, rồi lại kính cẩn khép nép bò trở lại.

Lục Vĩnh Hạo ngã lăn trên đất lạnh lẽo đưa mắt nhìn gã đàn ông, rốt cuộc đã hoàn toàn minh bạch. Chúa ơi nào có phải bầy rắn định ăn chủ đâu! Rõ ràng là tên rắn chúa không còn sức ra lệnh cho bầy rắn tấn công kẻ đột nhiên xông vào là gã đây, liền rắp tâm dùng kế hiểm lừa gã leo lên cái cây độc nọ. Chỉ có điều khi gian kế sắp thành, tên đàn ông rắn rết độc địa kia chẳng hiểu sao lại thay đổi ý định, ra tay cứu gã.

Cảm tình vốn vừa sinh ra vì thứ nghĩa khí giả vờ giả vịt của con rắn đực độc địa này, theo trận nôn mửa kia đã phun ra sạch sẽ!

Còn đeo lên bộ mặt của Vân ca thời trai trẻ hả? Nó còn lâu mới xứng!

Gã đàn ông mặc xong y phục giáp trụ, vẻ âm nhu trên mặt dường như bị sự khắc nghiệt khắp người làm nhạt đi không ít. Y xoay mình, vững vàng đem Lục Vĩnh Hạo ôm vào trong ngực, xoay người nhảy lên một con cự xà toàn thân bọc giáp trụ vẩy vàng. Một tiếng thét dài ra lệnh cho bầy rắn như lũ quét ào lên, ra khỏi khu rừng rậm đó!

Mấy ngày nay trà trộn ở chỗ Tam Vương tử, Lục Vĩnh Hạo đã sớm nghe qua về vị Chiến thần Đại Vương tử trong truyền thuyết. Mỗi tội ở trong khu rừng rậm, bộ dạng quái dị của Đại Vương Tử lúc vừa mới gặp nhất thời chẳng khiến gã thấy ăn nhập tý nào.

Nhưng giờ đây, cảnh hàng vạn con rắn lao điên cuồng đập vào mắt, gã rốt cuộc cũng mơ hồ đoán ra gã đàn ông giờ này phút này đương ôm cứng mình trước ngực là kẻ nào rồi.

Lách tới lách lui, rốt lại né thế nào cũng không thoát khỏi ba thằng con đốn mạt nhà lão Thánh Hoàng này!

Nỗi lòng ảo não của Lục ca, quả thật là khỏi phải nói. Có điều tay Đại Vương tử khôi phục lại hình người rồi, ngược lại cũng dạ thú mặt người ra phết. Trưng ra bộ mặt đạo đức giả khiêm nhường, y cúi đầu hỏi: "Thân thể hiện tại sao rồi? Có khát không? Hãy chịu đựng một lát, tới nơi quân ta trú lại thì sẽ tìm y sư đến giải độc cho ngươi."

Lục Vĩnh Hạo muốn mở miệng, thế nhưng cảm giác tê dại kỳ dị lại nổi lên. Lời độc địa văng ra chẳng được, ngược lại nước miếng từ miệng rớt xuống tồ tồ.

Tuấn Hải Vương đưa tay lau khóe miệng ướt át của gã, cởi áo choàng mình xuống bọc kín mít lấy Lục Vĩnh Hạo. Y thúc quái xà dưới thân, lấy tốc độ càng gấp lồng lên chạy.

Nơi trú quân y nói cũng không phải đại bản doanh quân chủ lực của Vực Ác Hổ, mà là một phân đội nhỏ do nhóm tùy tùng thân tín lập thành, bí mật án ngữ không xa lắm bên cánh rừng đen rậm rạp.

Cả đám tay chân thân tín của Tuấn Hải Vương trố mắt há mỏ ra nhìn Vương nhà bọn họ ôm một tẫn thú tóc đỏ bước xuống từ trên tọa kỵ. Cái khuôn mặt trước nay vẫn cứng nhắc lạnh lùng bây giờ lại hiện nên một loại biểu tình gì đó gần giống như yêu thương trìu mến.

"Nhanh, gọi quân y tùy thân tới đây", Tuấn Hải Vương vừa sải chân bước vừa ra lệnh cho tùy tùng phía sau.

Khi y sư lưng đeo hòm thuốc chạy tới lều trại, nhìn thấy Vương của mình đang tự tay bưng nước, lại dùng khăn lụa cẩn thận lau vết thương trên đôi bàn tay của tẫn thú, liền cảm thấy hình như Vương đã trúng tà rồi.

Giải độc rót vào miệng, thuốc bột bôi lên tay, Lục Vĩnh Hạo sau một thời gian dài mê man rốt cuộc cũng có chút hơi sức mở được mắt. Lập tức gã thấy một người đang nằm nghiêng nghiêng cạnh mình, tay chống đầu, chăm chú nhìn tấm bản đồ da thú.

Lúc này Tuấn Hải Vương đã tháo bỏ giáp trụ, thay một bộ trường bào màu trắng rộng rãi may từ loại vải lạ lùng nào đó. Vạt áo phía trước hé mở lộ ra cơ ngực cuồn cuộn thoạt nhìn không tương xứng chút nào với gương mặt có phần âm nhu. Mái tóc đen dài dùng một chuỗi hạt vàng đơn giản túm lại, hờ hững tản mát trên nệm chăn trắng muốt.

Ngay khi Lục ca vừa động đậy, đối phương đã phát hiện ra, đưa mắt nhìn lại, sau đó cúi xuống, chóp mũi dọc dừa cơ hồ cọ sát vào Lục Vĩnh Hạo: "Tỉnh rồi hả? Trong người thấy thế nào?"

"Cảm giác thật tốt", y phục còn nguyên, trong lúc ngất xỉu không bị thằng nào lợi dụng lột sạch quần áo, cảm giác đương nhiên rất tốt rồi.

Lục Vĩnh Hạo vươn tay đẩy đẩy, ý bảo 'anh giai này, anh làm ơn tránh xa tôi một chút được không'.

Tuấn Hải Vương hiển nhiên so với hai thằng em bố láo của hắn tốt tính hơn nhiều, nhận ra Lục ca kháng cự lập tức rất quân tử ngồi dậy: "Mới rồi ở trong rừng thân thể ta đúng là yếu ớt, lúc đó không biết mục đích của ngươi là gì. Tình thế cấp bách mới phải dùng đến hạ sách, ta thật sự xin lỗi ngươi".

Lục Vĩnh Hạo lúc này mới hiểu được, là do hành động nhịn đau cõng người này lên cây đã làm cảm động tên hoàng tử độc xà này cho nên gã mới may mắn nhặt lại được cái mệnh.

"Được rồi, nếu không phải vì khuôn mặt ... tao đây thèm vào... được... coi như hôm nay anh mày xui xẻo, xem như là bù lại phát súng lúc đầu, chúng ta huề nhau nhé. Đến đây chấm dứt nợ nần, cùng nhau tạm biệt ân nhân đi thôi."

Nhìn Lục Vĩnh Hạo khẩn trương muốn đi, Tuấn Hải Vương kiềm chế không được muốn vươn tay sờ lên mặt gã, nhưng cánh tay đưa ra lại nhất thời đổi ý thành dìu Lục Vĩnh Hạo đứng lên: "Ngươi mê man đã một ngày, hẳn là đói bụng. Nhìn y phục của ngươi may từ vải vóc quý hiếm, hẳn là vốn từ nhà quý tộc Đế Tư Thánh Quốc nào đó đúng không? Chủ nhân của ngươi đâu? Tại sao lại mặc ngươi một mình lạc vào nơi hung hiểm như thế?"

Sở dĩ Đại Vương Tử mặc nhiên nhận định Lục Vĩnh Hạo là hoa có chủ cũng vì tại đại lục này tẫn thú có thể sinh dục số lượng cực ít. Một trăm bé trai sinh ra nếu có được một tẫn thú đã được coi như tỉ lệ cao. Cho nên dễ dàng cưới được một tẫn thú chỉ có thể nhà quý tộc giàu có hiển hách. Mà có thể hoành tráng đạt đến trình độ coi tẫn thú là tôi tớ tùy ý sai sử thì chỉ duy độc có gia tộc đế vương,

Chính bởi vì số lượng tẫn thú quá hiếm cho nên tất cả đều phải nhận trọng trách sinh sản. Trừ phi mang huyết thống hoàng gia thì rất ít các trường hợp tẫn thú chết vì sản nạn. Các tẫn thú bình thường, bất kể xuất thân quý tộc hay ti tiện thì từ mười bốn tuổi đã nhận gánh nặng sinh đẻ. Từ đó bụng cứ hết xẹp lại phình, liên tục mang bầu sinh nở không ngừng. Trong những nhà bình dân, việc mấy anh em cùng sử dụng chung một tẫn thú để khai chi tán diệp là chuyện bình thường.

Lục Vĩnh Hạo thoạt nhìn cũng đã hơn hai mươi tuổi, tẫn thú đến tuổi này còn chưa có chủ nhân là chuyện không tưởng. (ý anh Vân là Lục ca đã trở thành bà cô già ế ẩm phải không? =)))).

Nhưng chân lý này nếu để Lục Vĩnh Hạo nghe được, gã không mắng chửi đối phương đến tối mày tối mặt mới là chuyện lạ.

Lại còn chủ nhân nữa? Nghe sao mà giống đang miêu tả vật nuôi, cổ bị buộc xích, bị dắt đi tới đi lui dạo chơi trên thảm cỏ vậy?

Đương nhiên gã hiểu hai người lúc này là ông nói gà bà nói vịt, lại nhìn Đại Vương tử vốn rất nhã nhặn quân tử. Lục Vĩnh Hạo dứt khoát bịa đặt cho xong: "Vốn là ta đi theo chủ nhân tới đây hóng mát mà! Chẳng may nhất thời đi lạc, con ta còn chưa cai sữa đâu á, nếu không có việc gì khác nữa ta đây cũng không dám quấy rầy ngài thêm. Ta còn con thơ đang khát sữa chờ ở nhà!".

Nói dứt lời liền bày ra một bộ dứt áo ra đi.

Đại Vương Tử vẫn ung dung ngồi ở bên giường, ngữ điệu ôn hòa truy vấn tiếp: "Hành dinh chủ nhân ngươi hiện ở nơi nào? Ta đưa ngươi quay lại".

Lục ca vội vàng lắc đầu: "Ngươi mới lột xác còn nhiều mệt mỏi, chẳng nên vì một chuyện nhỏ này mà vất vả bôn ba. Không cần phiền đến ngươi, ta tự mình đi về cũng được".

Tuấn Hải Vương trầm mặc một lúc, gật gật đầu nói: "Vậy ngươi nói đại khái vị trí cho ta biết, vạn nhất sau này chủ nhân ngươi đến tìm, ta còn biết để giải thích cho tốt với người ta".

Thật đúng là làm khó nhau, tuy nhiên nhìn Đại Vương Tử cũng không có ý tứ muốn áp giải nô lệ đào thoát, Lục Vĩnh Hạo cười cười lấp liếm cho qua chuyện: "Là ở phía bắc cánh rừng kia, gần một thác nước ấy, chủ nhân nhà ta ở đó".

Vốn Lục Vĩnh Hạo tính toán, hai huynh đệ nhà này trời nam đất bắc xa xôi cách trở khó gặp được nhau, nay tạo cơ hội cho anh cả đi thăm chú ba lần cuối cùng cũng là việc tốt, coi như mình làm phúc cho nhà người ta đi.

Lúc này mình trốn mất, Tam Vương Tử hẳn là ăn bùn dưới đáy hồ rồi, nhưng đám tùy tùng của hắn làm sao có thể từ bỏ mục tiêu, nhất định đang truy tìm thủ phạm gắt gao.

Lấy tình huống hiện tại mà xét, ba huynh đệ nhà này tranh đoạt con "gà siêu trứng" đã đến nỗi xung đột vũ trang. Bây giờ song phương nhân mã đụng độ trăm phần trăm là hết sức đỏ mắt. Cứ gọi là hừng hực khí thế, bên này tặng bên kia một xà quyền, bên kia lập tức quật long vĩ đáp lại, đấm đá tưng bừng. Nghĩ đã thấy hoành.

Tuấn Hải Vương nghe xong gật gật đầu, đứng dậy đi tới nói với một tên lính cao to đen hôi nhìn như cái cột điện đang đứng lừng lững bên ngoài doanh trướng: "Lỗ Tháp, dẫn đầu đội kị binh Hắc Xà, đi tới thác nước cách đây năm trăm dặm, tìm bằng được hành dinh đang đóng ở đấy, bất kể già trẻ giết sạch cho ta. Sau đó mang thi thể ấu tử trở về doanh trại".

Tên cột điện nọ nghe xong mệnh lệnh thảm sát vô nhân tính như thế mà cứ bình tĩnh như không, mắt không thèm chớp, chỉ thấy cánh tay cường tráng vung lên, lập tức có hơn chục kẻ phi thân cưỡi xà, giống như trận bão điên cuồng phóng đi.

Lục Vĩnh Hạo đứng sau nghe được mà ruột gan chết lặng, vốn dương dương tự đắc bản thân là kẻ khôn ngoan lọc lõi, nhưng bây giờ không sao suy xét được tình huống. Trong đầu chỉ có ý nghĩ hoảng hốt: chẳng lẽ... chẳng lẽ tên này đã sớm biết gã chính là 'gà siêu trứng'?

Đúng lúc này, Đại Vương Tử xoay người lại, vẫn ôn hòa khiêm nhường như trước nhưng lời nói thốt ra lại khiến người khác không rét mà run: "Mặc kệ chủ cũ của ngươi là ai, mặc kệ ngươi đã từng sinh được bao nhiêu đứa con, tất cả đều phải quên hết. Từ hôm nay trở đi, Ta – Con trai của Thánh Hoàng Đế Tư vương triều, Vương của Cuồng Xà chi uyên mới chính là chủ nhân của ngươi".

Cái đệt! So với bọn địa chủ ác bá xã hội cũ đi cường đoạt dân nữ còn sáng tạo hơn! Đám kia mới chỉ đạt trình độ bức tử trượng phu, áp đặt quả phụ là thôi, riêng vị này đặc biệt ghê gớm, ngay cả con trẻ cũng không tha.

Lục Vĩnh Hạo bình thường không thích xem TV, Vân ca ngược lại rất thích, thường xuyên ngồi chết dí trước màn hình TV lớn, đã xem là xem cả ngày cũng được.

Một lần có chương trình Discovery về đám thú dữ ăn thịt, Lục ca đang ngồi cùng bố già cũng ghé mắt nhìn xem. Có một chuyện khiến gã ấn tượng sâu sắc đến tận giờ: nếu trong đàn sư tử xuất hiện một con dám khiêu chiến và đánh bại con đầu đàn, sau đó thường thường nó sẽ cắn chết hết đám con của con đầu đàn cũ để đám sư tử cái chấm dứt luôn việc nuôi dưỡng đám sư tử nhỏ, mau chóng chuyển sang kì sinh sản để sinh con cho đầu đàn mới.

Mà hiện tại, hành vi của Đại Vương Tử so với đám dã thú nọ chẳng khác biệt tý gì.

Nhìn LụcVĩnh Hạo nuốt trứng gà biểu tình, đại vương tử như cũ thái độ tao nhã.

"Này đó nhỏ vụn sự tình, ngươi liền không dùng thanh, đi, chúng ta tiến doanhtrướng đi ăn cơm đi!"

Lục Vĩnh Hạo không đương mẹ kinh nghiệm, cũng không biết chính mình đến tộtcùng nên có cái gì phản ứng, chính cân nhắc nên khóc hay nên cười thời điểm,thiên thượng có nhất chỉ mạnh mẽ bốn cánh Thương Ưng đột nhiên phát ra một tiếngthét dài, lao xuống xuống dưới.

Này ưng hình thể không lớn, nhưng tốc độ cực nhanh tại Tuấn Hải vương đỉnh đầuđánh một xoay quanh sau, liền vững vàng đình dừng ở Tuấn Hải vương bên ngườingười hầu vươn ra dài tay chi thượng.

Tên kia người hầu từ nó cái vuốt thượng sờ hạ một tờ giấy ngắm liếc mắt nhìn,sau đó đầy mặt nôn nóng đối Tuấn Hải vương nói:"Vương, ác hổ chi uyên thám tửnói, tam vương tử tại mấy ngày trước đã đem trong hồ chợt hiện dị thú vụng trộmmang đi ...... Vương, làm sao được? Liền tính hiện tại khinh kỵ binh đuổi bắt cũngkhông còn kịp rồi!"

Tuấn Hải vương ngược lại là lù lù bất động, nghe gật gật đầu:"Tại một tháng trước,Lỗ Tư liền mang theo một đội ám sát chi ảnh, mai phục tại đà long chi uyên tiềnphương sa vụ hạp cốc. Chỗ đó phong cấp sa vũ, bọn họ đà long phi không đứng dậy,chỉ có thể đường bộ đi tới.

Hiện tại tính tính xem hành trình, bọn họ hẳn là sắp tới sa vụ hạp cốc, chụp bốncánh ưng đi truyền tin cũng không còn kịp rồi. Bất quá may mà Lỗ Tháp cùng LỗTư là thông linh tộc song sinh tử. Lẫn nhau có thể tâm niệm truyền lại tin tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro