PHẦN 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỉ có Bố Lạp Đạt giống như âm hồn không tiêu tan lẽo đẽo theo gã, dạy gã làm sao để trở thành một tẫn thú tốt biết chăm lo gia đình.

Nhưng mà Lục Vĩnh Hạo cũng không đánh hắn nữa. Đối với loại người nô tính kiên cường như thế này, quả thật cùng một khuông một giuộc với bà mẹ hết thuốc chữa của gã.

Lục Vĩnh Hạo vốn tưởng rằng, tên kia là nhũ mẫu một tay chăm sóc Đại vương tử đến lớn, ở nơi cung đình này hẳn là có chút danh vọng, ít ra cũng phải là một thị quan có chút địa vị chứ.

Không ngờ một hôm nọ, gã đang ngồi bên cửa sổ tiểu lâu nhà mình, từ trên cao nhìn xuống, thấy Bố Lạp Đạt ôm một đám y phục vừa giặt xong đi qua, nhìn thấy tên Lỗ Tháp cao lớn thô kệch đang dựa vào hòn non bộ bên đường, rõ ràng toàn thân run rẩy một trận, sau đó vội vàng quay ngược trở lại.

Đáng tiếc Lỗ Tháp nhanh tay lẹ mắt, vươn tay kéo lại Bố Lạp Đạt, ôm hắn ra phía sau hòn non bộ bắt đầu xé y phục.

"Lỗ Tháp tướng quân, xin đừng... Tôi đã lớn tuổi rồi, không thích hợp sinh sản nữa."

Lỗ Tháp nào có nghe hắn nói, thoắt cái tuột phăng quần hắn: "Vương ra lệnh cho ta canh gác ở đây, mấy ngày rồi không thể rời đi, hai tên thị nữ kia không phải loại ta thích, vẫn là Bố Lạp Đạt vừa miệng, tuy rằng lớn tuổi một chút, nhưng da dẻ láng mịn như thế này, sinh cho ta một đứa đi thôi."

Tiếp theo là một màn phim cấp ba vô cùng thảm thống vô nhân đạo.

Lục Vĩnh Hạo cứ vươn cổ ra mà nhìn, mà Lỗ Tháp phát tiết xong rồi, hiển nhiên cũng phát hiện ra Lục Vĩnh Hạo nhìn trộm, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, giống như hắn vừa rồi chỉ là ghé vào tiểu tiện một cái mà thôi, xong kéo quần vỗ mông đi mất.

Bố Lạp Đạt thì gian nan bò dậy, bình tĩnh chậm rãi nhặt lên y phục rơi vãi đầy đất, sau đó hướng về phía Lục Vĩnh Hạo hành lễ, mới thất tha thất thểu rời đi.

Lục ca rốt cuộc cũng ý thức được trong cái thế giới này, địa vị của tẫn thú là như thế nào, tóm gọn lại chính là một cái bồn cầu, ai muốn xả thì xả!

Thì ra việc mình xuyên qua bồn cầu tới đây, quả thật cũng có triết lý riêng của nó.

Tuổi một rổ to còn bị thằng nhóc đáng tuổi con cháu hành hạ cho nhàu nhĩ đến độ này, cũng đủ uất ức.

Thế mà khi gã khoa chân mua tay đem chuyện này ra chọc ngoáy trên nỗi đau của Bố Lạp Đạt đại nhân, người ta tỉnh bơ : « Thân là tẫn thú phải biết rõ ràng thiên chức của mình là gì, thần tiếc đã quá già không thì có thể thay Lỗ Tháp tướng quân sinh hạ tử tự, làm cho đế quốc thêm một dũng sĩ, sẽ là một vinh quanh không gì sánh được ».

Nói xong mặt đầy đau khổ, áy náy, xót xa, còn thiếu mỗi nước mổ bụng tự sát.

Lục Vĩnh Hạo cảm thấy thế giới này không có mấy cái tổ chức bán hàng đa cấp đúng là một chuyện đáng tiếc nhất đời, nếu không chỉ dựa vào công lực tẩy não của mình, nhũ mẫu Bố Lạp Đạt nhất định có thể leo lên vị trí cao tầng.

Gã không thể hiểu nổi vì sao lại có loại người cam chịu như thế. Lục ca cho rằng chức năng của cái lỗ kia chỉ là tạo cục ị to tướng thôi chứ, ai lại đi cưỡng ép nó phải kiêm thêm cả công năng sinh nở như thế bao giờ?

Chẳng qua người như Bố Lạp Đạt cũng chẳng thiếu, nhớ năm xưa mẹ già của gã thường xuyên bị ông chồng khốn kiếp của bà tẩn cho nhừ tử thế mà vẫn khăng khăng một mực tình thâm ý trọng, nhất quyết một bước không rời, chỉ cần ông ta mở miệng dỗ dành vài câu lập tức không oán không hối.

Đời, luôn có những kẻ như thế, khiến người khác thấy vừa đáng thương vừa đáng giận.

Đúng lúc này, Đại vương tử rút cuộc trở lại Tiểu kim ốc, kiểm tra sự tiến bộ của vị Tiểu A Kiều đang nuôi nhốt.

Lục Vĩnh Hạo cảm giác thẹn với sự dốc lòng dạy dỗ bao ngày nay của Bố Lạp Đạt. Theo lý thuyết đáng ra khi chủ tử xuất hiện, hẳn là quỳ xuống nghênh đón, tiện cho việc hôn chân chủ nhân.

Nhưng, mấy ngày nay gân chân vẫn chưa nối lại, đại gia tâm tình khó chịu đương nhiên về mặt cấp bậc lễ nghĩa không thể chu toàn một ít.

Có điều Tuấn Hải Vương cũng chẳng thèm để ý tiểu tiết chỉ đơn giản vươn tay ôm Lục Vĩnh Hạo vào lòng, tặng cho một cái hôn nóng bỏng, sau đó khẩn cấp đẩy người ta lên giường.

Lục Vĩnh Hạo đầu lưỡi cứng đơ, ú ớ không rõ, còn tên đàn ông như dã thú này thì đẩy không ra. Chốc lát sau, da thịt tương kiến.

Đương khi thân thể mềm nhũn nằm trên giường, cảm thụ dị vật đáng sợ từ từ tiến vào cơ thể, Lục Vĩnh Hạo kinh ngạc nhận ra cơ thể mình giống như biến hóa khác thường.

Cảm giác đau đớn của lần đầu tiên đã biến mất, thay vào đó là khoái cảm không nói lên lời, ngoài ra ở nơi đó giống như có cái gì đó ấm áp theo sự tiến xuất của hung vật mà trào ra.

Lục Vĩnh Hạo vốn tưởng là bị chảy máu rồi nên vùng vẫy, đưa tay sờ thử mới nhận ra đó là loại dịch thể trong suốt.

Đưa lên mũi ngửi còn có mùi hương thoang thoảng...

Lục Vĩnh Hạo nghĩ rằng đời gã nhất định không có tiềm chất trở thành Hương Hương công chúa rồi. Dịch này là của Tuấn Hải Vương ư ?

« Thực mẫn cảm, mới thế đã ướt, mấy hôm này vẫn luôn nghĩ đến ta đúng không ? » thời điểm nói câu này, thần tình Tuấn Hải vương ấm áp, bàn tay vuốt ve cũng nhẹ nhàng. Chẳng qua mấy lời ngọt ngào này cũng chả có tí tác dụng với Lục Vĩnh Hạo.

Có lẽ cảm giác đối phương là người câm thì không thể trợ hứng, Tuấn Hải Vương vừa quỳ gối giữa hai chân Lục Vĩnh Hạo vừa cạy mở lọ thuốc, đổ dược thủy màu bạc vào miệng gã.

Khi chất lỏng mát lạnh kia chảy vào miệng, lập tức đầu lưỡi cứng đơ mấy ngày nay rốt cuộc mềm dẻo trở lại.

Lục Vĩnh Hạo không kịp phản ứng, cố gắng kiềm chế rối loạn khác thường, dùng bàn tay dính đầy dịch thể kia tát vào mặt Tuấn Hải Vương, sau đó gầm gừ nói : « Nghĩ hay không có quan trọng gì chứ ? ngài cũng đâu có quan tâm. Nếu để ý thì vừa vào phòng đã ấn người ta lên giường sao ? Khác đếch gì gái bao ? »

Nếu Lục Vĩnh Hạo chỉ đơn giản giãy dụa thì đúng là trợ hứng cho Đại Vương Tử, đằng này gã lại giở quẻ lôi giọng điệu nghiêm trang hơi trào phúng thế nào lại khiến Tuấn Hải Vương ngừng lại, lẳng lặng nhìn gã.

Lục ca tận dụng cơ hội gắng sức đẩy hắn ra xa một chút, vội vã nói tiếp : « Muốn ta nghĩ đến ngài cũng được á, nhưng mà chúng ta phải thỏa thuận một vài điều kiện đã »

Tuấn Hải Vương nhìn từ trên cao xuống thân hình mềm mại đã bị lột trần của Lục ca, tuy rằng hắn không nói gì nhưng Lục ca lập tức cảm giác vị thế kém cỏi của mình, hiện giờ cùng cái tên đầy bụng xấu xa kia đàm phán cũng hơi thấp thỏm lo lắng.

Tuy nhiên trước kia Lục ca vốn xuất thân từ phường bảo kê, nói dối không chớp mắt cũng là tuyệt kỹ bản thân : « Đại ca, ngài từng đến kỹ viện chưa ? Gái ngon cái gì cũng có giá cả nhá, sờ đùi hay hôn hít hay tiếp xúc toàn thân đều có giá riêng. Giờ ta tính sao ? là bao dưỡng toàn bộ đúng không ? Cái này lẽ ra phải tiền phủ đầy mặt ta mới phải ! Chậc ! ngài ăn đến là ngon miệng mà đến nửa xu cũng không mất, đại ca này, ta sao không thể không bức xúc ? »

Nói cả chuỗi dài như thế, Tuấn Hải Vương càng nghe mày càng nhíu chặt, hắn nghi hoặc hỏi : «Kỹ viện ? »

Nghe ra là Tuấn Hải Vương không hiểu nghĩa.

« Kỹ viện ! Quán gội đầu máy lạnh ! Phòng Massage chân ... Mọe, tao cũng đếch biết ở đây gọi là cái của nợ gì ! Chính là cái chỗ lấy tiền mua cho chỗ này cái sự sung sướng này » – vừa nói gã vừa chỉ chỉ vào chỗ giữa hai chân mà minh họa.

Nói tới đây Đại vương tử tựa hồ hiểu ra, đáp nhời rằng : « Đế tư quốc chúng ta trước kia đúng là cũng có đám đàn bà bởi vì không có đàn ông bèn tiêu rất nhiều tiền tài đổi lấy một đêm phong lưu. Tuy nhiên loại hành vi này sớm bị liệt vào trái pháp luật bởi vì trai tráng của Đế tư quốc ít, toàn bộ đều phải gia nhập quân đội. Ngoại trừ yêu cầu bắt buộc phải sinh sản hậu đại nên hầu hết chỉ giao phối với tẫn thú, làm gì còn tí sức lực nào cùng với đám đàn bà con gái. Tiền dẫu nhiều cũng chẳng qua là thấy lợi mới làm, cho nên kxy viện như ngươi nói hoàn toàn không tồn tại... Mà ngươi yên tâm, ngươi là tẫn thú nhưng ta tự nguyện giao phối với ngươi cho nên không cần phải trả tiền ».

Một lời đầy quan tâm và thấu hiểu sâu sắc này vừa nói xong đã khiến Lục ca nhiệt huyết sôi trào mà lệ nóng doanh tròng. Đệt mợ ! đây là thế giới chó chết gì vậy ? thế nào mà bản thân bị chơi xong còn phải cảm ơn. Kinh hoàng.

Lục ca mặc kệ, lập tức bật dậy từ giường, vung vẩy bộ tóc đỏ, nói : « Không phải tao là động vật quý hiếm sao ? Hai thằng em của mày chẳng phải đánh nhau tranh giành tao suýt chết kia kìa... kết quả ngược lại để thằng khác ngư ông đắc lợi. Mày cũng đừng quá đáng nhé, nhanh chóng giải quyết đãi ngộ thật tốt cho tao ».

Đại Vương Tử vẫn ung dung, duy trì phong độ tao nhã, cười cười cầm mắt cá chân Lục Vĩnh Hạo kéo, chỉ hơi dùng sức đã khiến gã ngã lăn ra giường : « Thế à ? ngươi muốn đãi ngộ thế nào, nói nghe xem ».

« Đầu tiên là nơi ở. Nội cung của ngươi chắc không thiếu phi tử ? Nghe qua cung đấu chưa hả ? Đàn bà gian trá hiểm độc mới ghê gớm nhé, giết người không dao đấy. Ta phải chuyển khỏi đây, ra ngoài ở riêng. Sau đó hàng tháng phải có lương nữa. Phải tiền mặt đấy, chi phiếu sổ tiết kiệm gì đó bỏ qua. Lại còn phải cho ta một tọa kỵ có phong cách một chút, mấy con rắn gì gì của ngươi cũng tạm... Ta yêu cầu... »

Không đợi Lục ca liệt kê xong, Tuấn Hải Vương dịu dàng ngắt lời : « Ta không rõ ngươi sống như thế nào ở thế giới kia, nhưng mà tại đây, đãi ngộ tối cao của tẫn thú chính là sau 50 tuổi được phép ngừng sinh sản để bảo dưỡng tuổi già. Cũng chỉ các tẫn thú xuất thân quý tộc mới được vinh dự đó. Riêng ngươi, ta cho phép sau 45 tuổi sẽ được ngừng sinh nở ».

Lục ca phát hiện càng ngày cằm mình càng có xu thế rớt xuống đất.

Nếu không bộ dáng nghiêm trang này của đại vương tử hẳn là đang đùa dai.

Đột nhiên gã hiểu được tại sao Bố Lạp Đạt lại nói với Lỗ Tháp rằng bà ta đã cao tuổi, phòng chừng nhũ mẫu của đại vương tử cũng được hưởng đặc quyền gì đó. Tiếc rằng cái đặc quyền đặc lợi đấy trước địa vị của đám đàn ông chẳng là cái đinh gỉ gì.

Tuy rằng đến dị giới này Lục Vĩnh Hạo cũng đã ba lần bốn bận đụng độ Tử Thần, suýt đi đời nhà ma nhưng đây lần đầu tiên gã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề tự sát.

Nhưng gã nghĩ đi nghĩ lại, bản thân mình cùng đám người này không cùng loài, làm thế nào mà bảo sinh là sinh con như bọn họ được ? Trước mắt điều quan trọng nhất là phải trốn thoát khỏi cung điện bị canh gác nghiêm ngặt này, đồng thời cũng phải tích cóp ít tiền trong tay để đi tìm cái hồ kì lạ đã đưa gã đến thế giới này, biết đâu dưới đáy hồ sẽ có đường về nhà.

Đại Vương Tử cho rằng việc đàm phán quyền lợi đến đây đã kết thúc, bắt đầu đè Lục Vĩnh Hạo xuống dưới thân vừa sờ vừa bóp.

Lục Vĩnh Hạo trong lòng tuy thấy ghê ghê nhưng thân thể lại thấy dễ chịu thư giãn lắm, thật sự là thích thú khó nhịn á. Thành ra trong đầu gã tự động nghĩ, nếu được chơi thằng cha Đại Vương Tử này thì sẽ có bao nhiêu sự sung sướng đây.

Kết quả qua một đêm, lăn lên lộn xuống bốn lần, Lục Vĩnh Hạo vô lực nằm bệt trên giường, trong đầu âm thầm chửi rủa, nghiến răng nghiến lợi muốn lột ra rút gân tên súc sinh đang nằm đè trên người.

Nhưng tiếc thay lực không đủ, đành phải tranh thủ cố gắng cứu vớt quyền lợi về năm năm về hưu sớm.

Lục ca ấm ức còn chưa xuôi đâu, cung đấu đúng thật đã tìm đến cửa.

Ngày hôm sau, Đại vương tử vừa rời đi một vị khách quý lập tức đại giá quang lâm.

Tiểu viện có Lỗ Tháp gác, người không phận sự miễn làm phiền.

Lục Vĩnh Hạo ăn xong đang ngồi xỉa răng thì nghe được bên ngoài cửa truyền đến trận ồn ào, nghe ra chừng là có người muốn xông vào. Gã nhanh chóng khập khiễng ra cửa tiểu lâu, thò mặt ra hóng hớt.

Chỉ thấy mái tóc vàng loáng qua, một thiếu niên mặt trẻ con bầu bĩnh nhìn như búp bê cầm đầu một đám đàn bà đang đại náo trước cửa. Nói là đại náo cũng không quá thỏa đáng, từ đầu đến cuối chỉ có mấy mụ vây quanh Lỗ Tháp quàng quạc ồn ào, thằng nhóc kia chỉ khoanh tay đứng nhìn. Chờ tới khi Lỗ Tháp bị phiền nhiễu đến mất bình tĩnh, giơ tay giã cho đám phụ nữ kia ngã ngồi xuống một vòng, đúng lúc này cậu ta nhanh tay hay mắt tranh thủ vọt vào trong viện, mấy thị vệ còn lại nhanh chóng chặn lại nhưng vừa mới bị đụng tới vạt áo thiếu niên đã che bụng kêu đau toáng lên, từ trong làn váy bán trong suốt máu tươi ồ ồ chảy ra.

Nhóm thị nữ bên cạnh như mèo bị đạp đuôi, nhảy lên thét chói lói: "Sinh non, vương tử sinh non".

Một tiếng hét này làm Lỗ Tháp cùng thị vệ sợ tới đứng hình. Huyết mạch hoàng thất quý giá cỡ nào chứ? Nếu như tại vì bọn họ mà long thai sinh non, hậu quả nghiêm trọng này không cần nói cũng biết. Tại lúc đám thị vệ sững sờ, đồng chí dưới thân còn loang lổ vết máu kia đột nhiên như viên đạn rời nòng súng phi thẳng vào nội viện. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Vĩnh Hạo xong liền một bước xa xông vào trong phòng, xoay người khóa chặt cửa.

Lỗ Tháp tức giận đến dậm chân trợn mắt, thâm tâm hắn đã nhận ra mình bị lừa nhưng lầu các nội viện là cấm khu, thị vệ không được đặt chân. Đến nước này hắn cũng chỉ có thể giương mắt đứng bên ngoài nhìn vào.

Đồng chí búp bê tóc vàng nọ chỉnh chỉnh tóc tai, thong dong mà lên lầu, sau đó tự tiện chọn một nhuyễn tháp, móc từ trong đùi ra một cái túi da đã bị rách, còn đang ri rỉ nước hồng. Cậu vứt túi rách sang một bên, vẩy đôi giày mềm thêu hoa khỏi chân, dùng ánh mắt soi mói nhìn từ đầu đến chân Lục Vĩnh Hạo lúc này còn đang dựa bên cửa sổ.

Lục Vĩnh Hạo hướng cậu nhóc hất cằm: "Được ạ, nhóc con, tiện chiêu còn rất nhiều. Nhanh nhanh dạy anh vài chiêu, xem xem có thể thoát ra ngoài chạy một vòng không?"

Thiếu niên đang dựa vào nhuyễn tháp vừa nghe, rèm mi chớp chớp, hỏi: "Ngươi không phải người Đế tư, là từ đâu đến"

Lục Vĩnh Hạo hàm hồ mà đáp: "Từ thủy biên tới. Ngài hưng sư động chúng mà xông vào, không phải là cùng ta nhàn đàm chuyện nhà đi?"

Búp bê cười cười, lộ ra một đôi lúm đồng tiền dễ thương thấu xương: "Ta gả cho Đại vương tử ba năm, hạ cung này chưa từng có thêm tân nhân, giờ nghe nói Đại vương tử sai người dẫn về một tẫn thú lai lịch bất tường, đương nhiên ta cần đích thân nhìn một cái. Nhìn xem đến tột cùng tìa cán cỡ nào lại khiến cho Đại vương tử lạnh lùng mê đến thần hồn điên đảo, diện kiến Thánh Hoàng Hậu xong nhất nhất ở lại đây, cả đêm không về".

Trận thế như này Lục Vĩnh Hạo cũng không lạ lùng, gớm, nói đâu xa hậu cung của gã thiếu gì mấy trò này. Nhưng, gã không nghĩ cũng có ngày chính mình lưu lạc đến độ đánh ghen cùng người lạ.

Gã ung dung đi tới, đặt mông ngồi cạnh chính thê nhà người ta, tâm tình mà rằng: "Em trai à, chúng ta dẫu gì cũng đỉnh một thân nam nhi, lòng dạ đâu, nên rộng rãi khoáng đạt chút. Em đây cũng là tẫn thú phải không? Thiên chức của em là cái gì? Chính là sinh con. Sinh xong con thì sao? Tử thừa phụ nghiệp* a. Tương lai nói không chừng lại chính Hoàng đế, lúc đấy lại chả tranh thủ giúp em quyền lợi được nghỉ hưu trước thời hạn vài năm, bớt được vài lần sinh đẻ đau đớn á. Nói ngược nói xuôi cũng chỉ đến thế mà thôi, cho nên em làm gì cần tốn sức đối kháng với anh, chi bằng về phòng tranh thủ nghiêm túc nghiên cứu phương pháp sinh đẻ cho tốt. Nhập cung cũng ba năm đi? Chắc cũng sinh vài lứa nhỉ. Đem mấy đứa kia ra mà dạy dỗ cho tốt, kể cho chúng nhiều điển cố thí phụ sát quân* vào, hướng tới ngai vàng địa vị mà tranh thủ, tiền đồ của em mới sáng lạn lên được. Chứ em nhìn mà xem, cái thân anh đây ngay cả tự do xuất nhập tiểu lâu còn không có, hiện tại gân chân còn chưa nối, đi đường khập khiễng khổ sở. Chỉ bằng khí thế xông lên lầu của em cũng khiến anh sợ đến chuột rút chân rồi. Cho nên em chẳng cần nói gì đâu, từ rày anh cho em là ông chủ luôn. Về sau cái tên Tuấn Hải Vương mà nạp thêm vài cái tiểu thiếp, chỉ cần em ngứa mắt đứa nào, một tiếng bảo anh, hạ độc dược hay là đá bụng anh đây cũng không nề hà...".

Tuy rằng Lục ca tự nhận thấy lời mình nói thực tâm huyết, vị chính thê Annie của Tuấn Hải Vương lại nghe không nổi. Cậu xuất thân từ Đế quốc Potain, mẹ cậu vốn là tẫn thú được phụ hoàng sủng ái nhất, từ hồi bé tí đã nhận được đãi ngộ hàng đầu. Cẩm y ngọc thực sinh ra kiêu căng, ngay cả phụ hoàng cũng vò đầu bứt tai.

Tẫn thú xuất thân hoàng tộc, hôn nhân đương nhiên không thể tự chủ, vốn đều là phụ thân hoặc mấy lão có địa vị cao trong hoàng tộc sắp đặt. Nhưng mà, ngày nọ trong hoàng cung Potain chỉ bằng một cái liếc mắt, cậu liền tia trúng phải Tuấn Hải Vương đang đi sứ. Thế là nũng nịu, gây sự, ngọt nhạt ... đủ trò ép buộc phụ hoàng phải hướng Tuấn Hải Vương đề xuất cầu hôn.

Ở trong cung năm này qua năm khác, cậu thấy đầy đủ các loại kết thúc thê thảm khi về già của các tẫn thú. Tình mẫu tử của tẫn thú và con thực nhạt nhẽo, con trai sinh ra nhận phụ không nhận mẫu, cho nên dẫu đời này sinh cả chục đứa con, cũng không tìm được một người tẫn hiếu đạo chăm sóc lúc lâm chung. Mà các tần phi tẫn thú khi tuổi già sắc suy cũng không thể thoát ly cung điện, chỉ có thể ở những khu vực hẻo lánh chẳng khác gì lãnh cung, mỗi ngày mòn mỏi lặng lẽ, im lặng chờ đợi năm tháng từng chút từng chút ăn mòn thân thể, sức khỏe, cuối cùng chết trong cô độc.

Cậu cũng không muốn nếm trải kết thúc ấy, cho nên chỉ có gắng hết sức trèo lên làm mẹ của Thánh Hoàng mới có thể hưởng tôn vinh cao nhất. Cho nên ngay từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy, chỉ bằng vào phong thái vương giả trên người Tuấn Hải Vương hấp dẫn, cậu tin rằng đàn ông như vậy nhất định sẽ trở thành Đại Vương Đế tư đại lục.

Càng làm cho cậu vui sướng chính là Tuấn Hải Vương dường như không quá trầm mê tình sắc, trừ cậu ra không có nạp thêm tẫn thú khác nữa.

Thế mà, mấy ngày trước đột nhiên lại mang về một tẫn thú tóc hồng, ngang nhiên ban cho kẻ đó cư trú tại tiểu lâu riêng, lại còn nhượng tâm phúc là Tướng quân Lỗ Tháp trông coi.

Một khắc đó, lòng đố kị vô danh tràn ngập, thiêu đốt lồng ngực, cậu nhất định phải tới nhìn một cái xem sự tình ra làm sao.

Này tẫn thú thoạt nhìn đức hạnh cẩu thả, không có một chút nào quý tộc nào, có lẽ xuất thân cũng chẳng cao đến đâu đi. Đáng hận nhất chính là miệng lưỡi bén nhọn, nói câu nào như dao găm đâm thẳng vào vết thương của cậu, thật sự là đáng ghét cực kì.

Nghĩ tới đây, cậu sôi máu, giương tay định cho Lục Vĩnh Hạo phát tát.

Lục ca vui vẻ nha, lòng nghĩ bố đánh không lại chồng mày, nhưng cái dạng tôm tép như mày bố xử ngon.

Hất nhẹ cái đẩy ngay cánh tay Annie, túm thẳng mái tóc cậu mà ấn xuống đất, không nói một lời cứ thế mà tát thẳng vào miệng, lại lôi lên giường, dùng dây màn trói chặt tay. Sau đó mới lấy kẹp hạt dẻ trên bàn xuống, từ tốn mà sờ sờ ngón chân "châu tròn ngọc sáng" của Annie, hỏi: "Nói xem trước nên kẹp ngón nào thì tốt nhỉ?"

Tiểu vương tử xứ Potain vốn là đến vấn tội, chính không nghĩ tới đối phương lại là lưu manh chuyên nghiệp, gì chứ mấy cái trò tra tấn bức cung gã quá rành.

Nhưng cậu không phải dạng vừa nhá, cảm thấy tên Lục Vĩnh Hạo này chỉ là hù dọa thôi: "Ngươi dám! Ta... ta là vương tử Potain, là chính thê của Tuấn Hải Vương! Ngươi nếu làm ta bị thương, đừng nghĩ Tuấn Hải Vương có thể bỏ qua..."

Lục ca là hạng người thích lèm bèm sao? Liền một cái khăn tay nhét vào miệng, ngay sau đó là một kìm kẹp vào ngón út tiểu vương tử Annie. Bàn tay mới nhẹ bóp, tiểu vương tử đã trợn trắng mắt. Nghiệp chướng a! Mới nhẹ nhàng thế thiếu niên xinh đẹp đã xỉu mất tiêu.

Lục Vĩnh Hạo dùng chén nước hắt đầy mặt tiểu vương tử, chờ cậu tỉnh lại khi, nói rằng: "Hiện tại nghe tao hỏi, ngoan ngoãn trả lời. Muốn là nói dối hoặc không trả lời, lập tức kẹp nát ngón chân. Rõ chưa?"

Tiểu Vương tử môi run run, vội vã gật đầu.


Tử thừa phụ nghiệp: Con kế thừa cha. Thí phụ sát quân: giết cha, giết vua (chủ).

Xem này tiểu vương tử cuối cùng là thành thật, Lục ca hoảng kìm hỏi:"Nhị vương tử cùng đại vương tử hiện tại kháp được thế nào?"

Tony á điệu mắt to lệ đem tự mình biết một cỗ não nói đi ra, nói:"Đại vương tử bộ đội hải tập kết tại biên cảnh, đang tại khuyên bảo nhị vương tử giao ra dị thú, nhưng là nhị vương tử một mực chắc chắn là tam vương tử bắt cóc dị thú, hiện tại nghe nói Thánh Hoàng thập phần chấn nộ, mệnh lệnh đại vương tử đem nhị vương tử cùng tam vương tử hết thảy triệu hồi đến trong hoàng cung đối chất nhau."

Khuyên bảo giao ra dị thú? Không phải rõ ràng hiếp bức nhị vương tử đem hắn Lục gia gia cấp làm thịt sao? Xem ra bên trong này có miêu nị!

Lục Vĩnh Hạo trừng mắt nhìn, hỏi:"Thánh Hoàng? Như thế nào Thánh Hoàng cũng muốn kia dị thú?"

Thác Annie thói quen tính một phen bạch nhãn:"Như thế hiếm quý dị thú, trừ bỏ Đế Tư Vương Triều Thánh Hoàng, còn có nào nhân có tư cách có được? Chúng ta Tuấn Hải vương lúc trước được đến tin tức này sau, nhưng là trước tiên tựa như thực trình báo cho hắn phụ hoàng, giống như Thác Hải vương cùng Lý Hải vương kia hai cái khốn kiếp, cư nhiên muốn một mình giấu kín dị thú, thật sự là tội ác tày trời."

Này lời nói nghe được Lục Vĩnh Hạo trong lòng một mảnh lóe sáng, trách không được! ba hoàng tử trung chỉ có đại hoàng tử muốn giết hắn. Này một cục đá hạ ba con chim dùng được tuyệt! trước cùng lão tử bày tỏ lòng trung thành, lại thuận tiện trừ bỏ hai cái tranh quyền đoạt vị ngốc đệ đệ, cuối cùng càng không thể khiến hắn lão tử được đến siêu cấp đẻ trứng kê, sinh hạ uy hiếp chính mình quyền kế thừa tiểu siêu nhân, cho nên nhất định phải là sát chi nhi hậu khoái......

"Không biết tự lượng sức mình, cũng không ngẫm lại như thế nào có thể gạt Thánh Hoàng độc hưởng dị thú? Vẫn là chúng ta đại vương tử anh minh, chưa bao giờ sẽ làm không an phận chi tưởng!" Tiểu vương tử nhất khoa khởi Tuấn Hải vương đến, liền hai mắt tỏa ánh sáng, ngón chân đầu cũng không đau, nói dài dòng đứng lên không hoàn.

Lục Vĩnh Hạo nghe được sinh khí, nghĩ rằng: Liền ngươi nam nhân không phải này nọ, bản hẳn là hiếu kính lão tử, không nói một tiếng liền cấp ngủ! thủ hạ nhất dùng sức, lại một ngón chân đầu biến tử.

Cái này thác Annie đau được nước mũi đều phun ra đến đây, đẩu đầu lưỡi nói:"Ta...... Ta không nói dối......"

"Vô nghĩa cũng không được! khiến cho ngươi trả lời vấn đề, ngươi hắn mụ khoa đứng lên còn chưa xong!"

"Van cầu ngươi, ta thật sự có mang ba tháng có bầu. Ngươi muốn là thật bị thương ta trong bụng cốt nhục, liền xúc phạm Đế Tư Vương Triều tối thần thánh pháp luật, liền bị phái đến sinh sôi nẩy nở doanh, đảm đương lập công chiến sĩ công cộng tẫn thú ......"

Lục Vĩnh Hạo vừa nghe, nguyên lai thật là có, trách không được Lỗ Tháp xuống tay như vậy kiêng kị đâu!

Kế tiếp hắn tưởng hỏi lại hỏi phía trước xuất hiện tại Đế Tư đại lục dị thú có hay không xuyên việt trở về người may mắn, nhưng liền tại đây khi, đại môn liền bị nhân từ bên ngoài dùng lực phá khai.

Đại vương tử dưới chân dùng ngoan khí lực, khả phía trên vẫn là một mảnh trầm tĩnh như nước.

Thác Annie vừa thấy cứu binh đến đây, nước mắt lập tức tuyệt đê, trên giường giãy dụa hô to:"Vương, cứu ta! hắn...... Hắn cư nhiên đối với ta dụng hình! ta...... Hài tử của ta......"

Đại vương tử về phía trước đi hai bước, nhẹ giọng hỏi:"Hắn hỏi ngươi cái gì?"

Thác Annie nào có tâm tình thuật lại cái kia a. Liên tiếp hô đại vương tử mau tới cho hắn mở trói.

Tuấn Hải Vương Khả thật là có kiên nhẫn nhân, vẫn là hỏi:"Hắn hỏi ngươi cái gì?"

"Hắn...... Hắn chính là hỏi ta, ngài cùng Thác Hải vương chiến sự như thế nào ......"

"Ân......"Đại vương tử gật đầu một cái, quay đầu phân phó Lỗ Tháp,"Thủ hạ sạch sẽ điểm, đừngcho hắn chịu khổ."ngk]<�j&�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro