chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâm Nhị! Tới đây một chút!"

Từ tiểu thư khuôn mặt ửng hồng gọi thanh niên đang đốn củi bên cạnh kho , hai tay chắp sau lưng, nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong tay nàng là một chiếc tú đỏ nhỏ. Thanh niên lớn lên cực kỳ anh tuấn,đôi mắt màu đen như không có ánh sáng, nghe tiếng tiểu thư gọi, hắn dừng công việc đang làm bên trong, mặt không biểu tình bước tới trước người Từ tiểu thư.
Vì nàng đã quen với tính của hắn nên cũng không để ý huống hồ nàng còn thấy khá khẩn trương, vì nàng không biết hắn có chấp nhận món đồ của nàng hay không, dù sao nó cũng là vật rất có ý nghĩa, nhưng với thân phận này nàng tin là hắn sẽ không từ chối nó.

Thanh niên ngơ ngác nhìn Từ tiểu thư đưa hắn cái túi đỏ nhỏ, hắn không phản ứng gì khiến cô cảm thấy khá xấu hổ, cô lấy dũng khí ngẩn đầu lên nhìn hắn nói :

" Ngươi hãy nhận lấy nó đi rồi ngày mai cùng ta đi ra phố. "

Hắn chỉ nhìn cô một lúc sau mới chầm chậm lắc đầu , chậm rãi nói :
" Ta...không thể...nhận nó được...thật xin lỗi... " giọng hắn hơi khàn khàn tựa hồ lâu rồi hắn không nói chuyện.

"Tại sao ngươi lại từ chối ? " Từ tiểu thư không thể tin hét lên ,nàng đã có ý muốn cùng một chỗ với hắn vậy mà hắn lại dám từ chối ?!
Thanh niên nhìn nàng hét chói tai nhíu nhíu mày, trả lời nàng:
"Bởi vì ta đã đáp ứng một người...".
Dù sao bản thân cũng là tiểu thư khuê các hiểu lễ nghĩa, mặc dù khá không cam lòng  nhưng nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh không còn thất thố như vừa rồi, nhẹ giọng hỏi hắn:
"Người nọ... là ai nha!".

"Ừm...người đó rất quan trọng với ta... là nửa khác của ta."
Thanh niên như nhớ ra chuyện vui nào đó, khóe miệng thoáng cong nhẹ .

.....

Về thu mọi vật trở nên bận rộn không như mùa xuân vạn vật sinh sôi..

Tôn lão tứ là một người nông dân với khuôn mặt rỗ, nhà lão trong thời đại này lớn lên từ mảnh đất này, trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường, ruộng mương của lão tứ nằm tứ phía khắp núi, bên trong một cái khe suối, mảnh đất nơi đây tựa lớn hơn, đứng xa nhìn lại trông như một cái mặt rỗ thế nên tên cái thôn này cũng được đặt từ đó mà ra , cũng vì giao thông không tiện nên thôn dân cũng không thường ra ngoài thôn, chỉ có người bán hàng rong thỉnh thoảng cách mấy tháng sẽ mang vài thứ mới : nhiều thứ đồ chơi mới lạ.

Nhưng tối hôm trước, một người thanh niên gõ cửa nhà lão,hỏi muốn tá túc nhà lão một đêm, mượn ánh trăng, thanh niên dung nhan tinh tường chiếu vào trong mắt Tôn lão tứ, khuôn mặt thanh tú cùng với đôi lông mày cong cong làm lão tưởng  rằng thanh niên đang mỉm cười, với đôi mắt màu đen thập phần trong sáng.

Tôn lão tứ đã qua Bất Hoặc chi niên dưới gối con cháu đầy đàn, cách thức nhìn người thì vẫn có,ông nhìn ra được thanh niên này không có ác ý, liền mời hắn vào nhà. Lão đánh thức nương tử nhà mình dậy, để nàng đi dọn dẹp một cái gian phòng, cho thanh niên này ở.

"Cảm ơn lão bá!" Thanh niên lễ phép nói lời cảm tạ, hai đầu lông mày có chút xấu hổ mà nhăn, hắn cảm thấy đã quấy rầy hai ông bà lão này mà sinh lòng áy náy.
Tôn lão tứ cười cười, lão sau khi tỉnh ngủ thì không thể ngủ trở lại được, dứt khoát lấy cái ống thuốc "Bá bá" bắt đầu hút :
"Chàng trai muộn như vậy ngươi còn đi đâu thế?"

Thanh niên có chút không được tự nhiên,nghe Tôn lão tứ hỏi hắn lập tức cười cười, "Cháu muốn đi phía tây Tây nhạc trấn."

"Tây nhạc trấn?" Tôn lão tứ nhíu nhíu mày, lại nhìn thoáng qua thanh niên, cuối cùng hung hăng hút xong hai điếu thuốc, nói ra: "Ta xem ngươi hẳn không là người xấu,có vài lời muốn nói với ngươi, Tây nhạc trấn là cái thôn khá là tà môn,nơi đó quanh năm khô hạn , chết đói rất nhiều người, ngĩ ra nơi đó nhiều người chết như vậy thì rất dễ sinh ra ôn dịch, đã có rất nhiều người dân thôn đó đã di cư, chỉ còn một vài lão nhân còn trụ lại nơi đó thôi, hiện tại không khác một tòa tử thành bao nhiêu, ngươi bây giờ đi vào trong đó, rất nguy hiểm ah!"

Tôn lão tứ thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh, hào khí có chút trầm trọng, thanh niên nghe xong, đôi lông mày có chút cong thêm một tí, ôn hòa đối với Tôn lão tứ nói ra: "Tạ lão bá quan tâm, không dối gạt lão bá, ta đối với y thuật hiểu sơ một hai, nghe nói tây nhạc trấn phát ôn dịch, cũng muốn đi đến đó, xem có cái gì giúp được việc bề bộn đấy."

Tôn lão tứ nghe xong, trong nội tâm hiểu rõ, thầy thuốc nhân tâm, thế gian thường có một ít đại phu cho dù phải trả cái giá lớn nhưng vẫn có tâm cứu giúp mọi người, lão dĩ vãng cho dù chưa thấy qua cũng nghe qua một ít, âm thầm gật đầu, tuổi còn trẻ mà đã có giác ngộ như vậy, thanh niên trước mắt này nhất định bất phàm.

Tôn lão tứ bà nương tay chân rất nhanh nhẹn, mấy lần động tay đã đem gian phòng dọn dẹp xong rồi đi ra.

Đêm dài, lão đầu cũng có chút ít bối rối, hai người cũng không hề chuyện phiếm, nói chuyện với thanh niên thêm vài câu rồi người nào về phòng người đó, Tôn lão tứ khi vào phòng đột nhiên nhớ tới còn không biết danh tánh của thanh niên , vừa định hỏi nhưng lại nghĩ tới cái người này chỉ là ở nhờ một đêm, ngày mai mọi người cũng chưa chắc sẽ gặp lại, không biết tên cũng không sao cả.

Một đêm này hai vị lão nhân đều ngủ được cực kỳ tốt, ngày thứ hai tỉnh lại chỉ cảm thấy như trẻ thêm mấy tuổi, hai vị lão nhân bình thường đều dậy rất sớm, nhìn không thấy bóng dáng thanh niên đâu, nếu không phải nhà chính trên bàn bày biện một khối ngọc thạch, hai vị lão nhân còn tưởng rằng đang nằm mơ.

Ngọc thạch trắng noãn, to cỡ lòng bàn tay, không có điêu khắc, nhưng ở phải góc dưới có một cái "Lâm" chữ, ngọc thạch nắm trong tay lúc này có một cỗ cảm giác ấm áp, đích thị là lương ngọc, Tôn lão tứ chỉ cảm thấy khối ngọc này thạch quá mức trân quý, lại không biết như thế nào trả lại, chỉ có thể để lại cho tử tôn, cũng dặn dò bọn hắn nhìn thấy thanh niên đem trả lại, lại không biết tử tôn đem cái này ngọc thạch đã coi như là đồ gia truyền, tương lai còn cứu được bọn hắn một mạng!

... ... ... ... ... ...

Lâm Khiếu đi đến giữa rừng núi, ánh mặt trời đã khá gắt bất quá cây cối ở đây khá xanh tốt, để lại trên mặt của hắn để lại từng khối bóng mờ. Tại phàm thế, tu giả không thể tùy ý sử dụng pháp thuật, cho nên Lâm Khiếu chỉ có thể đi bộ đến tây nhạc trấn .

Nhớ tới lão bá đêm qua, hắn nhẹ nhàng cười cười, Tu Chân giới thế giới nhiều cùng lợi ích tương quan, thiệt tình có thể tương nắm người ít càng thêm ít, mà ở phàm thế, mọi người phần lớn thuần phác thiện lương, không có nhiều dụng tâm như vậy.

Vốn hắn không cần ngủ lại đấy, tu vi của hắn cũng đã đến Trúc Cơ trung kỳ , tại phàm thế cũng không quá nhiều thứ khiến hắn phải kiêng kị , thế nhưng đột nhiên nhớ tới chính mình cùng đệ đệ khi còn bé tại cần y trên đường lấy được trợ giúp, liền không nhịn được đi vào cái thôn kia trang.

Nói ra đệ đệ, cũng không biết Càng nhi gọi mình đến Tây nhạc thành làm cái gì, dù gì hắn cũng đã kim đan tiền kỳ rồi, ẩn thấy có dấu hiệu tấn chức, có cái gì có thể vây khốn hắn được.

Trên tay nhẫn bạch ngọc đột nhiên thoát ra một đạo ý niệm, chỉ nghe lâm càng hổn hển thanh âm trong đầu vang lên: "Ca ca, ngươi đến cùng đến chỗ nào rồi? Không phải nói tối hôm qua có thể đến sao, đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Khiếu thở dài một hơi, Hồng Phong môn đệ tử nếu biết sư huynh Lâm Càng luôn được sùng bái mà như con nít thế này kiểu gì cũng sụp đổ cho xem...

Thần thức khẽ động, liền trả lời: "Không có việc gì, ngày hôm qua chợt có cảm ngộ, sẽ trở ngại một ít thời gian, cũng sắp đến rồi."

"Ngươi lại cảm ngộ rồi, quản hắn khỉ gió đấy, ngươi mau lại đây, nếu không đến ta chết mất!" Đáp lời lập tức tới ngay rồi.

Lâm Khiếu trong mắt hiện lên mỉm cười, tự môn phái [thi đấu] lại qua năm năm, Lâm Càng tại môn phái địa vị cùng tu vị ngày ngày càng tăng lên cao, nhưng là đối với thái độ của mình chưa từng có sự thay đổi, bá đạo, ỷ lại, hơn nữa là quan tâm.
"Kim Đan kỳ ngươi còn không có biện pháp, ta đến có làm được cái gì?"

"Ta mặc kệ, ngươi nhanh lên!"

Thanh âm Lâm càng thúc giục vanh vọng trong đầu hắn , Lâm Khiếu không cách nào, chỉ phải tạm thời đóng cửa thông lộ song sinh giới , lại để cho lâm càng một người gọi lên a! Nhưng là bước chân cũng nhanh hơn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: này văn vi 《 song sinh giới 》 bộ 2, tự nhận là chưa có xem đệ nhất bộ cũng không có sao, tựu là ca ca Lâm Khiếu mang theo đệ đệ lâm càng vào một môn phái tu chân các loại. Hi vọng mọi người còn có thể ủng hộ ngẫu... Cúi đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro