chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11:

Hai người nằm trên giường lớn mềm mại, Từ Tễ Vũ bị chặn ngang không thể động đậy, cậu cắn môi vừa giận dữ vừa xấu hổ giãy dụa liền bị Trần Bạc Cẩm bóp eo kéo lại gần.

" Ngẩng đầu."

Giọng hắn không mang theo chút tình cảm nào, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt, Từ Tễ Vũ cúi đầu không thèm liếc hắn một cái.

Hắn vừa vặn nằm đè lên người cậu, cậu cảm thấy mình đã rơi vào vòng vây của hắn đến hít thở cũng không thông. Đầu ngón tay lạnh lẽo không nặng không nhẹ bóp lấy cằm cậu, ánh mắt Trần Bạc Cẩm lúc sáng lúc tối mang theo cảm giác tình dục không thể quen hơn, hắn đột ngột cúi đầu mạnh mẽ hôn cậu, không giống với lúc trước luôn lạnh nhạt khắc chế lần này hắn dùng hết sức hôn , dùng sức cạy hàm răng đang đóng chặt của cậu ra.

Nếu như là ngày thường, Trần Bạc Cẩm là hành động như thế này nhất định cậu sẽ phối hợp tránh làm cho hắn không vui. Nhưng vào lúc này cậu không có lý do gì để thuận theo hắn, Trần Bạc Cẩm dùng bàn tay giữ chặt đầu cậu hôn môi, một cái tay khác không thành thật mà đưa vào trong quần áo của từ Tễ Vũ. Ngón tay thô ráp niết lên làn da non mịn, cậu co người lại muốn tránh khỏi dộng tác của hắn nhưng đồng thời cũng có phản ứng sinh lý dường như muốn cởi mũ quang áo giáp.

Niêm dịch ướt át từ bên trong khe mông theo tay của Trần Bạc Cẩm chảy ra, hắn càng ra sức lột sạch sẽ quần áo của cậu, dịch thể dưới thân theo ngón tay của hắn mà xoa lên đôi môi đã sưng tấy, toàn thân cậu đều hồng lên giống như ngâm mình trong lá phong, môi hồng, tai hồng, trên xương quai xanh cùng thân thể đều là vết hôn ngay cả đuỗi mắt cũng phiếm hồng.

Trần Bạc Cẩm cúi người hôn cậu, từ môi, xương quai xanh, hai má đến đôi mắt. Hắn nếm được vị mằn mặn, hai mắt cậu ướt nhẹp. Động tác của hắn lập tức dừng lại, bao khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trong lòng bàn tay, không nói lời nào nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cậu.

Từ Tễ Vũ chán ghét Trần Bạc Cẩm, cậu cảm thấy bản thân mình giống như bị tâm thần phân liệt, hắn đối với những lúc cậu xấu hổ, lúc cậu khổ sở luôn luôn là như vậy, dịu dàng hôn cậu nhưng cũng chính nó càng làm cậu đau lòng hơn. Đại khái là không thích cậu, im lặng đưa cho cậu một miếng đường giống như dỗ trẻ nhỏ, chính những lúc như vậy cậu vì một miếng đường của hắn mà bị lừa đến mơ hồ quên cả hiện thực hiện tại cậu không giả vờ được.

Trần Bạc Cẩm nhìn người dưới thân thật sâu, cậu trần truồng làn da màu hồng nhạt, vành mắt đỏ au. Từ Tễ Vũ dùng hết sức lực toàn thân chặn hai cánh tay của Trần Bạc Cẩm lại, giọng nói tràn ngập bi thương:

" Chúng ta là bạn tình đúng không, bạn tình đến cùng cũng chỉ có như vậy?"

Không đợi Trần Bạc Cẩm trả lời cậu liền nói tiếp giống như không cần hắn trả lời.

" Bạn tình cũng là người, ta nói không muốn làm nhất định muốn ép ta sao."

" Có phair ở trong lòng ngươi, cho dù người làm gì ta cũng đều mở rộng chân cho ngươi thượng."

Thời điểm cậu nói những lời này giọng có chút khàn khàn, nước mắt giống như dòng nước được mở công tắc chảy xuống, hắn hầu như chưa bao giờ khóc cho dù là khi còn bé bị mẹ bắt tập đàn dương cầm hay như khi còn đi học bị bạn bè cô lập cậu đều không khóc, hoặc là lần đầu tiên cùng Trần Bạc Cẩm ân ái dù rất đau cậu cũng không khóc, nhưng bây giờ không biết tại sao nước mắt giống như đã tích tụ từ lâu mà chảy xuống, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình giống như khinh khí cầu bay trên trời bị những cành cây trên cao đâm thủng lỗ chỗ.

Trần Bạc Cẩm nhíu mày thật chặt trên xuất hiện sự hoảng loạn chưa từng có, hắn chưa từng thấy Từ Tễ Vũ khóc cho dù lúc ở trên giường hắn có làm cậu đau, cậu cũng chỉ cắn môi chịu đựng nhưng bây giờ cậu nằm dưới thân hắn khóc nức nở co tụt người lại cố gắng không phát ra âm thanh, không tiếng động mà chảy nước mắt. Trần Bạc Cẩm nhớ đến lúc cậu ở trong tiệc sinh nhật đối với Trần Ngạn hay là cái tên mới quen kia đều cười rất tươi không hề phòng bị tim hắn giống như bị giày xéo, hoảng loạn không tìm được điểm dừng chân.

" Ta làm ngươi cho ngươi chán ghét hay sao?"

Giọng Trần Bạc Cẩm rất thâp nhưng cậu có thể nghe rất rõ ràng. Cậu không nói tiếng nào chỉ nắm chặt góc chăn quay lưng lại với hắn, rất lâu sau đó , lâu đến mức cậu tưởng rằng mình ngủ rồi liền nghe thấy Trần Bạc Cẩm thấp giọng nói:

" Ta buông tha ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro