Chương 149: Thành quỷ cũng không buông tha ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Tốc độ của Dung Chiêu rất nhanh, cơ hồ là vào ban đêm đã chuẩn bị xong, ba người suốt đêm đưa Khuyết Cửu, Hoắc Đạt cùng Ngụy Nhiên lên thuyền.

Kỳ Nghiêu nhìn đèn dầu nơi xa, thần sắc có chút cô đơn, nhưng nghĩ đến thương thế của Khuyết Cửu, thần sắc cô đơn trong nháy mắt biến mất.

"Xuất phát." Vu Hoan túm thú nhỏ lên, xua tay về phía Dung Chiêu.

Kỳ Nghiêu hoàn hồn, nhìn boong tàu trống rỗng, thuyền viên không có một ai, thì xuất phát kiểu gì?

Nhưng mà chuyện quỷ dị đã xảy ra, buồm cũng không thèm giăng, thuyền đã cách xa một đoạn, hướng về phía hắc ám nơi xa lướt đến.

Thú nhỏ ở trên boong tàu nhảy qua nhảy lại, phát ra tiếng vang lớn, Vu Hoan rất sợ con hàng này nhảy thủng con thuyền, nhanh chóng xách thú nhỏ lên, hung tợn uy hiếp: "Không được nhảy loạn trên thuyền!"

"Chi chi chi?" Thú nhỏ nghiêng đầu, con ngươi đen như đá quý tràn đầy nghi hoặc.

Biểu cảm nhân tính hóa như vậy, mặc dù Vu Hoan nghe không hiểu nó "chi chi" cái quỷ gì, nhưng cũng có thể lý giải ý của nó.

Lung tung xoa nhẹ đầu của thú nhỏ, khó có được ngạo kiều ném thú nhỏ xuống, mà nhẹ giọng giải thích: "Ngươi nhảy thủng con thuyền này, chúng ta chỉ có thể xuống làm bạn với linh thú dưới đáy biển."

"Chi chi... chi chi?" Tròng mắt thú nhỏ xoay vài vòng.

Trên trán Vu Hoan xuất hiện ba vạch đen, "chi chi" cái con khỉ khô, hoàn toàn nghe không hiểu cái khỉ gì!

Thở dài, nhét linh thú vào trong ngực Dung Chiêu, Dung Chiểu phản xạ có điều kiện muốn ném đi, Vu Hoan mắt lạnh đảo qua, tay Dung Chiêu dừng lại, ôm thú nhỏ trở về.

"Vu Hoan cô nương, thuyền này..." Kỳ Nghiêu cẩn thận nhìn Vu Hoan, lúc trước hắn hoài nghi Vu Hoan, hiện tại có chút chột dạ.

"Thuyền cái gì mà thuyền, ngủ." Vu Hoan ban cho Kỳ Nghiêu một ánh mắt, xoay người vào trong khoang thuyền.

Kỳ Nghiêu: "..." Không ai điều khiển thật sự không sao chứ?

Dung Chiêu cất bước đi theo Vu Hoan vào khoang thuyền, rất nhanh trên boong tàu chỉ dư lại Kỳ Nghiêu, gió biển thổi bay vạt áo của hắn, bay phất phới.

Nơi xa Thanh Phong Thành bao phủ trong bóng đêm, mắt thường khó có thể nhìn thấy.

Thuyền ở trên biển rất an ổn chạy ba ngày, nhưng Khuyết Cửu không có một chút ý tứ nào muốn tỉnh lại.

"Vu Hoan cô nương..." Kỳ Nghiêu trước mặt Vu Hoan đi qua đi lại, trên mặt đều là chi sắc nôn nóng: "A Cửu sao còn chưa tỉnh lại?"

Vu Hoan bị Kỳ Nghiêu vòng qua vòng lại đến đầu hoa mắt chóng mặt, đương nhiên ngữ khí không tốt: "Lại không chết, đừng lung lay nữa, có phiền hay không hả?"

Thân hình Kỳ Nghiêu cứng đờ muốn phản bác, Hoắc Đạt bên cạnh hồi phục được chút ít cắt ngang Kỳ Nghiêu: "Kỳ công tử, Tiểu Cửu tổn thương quá nghiêm trọng, trong một sớm một chiều chỉ sợ rất khó tỉnh lại."

Kỳ Nghiêu biết Hoắc Đạt nói chính là sự thật, nhưng mà trong lòng vẫn lo lắng, nôn nóng. Hắn cũng không có cách khống chế được bản thân mình.

"Đoạn Vũ và Triển Bằng đâu?" Kỳ Nghiêu xoay người chuyển tầm mắt: "Bọn họ không ở chung với các ngươi sao?"

Lúc trước quá mức lo lắng cho A Cửu, hắn không nghĩ đến còn có hai người.

Hoắc Đạt nghe thấy vấn đề, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, cánh môi mất tự nhiên run lên, chỉ là cặp mắt đã mất kia không nhìn được cảm xúc gì.

Kỳ Nghiêu thấy Hoắc Đạt không đúng, trong lòng "lộp độp" một chút, cẩn thận mở miệng: "Bọn họ..."

"Đã chết." Giọng nói của Hoắc Đạt có phần nghẹn ngào.

Hắn trơ mắt nhìn huynh đệ của mình bị tra tấn đến chết, bản thân lại không có cách nào, bên tai tựa hồ còn quanh quẩn vang lên tiếng bọn họ kêu la thảm thiết.

Kỳ Nghiêu trừng lớn mắt, nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Không cần Hoắc Đạt nói, Kỳ Nghiêu cũng đoán được bọn họ chết trên tay ai.

"Thật xin lỗi." Thần sắc của Kỳ Nghiêu áy náy xin lỗi Hoắc Đạt.

Khóe miệng Hoắc Đạt giương lên cười khổ, âm thanh mang theo tia cừu hận, nhưng không phải đối với Kỳ Nghiêu: "Kỳ công tử không giống với bọn họ, chuyện này cũng không quan hệ gì đến ngươi, ngươi không cần xin lỗi."

Vu Hoan chống cằm, hứng thú nghe cuộc trò chuyện của hai thiếu niên trước mắt, há miệng định châm chọc vài câu, nhưng nhìn đến thần sắc của hai người, lại yên lặng ngậm miệng, xoay người nhìn Khuyết Cửu.

"Chi chi chi chi..." Thú nhỏ từ trên boong thuyền chạy vào, một cục tuyết trắng nhảy đến trước mặt Vu Hoan.

Vu Hoan vội vàng duỗi tay bế nó lên: "Không phải ngươi ở bên cạnh Dung Chiêu sao? Chạy vào đây làm cái gì?"

Thú nhỏ dùng móng vuốt vào cào bàn tay Vu Hoan, lại dùng móng vuốt chỉ chỉ bên ngoài: "Chi chi chi..."

Suy nghĩ một chút, Vu Hoan mới không xác định mở miệng: "Đi ra ngoài?"

Thú nhỏ lập tức "chi chi" gật đầu.

Vu Hoan nhìn Khuyết Cửu, vẫn đứng lên đi ra ngoài.

Dung Chiêu đứng trên boong thuyền, thân hình to lớn của hắn không hiểu sao cho Vu Hoan cảm giác an tâm, Vu Hoan đứng ở cửa khoang thuyền nhìn một chút mới tiến lên.

"Làm sao vậy?" Giọng nói của Vu Hoan nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo một tia dịu dàng đến bản thân nàng cũng chưa phát hiện.

Dung Chiêu nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh nhạt vừa nhìn thấy Vu Hoan lập tức nhiễm màu sắc ấm áp, nhìn chăm chú một lát, Dung Chiêu dời tầm mắt đi, duỗi tay về phía xa xa: "Nơi đó có thuyền."

Theo hướng Dung Chiêu chỉ, nơi xa xa trên mặt biển có mấy điểm đen, xem như vậy là không có chạy mà là dừng ở nơi đó.

"Có thuyền gì có gì kỳ lạ?" Vu Hoan nhíu mày, biển lớn bao la cũng không phải là nhà nàng, chẳng lẽ người khác không được đi sao?

Dung Chiêu: "..." Khó có được nữ nhân này còn có điểm giác ngộ như vậy.

Thuyền của bọn họ chậm rãi đến gần, một mùi máu tươi nồng đạm cộng với mùi tanh của biển cả xông vào khoan mũi của Vu Hoan, nàng giữ chặt cánh tay Dung Chiêu: "Có mùi máu tươi."

Theo con thuyền từng chút một đến gần, mùi máu tươi cũng càng ngày càng nồng đậm, tổng cộng có bốn con thuyền, nhưng trên thuyền chỉ có một tảng lớn vết máu, căn bản không có người.

Đầu thuyền cắm lá cờ màu màu xanh chữ trắng, trên đó cũng bị bắn vết máu lên, nhìn không ra trên đó là chữ gì.

Dung Chiêu khống chế chiếc thuyền chậm rãi đến một trong bốn con thuyền đó, đến gần có thể thấy rõ trên boong thuyền đều là dấu vết sâu của linh lực bắn ra, còn có binh khí rơi đầy ở đó.

"Không giống bị linh thú tấn công." Dung Chiêu quan sát một lát nói.

Vu Hoan nhíu nhíu mày, mùi máu tươi này quá nồng đậm, hơn nữa vết máu vẫn còn mới, chứng minh người trên tàu mới bị công kích cách đây không lâu.

"Đường vòng, rời khỏi đây." Vu Hoan túm Dung Chiêu.

"Cứu mạng... cứu mạng..." Ngay khi Dung Chiểu chuẩn bị đi đường vòng, trên chiếc thuyền kia vang lên tiếng kêu cứu, một thân ảnh nhỏ xinh chậm rãi bò từ trong khoang thuyền ra ngoài.

Đó là một tiểu cô nương, y phục trên người rách tung tóe, trên người cùng trên mặt đều là máu tươi.

Nàng ta gian nan từ trong khoang thuyền bò ra ngoài, nỗ lực bò về phía boong thuyền.

Dung Chiêu dùng ánh mắt dò hỏi Vu Hoan, Vu Hoan nhìn chằm chằm thân ảnh kia, trong mắt không có chút đồng tình nào, chỉ có vô tận lạnh nhạt, giống như đang xem một đồ vật không có sinh mạng.

"Cứu mạng..." Tiểu cô nương kia bò đến trên boong thuyền, cầu xin lại hy vọng nhìn về phía bên này.

"Đi."

Âm thanh của Vu Hoan rõ ràng truyền vào trong tai tiểu cô nương kia, tia hy vọng trong mắt như ngọn đèn dầu vụt tắt, trở nên trầm trầm tử khí.

Ngón tay nàng ta hung hăng bấu vào trên boong thuyền, con ngươi trầm trầm tử khí đột nhiên vụt qua ánh sáng hung ác, hận, nàng ta rất hận.

"Sở Vân Cẩm, ta thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro