31| Từ bỏ để tiếp tục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bao lâu rồi ấy nhỉ? Kể từ khi mình còn vô lo, kể từ khi mình còn tự do?

Thật sự, chẳng tài nào nhớ nổi. 100 năm sao? Không, 200? Cũng không- phải rồi, chưa từng.

25 triệu năm phục dịch ác ma, mình chưa từng có thứ gọi là tự do. Dù còn mơ hồ nhưng bản thân cũng đã dần dần nhớ ra... Thật là,

"HẮN ĐANG Ở ĐÂU!?"

Lực nắm của ta mạnh hơn, gần như bóp nát bép cổ của con dơi quỷ quyệt này. Hắn vùng vẫy, cố gắng cào cấu tay ta nhưng cuối cùng cũng chỉ có hắn là chịu đau. Ngay khi ta định kết liễu thì hắn cũng chịu tuân theo mà trả lời ta. Hắn được thả ra thì ôm cổ và ho khụ khụ, có thể thấy hốc mắt hắn đã chảy 2 hàng máu, có vẻ ta đã hơi quá tay-

"HOUGH--- T-TA THẬT SỰ KHÔNG BIẾT!"

-nếu hắn thật sự có tin tốt.

Soẹt.

Tiếng da thịt bị xé toạc tưởng chừng không thể nghe được ở môi trường chân không này lại thật rõ đến vậy. Ta đã đảo lộn rất nhiều thứ chỉ vì thế này nhỉ? Nếu vậy thì... Hãy bị xáo trộn hoàn toàn vì mục đích của ta nhé?

.

.

.

Cố hương của ta? Thật chẳng thể giải thích được rằng ta có thật sự là con rối hay không, khi mà ta đã từng sống với một gia đình bình dị, học ở một ngôi trường bình dân và có những mối quan hệ bình thường...

Nếu là giả thì ta đã không thể cảm thấy nó, hơi ấm gia đình và cảm giác "con người" đến vậy- Mà, điều đấy cũng không chứng tỏ gì cả vì đấy cũng có thể đã được lập trình sẵn. Chà, thật là nhiều giả thiết nhưng chỉ có một là sự thật. Và, kẻ duy nhất có thể trả lời, kẻ khiến mọi chuyện đi tới nước này, chỉ có mình hắn.

Nhìn lại căn nhà đổ nát này, ta âu cũng là một người con nên có chút buồn nhưng để đánh bại quái vật, ta phải trở thành quái vật.

"Cậu lại đọc cuốn sách đó à?"

Hả?

Chà, đây cũng là một phần lý do ta không thích trái tim đấy...

"Ừm, dẫu sao nó cũng rất thú vị mà"

Ta nhìn hình ảnh người bạn thân của mình đọc một cuốn sách to quá cỡ so với cậu ấy bên hiên nhà, trông cậu lúc đó thật ngây thơ, quá ngây thơ so với số thông tin mà nó mang tới.

Ta đi tiếp về khu rừng đã chết gần đó. Trước đây, nơi này là chỗ chơi vui thích của đám nhóc bọn ta và thỉnh thoảng, ta với Kaito sẽ trốn trong căn nhà trên cây của cả hai để chơi trò cướp biển.

Trong những bộ phim, nhân vật chính thường sẽ hoài niệm nhiều thứ khi về thăm quê hương nhỉ? Chắc đây cũng là cảm giác của họ chẳng? Tới ta cũng chẳng biết nữa dù đã sống lâu đến thế này rồi.

"Xem nè, xem nè! Là tên tớ đấy!"

Cậu ta chỉ vào cuốn sách nơi tên bản thân được ghi trên. Vẫn như lúc đó, tôi hoàn toàn chẳng hiểu nổi nó có gì hay ho cả. Thấy tên mình đột nhiên xuất hiện đâu đó và phá lên phấn khích, thật chẳng hiểu nổi đám cùng trang lứa với mình nghĩ gì.

"Lại suy nghĩ kiểu cô lập bản thân đấy sao?"

"A-Không, chỉ là vài thứ vô tri mà chắc chắn mấy đứa cấp 2 sẽ nghĩ thôi."

Ta bật cười, đó là một lời nói dối khá tệ và cứng nhắc.

Nào, bây giờ, tới việc chính thôi nhỉ?

"Ta muốn trao đổi phần lớn ký ức thời thơ ấu để đổi lấy thông tin về hắn."

Ta gạt bỏ đống phiền muộn qua bên và đối mặt với {Thương nhân}. Đôi mắt ấy như nhìn thấu tim ta, nhưng hắn lại nở một nụ cười lạnh rồi chìa tay ra.

"Mong ngươi sẽ không hối tiếc với lựa chọn này, khách hàng thân mến~"

Cuộc trao đổi coi như hoàn thành khi ta bắt cánh tay đó, mọi thứ mà ta nhớ về thời ấu thơ sẽ không cánh mà bay, không bao giờ trở lại.

"Ừm."

Và cứ như thế, ta không còn là ta. Avagaro này từ nay sẽ chỉ là con rối phản chủ, ưu tiên hàng đầu là tiêu diệt kẻ tạo ra nó.

"Thế thì chúc may mắn, hỡi kẻ vượt lên trên định mệnh!"

Archiel cúi đầu nói với giọng điệu hoành tráng, như thể đang tuyên bố sự xuất hiện của một vị vua ấy- phải, rồi, là một người phát ngôn.

"Định mệnh đối với ta chỉ là một thứ do chính sự tưởng tượng của con người tạo ra. Nếu định mệnh của ta là phá vỡ số mệnh đã đinh sẵn thì nghe thật mâu thuẫn quá nhỉ? Dù sao, cũng cảm ơn ngươi."

Hắn ngóc đầu lên và nhếch mép, trông thật khó coi.

...

Vahatos này, mong ngươi đã chuẩn bị tinh thần vì ta đang đến lấy thủ của ngươi đây. Chờ ta đấy, tên khốn.

.

.

.

Trở lại bên phía liên minh, thì có vẻ tất cả đều đã bị đưa vào bên trong kết giới, tạm thời an toàn trước cuộc tổng tấn công của phe địch.

Nanahoshi lúc ấy cố gắng giải thích tình hình cho các thủ lĩnh và cùng đưa ra phương pháp giải quyết tốt nhất, nhưng có vẻ không cái nào thực sự nghe khả thi, nói chi thực tế.

"Nếu nói về kinh nghiệm, thì ta nên hỏi Mahiro...san? Anh ấy đâu?"

Shido cùng tất cả đều ngơ ngác khi không thấy anh ta ở kế bên Shiraori nữa. Chỉ là, ở đó lại có một tờ giấy da. Cô ấy nhặt nó lên và đọc thì im lặng một hồi xong bắt đầu lộ vẻ sốt sắng.

"Sao vậy, Shiraori-san?"

Ainz hỏi, mong muốn được nghe cô giải thích. Nhưng cô ấy chỉ để tờ giấy xuống bàn mà lủi thủi bước ra khỏi phòng. Shido, vì một lý do nào, lại nghe thấy tiếng cô khóc dù ở phía đối diện.

"Chân thành cảm ơn mọi người đã giúp sức cho kế hoạch. Rimuru Tempest phải chết. Thân gửi, Mahiro."

Asmoday đọc nội dung lá thư và nhìn mọi người, ai cũng có cảm xúc khó tả chỉ riêng cô với Ainz thì không thể bộc lộ được gì.

"Vậy là... bị phản bội rồi?"

Zen-O im lặng từ đầu tới giờ mới lên tiếng hỏi, mong chờ sự xác nhận chưa bao giờ đến qua lời nói của những người còn lại. Họ đều không nói nên lời mà chỉ biểu lộ qua cử chỉ gương mặt.

Đúng là vậy, họ đã bị một đồng minh đã luôn đáng tin cậy quay lưng lại. Hết chuyện này đến chuyện khác, chúng cứ chồng chất làm Hajime không thể chịu nổi mà cũng ra ngoài giải toả với Shiraori.

Bùm!

Có vẻ 2 kẻ đó đang phá hủy để xả giận, và chẳng mấy chốc mà hành tinh này sẽ chẳng còn lại gì.

"Cũng không hẳn là vô vọng đâu."

Mọi người nhìn Anos, kẻ đang phân tích lá thư với ma nhãn. Thứ này không hề đơn giản là để thông báo, mà còn mang ý nghĩa lớn hơn thế?

"Ra là thế, an tâm rồi. Dù có hơi nặng nề để tiếp thu nhưng chừng nãy cũng đã đủ để tiếp tục hi vọng rồi- Không, Rimuru chắc chắn sẽ sống sót."

Thấy cậu ta chắc chắn như vậy, cũng chẳng lên tiếng hỏi nhiều hơn về phát hiện kia, họ chỉ biết đặt niềm tin lần nữa mà thôi.

.

.

.

"Thật hân hạnh khi được diện kiến ngươi, Vahatos." Avagaro quỳ xuống trước ngai vàng của kẻ tạo ra hắn

"Nào, ngươi hãy cứ đứng thẳng lên đi"

"Ta ít nhất cũng nên tỏ lòng biết ơn chứ nhỉ? Mà, 5 giây cho việc đó cũng là quá đủ rồi. Dọn món chính lên đi, Vahatos." Hắn đứng phắt dậy và triệu hồi lưỡi kiếm của mình

"...Heh, được thôi. Món này mang tên 'Trị-tên-nhãi-thuộc-hạ-ngu-ngốc' được chính ta chuẩn bị!"

____________________

- Chuyên mục tự chỉ trích lại bắt đầu: truyện rất xàm, tác giả ko có tâm. Có ý tưởng nhưng thực sự việc triển khai hoàn toàn sơ sài và thiếu nghiêm túc. Hồi trước có ông bảo tôi bú fame bộ mushoku, và hiện tại nghĩ lại thì có vẻ tôi thực sự đã làm vậy, dù không cố ý. Nói chung, tôi đã f@ck up bộ này, từ ban đầu. Mà, vì người đọc không phải thùng rác suy nghĩ nên tôi im và đi ngủ đây. Hẹn ngày gặp lại. 1000% là sẽ sớm thôi, dưới 1 năm, hứa.

Btw, 1520 từ, ngắn thật, như cái đó của tôi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro