Chương 11: Có phải đã dọa các người rồi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Centikam

------------------------------

Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong phòng dần dần đông lại, cô và Tư Dạ Hàn phảng phất như trở về lúc chưa trùng sinh.

Sự sợ hãi đối với người trước mắt này bắt đầu xâm chiếm cơ thể cô.

Cũng may, lúc này một loạt tiếng bước chân từ trong sân truyền tới, phá vỡ tình thế căng thẳng.

Hứa Dịch dẫn theo một đám người làm vườn, thợ chăm sóc cây cảnh, thợ xây dựng đi vào phòng khách, "Cửu gia, việc sửa chữa khu vườn... Ách..."

Hứa Dịch nói được nửa câu, liền nhìn thấy cô gái ngồi bên trái Tư Dạ Hàn, lập tức ngẩn người, đám người giúp việc phía sau cũng trố mắt nhìn nhau.

Không chỉ kinh ngạc với vẻ ngoài xinh đẹp của cô gái này, mà còn vì tất cả mọi người ở đây đều biết, ông chủ có bệnh cuồng sạch sẽ nghiêm trọng, đối với phụ nữ càng chán ghét đến cực hạn, cô gái có thể đến gần ông chủ trong phạm vi ba bước, ngoài Diệp Oản Oản ra, những cô gái khác cho dù có đẹp như tiên nữ cũng không được.

Cho nên, cô gái này rốt cuộc là ai?

Diệp Oản Oản nhìn Hứa Dịch một chút, lại nhìn những người giúp việc kia một chút, miệng cắn một miếng sủi cảo tôm, vẻ mặt hối lỗi nói, "À, hôm nay tôi quên trang điểm, có phải đã dọa mọi người rồi không?"

Diệp... Diệp Oản Oản!!!

Nghe được giọng nói quen thuộc, tất cả mọi người trong phòng kể cả Hứa Dịch đều sợ đến choáng váng.

Cái cô xấu xí kia mặc dù ngoại hình trông vô cùng cay mắt, nhưng lại có một giọng nói cực kỳ dễ nghe, giống như suối nước Giang Nam uyển chuyển, sạch sẽ mà mềm mại.

Nhưng giọng nói cho dù có dễ nghe đến mấy, lại khiến tất cả mọi người vừa nghe đều cảm thấy chán ghét theo phản xạ có điều kiện. Dù sao từ sau khi cô gái này vào ở trong Cẩm Viên, người làm như bọn họ đều đi theo chịu tội không ít.

Lúc này, cô gái ngồi cạnh ông chủ không phấn son trang điểm, giống như đóa sen nổi trên mặt nước thế mà lại là Diệp Oản Oản sao?

Nhìn phản ứng của mọi người, Diệp Oản Oản làm bộ nghiêm túc suy ngẫm, "Quả nhiên bộ dạng lúc trước của tôi đẹp hơn đúng không? Tôi nhớ lúc tôi vừa nhuộm tóc thành màu xanh, mọi người thấy tôi đều ngạc nhiên! Nếu không ngày mai tôi đổi lại?"

Ngạc nhiên chỗ nào, bọn họ là đang sợ hãi thì có!

Cuối cùng Hứa Dịch cũng tỉnh táo lại, lắc đầu như trống bỏi, "Không có, không phải, tiểu thư như thế này đẹp vô cùng!"

Tuyệt đối không nghĩ tới, mặt mộc của Diệp Oản Oản thế mà lại trông như thế này.

Cho nên, cái vị Diệp tiểu thư trước mắt này, bấy lâu nay không phải ngoại hình có vấn đề, mà là đầu óc có vấn đề?

Mắt ông chủ cũng thật độc, rốt cuộc làm sao nhìn thấu được nhan sắc này bên dưới lớp phấn trang điểm dày hơn bức tường kia?

Nếu Diệp Oản Oản biết được suy nghĩ của Hứa Dịch lúc này, nhất định sẽ nói anh ta biết, ông chủ của anh ta không cần nhìn thấu "bức tường", ông chủ của anh ta thật ra rất thích "bức tường" kia!!!

"Các người đang muốn thảo luận chuyện sửa chữa khu vườn sao?" Diệp Oản Oản hỏi.

Hứa Dịch vô thức gật đầu, "Đúng thế."

Diệp Oản Oản liền hỏi dò, "Tôi có thể đưa ra vài đề nghị không?"

Có vẻ cô còn phải ở lại chỗ này một thời gian dài, sao không sửa lại tất cả theo ý của cô, để cô ở thoải mái hơn chút?

Không thể đi học, nhưng cái này thì có thể chứ?

Cô nhớ hình như ngoại trừ việc đi ra ngoài, thì đối với yêu cầu của cô, dù quá đáng tới đâu, Tư Dạ Hàn cũng đều dung túng.

Mà Hứa Dịch nghe được yêu cầu của Diệp Oản Oản, lập tức muốn đập đầu tự tử, nhìn về phía Tư Dạ Hàn xin giúp đỡ, hy vọng anh có thể làm chủ cho mình.

Cửu gia! Cầu xin ngài đừng để cô ta chà đạp khu vườn thêm nữa!

Tư Dạ Hàn trả lời Diệp Oản Oản hai chữ: "Tùy em."

Hứa Dịch: "..."

Được rồi, anh ta biết ngay sẽ như vậy mà.

Hứa Dịch chỉ có thể bi thảm nhận mệnh: "Tiểu thư, cô có ý kiến gì?"

Diệp Oản Oản cẩn thận suy nghĩ một chút, "Tôi không thích gì mà hoa hồng với cả oải hương, có thể đổi tất cả thành hoa hướng dương không?"

Hứa Dịch sửng sốt, vô thức hỏi lại: "Tiểu thư thích hoa hướng dương sao?"

So với mấy yêu cầu kiểu như "đốt hết mấy cây hoa kia", "nhổ trụi hết cho tôi" thì yêu cầu này của Diệp Oản Oản thật sự quá bình thường.

Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút rồi nói, "Bình thường thôi."

Hứa Dịch không hiểu: "Vậy tại sao..."

Mắt Diệp Oản Oản sáng rực: "Bởi vì sau này có thể lấy hạt để rang ăn đó!"

Hứa Dịch: "Ách..."

Tư Dạ Hàn: "..."

Diệp Oản Oản lại chỉ ra xa, "Còn có hồ nước nhỏ kia, đừng nuôi mấy con cá chép đắt tiền nữa, vừa yếu ớt vừa không thể ăn được, thả vào đó cá trắm cỏ, cá diếc, tôm tép nhỏ nhiều một chút... Giàn hoa tường vi thì đổi thành giàn nho đi... Thật ra cũng có thể trồng thêm chút khoai lang..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro