Chương 13: Thật sự không thích ăn dưa ngọt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Centikam

-------------------------------

Đây là lần đầu tiên Diệp Oản Oản vào phòng của Tư Dạ Hàn.

Vừa mới bước vào đã có cảm giác áp bức mãnh liệt.

Cả căn phòng đều mang sắc thái nặng nề dị thường, một bộ thiết bị âm thanh trông rất cao cấp được đặt ở nơi dễ thấy, tiếng nhạc thôi miên nhẹ nhàng vang lên, rèm cửa sổ được kéo lại nghiêm chỉnh, không lọt một khe hở, cả căn phòng hoàn toàn được che kín.

Trong phòng có nhiều nhất là rượu, tủ rượu phía đối diện lớn như vậy mà toàn bộ đều là rượu Tây các loại.

Ngoại trừ Tư Dạ Hàn, trong phòng vẫn còn một người nữa.

Nhà thôi miên của Tư Dạ Hàn.

Nhìn bộ dạng vừa rồi của Tư Dạ Hàn chắc đang chuẩn bị ngủ.

Ôi, ngủ một giấc thôi mà cũng đủ chuyện phiền toái...

Trái lại đêm qua trông anh ta ngủ rất thuận lợi mà, lẽ nào là vì mất ngủ suốt ba ngày?

Sau khi Diệp Oản Oản vào phòng, nhà thôi miên kia liền ra ngoài trước.

Trên đỉnh đầu ánh đèn mờ nhạt, Tư Dạ Hàn đi đến quầy bar trước mặt ngồi xuống, rót một ly rượu vang, "Nói đi."

Diệp Oản Oản đã sớm cân nhắc lựa lời trước, lúc này không do dự gì nhiều, trực tiếp mở miệng nói, "Tôi muốn nói đến quan hệ của chúng ta!"

"Quan hệ của chúng ta?" Người đàn ông nhướng mày, tựa hồ cảm thấy khá có hứng thú đối với đề tài này.

Diệp Oản Oản gật đầu, nghiêm túc mở miệng hỏi: "Đúng thế. Tư Dạ Hàn, anh nghĩ chúng ta bây giờ tính là quan hệ gì?"

Tư Dạ Hàn: "Em là của tôi."

Diệp Oản Oản: "..."

Diệp Oản Oản bày tỏ, vừa bắt đầu nói chuyện thôi mà suýt chút đã không thể nói tiếp được nữa.

Giống như trước kia cô đã từng hỏi anh, tại sao lại chọn mình, anh cũng chỉ trả lời "Bởi vì chỉ cần em".

Đều là câu trả lời mà cô không thể nào hiểu nổi.

Diệp Oản Oản cưỡng ép chính mình xem nhẹ câu trả lời của anh, tiếp tục nói: "Tư Dạ Hàn, cho tới nay tôi vẫn không hiểu, vì sao anh lại vừa ý tôi, lấy thân phận và địa vị của anh, muốn kiểu phụ nữ nào cũng có, cứ coi như anh thích người mũm mỉm, thích khẩu vị nặng, cũng sẽ có vô số người tự nguyện thay đổi để phù hợp khẩu vị của anh.

Bất kể nguyên nhân là gì, nếu đã không thể thay đổi, vậy tại sao không đổi mới mối quan hệ của chúng ta một chút?

Anh vẫn luôn tức giận chuyện tôi liên tục tìm cách chạy trốn, nhưng đó là vì tôi không thể chịu nổi việc làm gì cũng bị giám sát, không muốn chính mình bị người khác khống chế, cướp đoạt tự do, anh càng muốn khống chế, ép buộc tôi, sẽ chỉ càng khiến tôi muốn rời đi, có câu nói, dưa hái xanh không ngọt, tôi nghĩ chắc anh cũng biết đến đạo lý này nhỉ!"

Người đàn ông lẳng lặng nghe cô nói xong một tràng dài mấy lời to lớn vĩ đại, một tay lười biếng chống đầu, tay kia nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, sâu xa nói: "Ai nói tôi thích dưa ngọt?"

Diệp Oản Oản: "..."

Không có cách nào nói chuyện vui vẻ mà!

Cô coi như đã hiểu ý tứ của Tư Dạ Hàn, chỉ cần cô trở thành "vật sở hữu" của anh là được, còn việc cô có nguyện ý làm "vật sở hữu" hay không cũng không quan trọng lắm.

Chủ đề này vừa nói đến đây, liền không thể tiếp tục được nữa.

Thời gian chậm rãi trôi đi...

Không biết trầm mặc bao lâu, Diệp Oản Oản đột nhiên đứng lên, bước từng bước về phía người đàn ông.

Tư Dạ Hàn cũng không nói chuyện, sắc mặt thờ ơ nhìn cô đến gần.

Cuối cùng, Diệp Oản Oản dừng lại trước mặt người đàn ông, một giây sau, chợt nghiêng người, đôi môi mềm mại chạm vào cánh môi hơi lạnh của người đàn ông...

"Anh... Chắc chứ?"

Giọng nói mềm mại uyển chuyển dán lên môi anh, mang theo ngây thơ cùng dụ hoặc, "Xác định... Không thích ăn dưa ngọt sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro