Chương 13: Lịch sử (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lãnh Gia Tiểu Nữu
Editor: kkoten

Nhân loại không ngừng thăm dò vũ trụ cùng với khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, nhân loại dần dần phát hiện ra một tinh hệ. Từ lúc ấy bắt đầu, lịch sử nhân loại chính thức tiến vào lịch vũ trụ.

Chỉ là, đang trong quá trình không ngừng phát triển, cũng xuất hiện không ít sinh vật có nguy cơ gây hại đến nhân loại. Dị thú cường đại và Trùng tộc có sức sinh sản cao tất cả đều như hổ rình mồi đối với nhân loại, mà nhân loại cũng không thể không đem lực chú ý đặt ở bảo vệ tăng cường trên thực lực.

Mà đến bây giờ, lịch vũ trụ năm 1348, Liên bang đã có trình độ vũ khí tiên tiến, chiến sĩ cơ giáp, chiến hạm đều có thể nói không còn phải sợ dị thú cấp SSS cường đại nhất hiện nay, Trùng tộc cũng không thể hàng năm xâm phạm.

Đương nhiên, không thể nói hiện tại Liên bang đã không còn nguy hiểm, thí dụ như nước láng giềng thèm muốn lãnh thổ của liên bang từ lâu. Nhưng ít ra, lực chú ý của mọi người không phải tất cả đều đặt vào chuyện đó.

Có bảo đảm an toàn sinh mệnh, đương nhiên ánh mắt liền chuyển đến những phương diện khác, nguyên bản con người chỉ cần dùng dịch dinh dưỡng bảo đảm sinh tồn là đủ, hiện tại cục diện đã thay đổi, dười tiền đề ăn no áo ấm con người dần muốn được ăn ngon! Này cũng khiến cho chức nghiệp đầu bếp bắt đầu phát triển đi lên.

40 năm trước, người có thiên phú tại phương diện này bắt đầu tận lực nghiên cứu làm ra hương vị. Không có kinh nghiệm của tiền nhân, bọn họ sẽ sáng tạo kinh nghiệm, lúc ấy gian nan nhất hẳn là nguyên liệu nấu ăn.

Nhiều năm chiến tranh, làm rất nhiều giống loài tuyệt chủng, nguyên liệu thịt khả quan hơn một chút, rốt cuộc thịt dị thú cũng có thể ăn, nhưng rau dưa trái cây lúc ấy không dễ tìm.

Bất quá có loài vật tuyệt chủng, thì sẽ có giống loài mới sinh ra, trải qua nghiên cứu tự mình nếm thử, chậm rãi con người cũng tìm được không ít nguyên liệu có thể dùng nấu ăn.

Ở mười hai năm trước, Liên bang bắt đầu thành lập hệ ẩm thực trong các trường học học viện, bồi dưỡng càng ngày càng nhiều đầu bếp.

Kì thật chỉ cần gia đình có điều kiện tốt một chút, sẽ có người máy gia dụng được lập trình nấu ăn, đồ ăn làm được tuy rằng sẽ không phải rất ngon, nhưng ăn được thì vẫn còn có thể, chỉ là đáng tiếc Thiên Bạch Chỉ có hai vị cha mẹ không đáng tin cậy.

Tuy nói hai người yêu thương Thiên Bạch Chỉ là không lời gì để nói, nhưng một người thì bận công việc, một người thì sơ ý, đều không nghĩ tới Thiên Bạch Chỉ ở bệnh viện mấy ngày vẫn luôn bị dịch dinh dưỡng tàn phá.

Được rồi, quay về thực tại.

Ôn Túc là học sinh năm 5 thuộc hệ ẩm thực, có nhu cầu đương nhiên sẽ có người bán, hiện tại trừ bỏ thế giới hiện thực, ngay cả thế giới giả thuyết đều mở không ít quán ăn tiệm cơm, mà chỉ cần người có chút kỹ thuật, đều muốn kiếm chút lợi!

Ôn Túc cũng ở thế giới giả thuyết mở một quán ăn, để rèn luyện tay nghề, lại kiếm thêm tiền, có thể nói một công đôi việc. Tuy rằng kiếm không được nhiều như thế giới hiện thực, nhưng rốt cuộc ở thế giới giả thuyết ăn cái gì cũng không thể thật sự lấp đầy bụng, nhiều nhất chỉ giải cơn thèm, cho nên Ôn Túc cũng không cầu cái gì nhiều.

Mà hiện tại tuy rằng tiệm ăn cùng loại không ít, nhưng đầu bếp chân chính thật sự có thể nói là thiếu lại càng thêm thiếu, ngay cả Ôn Túc, chưa tốt nghiệp, tuy nói có chút thiên phú, ở trong hệ mỗi năm thành tích cũng không tồi. Nhưng cũng chỉ đủ khả năng để mở một nhà hàng nhỏ, nếu muốn tiến vào những khách sạn lớn, kia lại không đủ tư cách.

Liền bởi vì người quá ít như vậy, nên làm Ôn Túc đột nhiên nhìn thấy một đứa bé nhiệt tình với đồ ăn như vậy mới nổi lên hứng thú.

Lúc Ôn Túc đang bảy tưởng tám tưởng, Thiên Bạch Chỉ sờ sờ bụng, liếm liếm môi, tuy nói đây không phải là thực thể, nhưng vẫn có thể cảm giác được a.

Cho dù đã súc miệng, một lần nếm nhiều vị trái cây như vậy, đầu lưỡi cô cũng mau chết lặng. Thiên Bạch Chỉ nghĩ nghĩ lại nhìn nhìn con số trên màn hình kia, ân, rất tốt, ngày mai hẳn có thể nếm xong rồi!

Nghĩ như vậy, Thiên Bạch Chỉ xoay người, cười ngọt ngào với Lý Ngọc, "Lý Ngọc tỷ tỷ, phiền toái nhờ chị một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro