Chương 15: Khởi công (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lãnh Gia Tiểu Nữu
Editor: kkoten

Nhìn bên ngoài thật sự làm Thiên Bạch Chỉ thất vọng không thôi, nhưng vào bên trong, thật ra làm Thiên Bạch Chỉ trước mắt sáng ngời.

Nhà hàng trong Thế giới giả thuyết trang hoàng rất đơn giản, chỉ cần ngươi có đủ tiền, như vậy ngươi liền có thể làm ra cửa hàng mà mình muốn. Đương nhiên, nếu ngươi không có tiền, bày trí trong cửa hàng trình tự cũng sẽ trang hoàng đơn giản một chút, ít nhất cái bàn cái ghế đều có.

Mà theo lợi nhuận của ngươi, ngươi liền có thể dùng tiền Liên bang bắt trang trí lại cửa hàng của mình, đơn giản nhất chính là trực tiếp giao cho hệ thống, nó sẽ trực tiếp thăng cấp. Trừ lần đó ra cũng có thể tự thiết kế rồi giao cho hệ thống, hệ thống sẽ theo bản thiết kế tiến hành thăng cấp.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Thiên Bạch Chỉ liền có thể nhìn ra được, bên trong ' nhà hàng nhỏ Ôn Túc ' khẳng định là tự thiết kế, ít nhất nơi này cung không toát ra hơi thở lạnh như băng, mà mang hơi hướng rất ấm cúng.

Tuy rằng cửa hàng rất nhỏ, bên trong đại khái chỉ bày sáu bộ bàn, mỗi một lần chỉ chứa nhiều nhất hai mươi mấy người, nhưng rất sạch sẽ, trên mặt tường hai bên cũng bố trí một ít điểm xuyết, làm cho cả tiệm ăn lập tức trở lên sinh động.

Thiên Bạch Chỉ lại ngầm ngó Ôn Túc một cái, quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong được? Một người đàn ông cao lớn thô kệch như vầy thế mà cũng có một mặt tinh tế.

Nhưng thực mau, Ôn Túc giới thiệu khiến cho Thiên Bạch Chỉ biết, chính mình sai rồi, hơn nữa sai hoàn toàn!

"Tới tới Tiểu Bạch Chỉ, vị này chính là đồng học của anh, Lý Khoa, cũng chính là người trang hoàng cửa hàng,  một mình cậu ấy ôm lấy mọi việc!" Ôn Túc lôi kéo một nam sinh thanh tú đi tới trước mặt Thiên Bạch Chỉ, tươi cười đầy mặt giới thiệu.

"Tiểu Lý nha, em gái nhỏ này là tôi vừa rồi gặp được, em ấy cũng hứng thú với ẩm thực, nên tôi liền đem người mang đến." Ôn Túc nói như vậy, tuy rằng thoạt nhìn không có vấn đề gì lớn, nhưng Thiên Bạch Chỉ có thể từ trên mặt hắn nhìn ra một chút bất đồng, hắn đang khẩn trương chột dạ.

Như vậy tưởng tượng, Thiên Bạch Chỉ nhìn Lý Khoa ánh mắt liền đổi đổi.

Nam sinh trước mắt so với Ôn Túc đại khái thấp hơn nửa đầu, dáng người có chút gầy yếu, người cũng lớn lên thanh thanh tú tú, cả người đứng ở nơi đó kỳ thật cũng không có cảm giác tồn tại cảm gì.

Nếu nói hắn cả người khiến người ta chú ý tới, sợ cũng chính là ánh mắt hắn lúc này.

Người bình thường khi nhìn thấy một cô bé mười hai mười ba tuổi lớn lên giống cục bột trắng như Thiên Bạch Chỉ, ánh mắt đều sẽ bất giác nhu hòa nhìn cô, rốt cuộc trông cô rất ôn hòa vô hại. Nhưng Lý Khoa lại không như vậy, cho dù người thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, ánh mắt hắn đánh giá Thiên Bạch Chỉ lại rất sắc bén.

Nhưng ánh mắt kia kết thúc cũng rất nhanh, nếu Thiên Bạch Chỉ chỉ là một cô nhóc mười ba tuổi bình thường mà nói, có lẽ cũng không thể phát hiện được điều này.

Lý Khoa đem ánh mắt chuyển hướng Ôn Túc, một chút mặt mũi cũng không cho hắn lạnh lùng nói, "Ha hả, cho nên nói, cậu chính là vì cô bé này mà lãng phí hơn hai giờ?"

Ôn Túc quá hiểu Lý Khoa, nghe được lời này, trước trộm chớp chớp mắt với Thiên Bạch Chỉ, sau đó liền bắt đầu cười ngây ngô.

Đúng vậy, chính là cười ngây ngô!

Thiên Bạch Chỉ cảm thấy từ sau khi bản thân mình gặp người này, đều sẽ nhịn không được mà trợn trắng mắt!

Chẳng lẽ là bởi vì cô trước kia chỉ quan tâm tới phòng bếp nhỏ của mình, cho nên gặp người quá ít, lại không biết rằng con người trên đời này là thiên kỳ bách quái việc lạ gì cũng có?

Tuy nói Ôn Túc người này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nhưng cũng quá ngốc đi? Chẳng lẽ anh ta cho rằng vừa rồi chớp mắt với cô, cái người tên Lý Khoa không nhìn tới sao? Còn cười vui vẻ như vậy!

Bất quá, còn chưa nói, Ôn Túc chiêu này thật đúng là dùng được! Lý Khoa cũng quá hiểu người bạn ngốc này của mình, mỗi lần có việc hắn liền dùng chiêu này. Ngốc đến choáng váng, nhưng ai bảo hắn ăn này một bộ cơ chứ !

Lý Khoa khinh phiêu phiêu liếc xéo hắn một cái, "Được rồi, đừng cười, khởi công đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro