Chương 113: Công lược ám vệ ngốc manh (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Thậm chí ở trong cốt truyện, Thái hậu luôn thay mặt Lăng Vu Đề gây khó dễ cho Lăng Nghê Nhã. Ở trong mắt độc giả, Thái hậu là đại nhân vật phản diện

Nhưng ở trong mắt Lăng Vu Đề, đằng sau mỗi người đều sẽ có một câu chuyện.

Nhân chi sơ, tính bổn thiện.

Trong hậu cung có một chỗ không được nhắc đến trong cốt truyện, đại kết cục sau khi Khúc Mạc Nhiên loại bỏ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt là Lăng phụ.

Lăng Nghê Nhã, nàng ta ở trong hậu cung, có thể luôn giữ vững ý định ban đầu không?

Trong truyện cổ tích, chuyện gì sẽ xảy ra sau khi hoàng tử và công chúa sống những ngày vui vẻ hạnh phúc?

Sau đó sẽ phát sinh cái gì?

Thất niên chi dương* sẽ xảy ra sao?

(*Thất niên chi dương (七年之痒): xuất phát từ bộ phim "Itchy Seven Years" của Mỹ, có nghĩa là tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được "thất niên chi dương" thì đôi lứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.

Đơn giản mà nói thì mối quan hệ hoặc hôn nhân đã đến giai đoạn cạn kiệt và xảy ra khủng hoảng (ngoại tình, v..v..). Đôi khi không hẳn là bảy năm, mà cũng có thể là những mâu thuẫn nảy sinh sau nhiều năm bên nhau.)

Giữa họ có phải sẽ xuất hiện bên thứ ba?

Không ai biết

Dù thế nào đi nữa, Thái hậu, cũng là một người mệnh khổ. Cho nên có thể đón Thái hậu ra khỏi hoàng cung, đó là không còn gì tốt hơn.

Nhìn thấy vẻ mong đợi trong mắt Lăng Vu Đề, Lăng phụ cười cười xin lỗi: "Đề Nhi, suy nghĩ của con, cũng là ý tưởng của cha. Vốn bà dì của con mấy năm nay đã giúp đỡ cha rất nhiều, bây giờ cha nói từ bỏ liền từ bỏ. Đối với bà dì của con ... cha là cảm thấy thật có lỗi! Cho nên hôm nay cha đã cố ý đến hỏi bà dì của con, hi vọng nàng có thể cùng chúng ta cùng nhau rời đi kinh thành."

"Bà dì có đồng ý không?" Lăng Vu Đề hỏi.

Lăng phụ lắc lắc đầu: "Bà dì của con không đồng ý."

Thái hậu lúc đó rất kiên quyết, bà nói: "Ngươi muốn từ bỏ, ai gia cũng không miễn cưỡng ngươi. Dù sao, ai gia cũng nhìn ra, Khúc Mạc Nhiên hắn, không phải là cái dễ đối phó. Ngươi phải chăm sóc thật tốt cho A Mẫn các nàng. Về phần cùng các ngươi cùng nhau rời đi kinh thành ... Không được. Mẫu phi của Khúc Mạc Nhiên hại chết con của ta, nàng mất. Bây giờ ta là Thái hậu, ngại cho hiếu đạo, Khúc Mạc Nhiên không dám làm gì ta, nếu ta cứ như vậy rời đi, chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn rồi sao? Không, ta không đi, ta muốn ở lại, cho hắn ngột ngạt! Cho đến khi ta chết mới thôi."

Thái hậu đã nói như vậy, Lăng phụ còn có thể nói cái gì?

Vì vậy Lăng phụ đã từ biệt Thái hậu, để lại hơn mười ám vệ bảo vệ Thái hậu.

Thái hậu không muốn cùng bọn họ rời đi, Lăng Vu Đề có chút thất vọng.

Cô không ngờ rằng hận ý của Thái hậu đối với Khúc Mạc Nhiên lại chấp nhất như vậy.

Có lẽ sống lâu trong cái hoàng cung kia, nhân tâm đều sẽ trở nên có chút méo mó đi.

Bây giờ mới hiểu, tại sao trong cốt truyện, Thái hậu sau khi giải cứu ba người nguyên chủ, bản thân ở trong cung, tại trong điện tự sát, bởi vì dù có chết, bà cũng muốn cho Khúc Mạc Nhiên ngột ngạt.

"Bà dì đã không đồng ý, vậy quên đi."

Lăng phụ gật đầu: "Yên tâm chờ. Vài ngày nữa, cha liền sẽ đưa gia đình mình đến Hoa Phòng Thành, được không?"

Lăng Vu Đề cười tủm tỉm lên tiếng "Vâng!"

———— Hoàng cung ————

Trong ngự thư phòng.

Khúc Mạc Nhiên mặc thường phục, ngồi trên long ỷ, chau mày, vẻ mặt nghi hoặc.

Đứng đối diện hắn ta, là Nam Cung Dương.

Sự kiện lần trước 'dạo' thanh lâu kia, Nam Cung Dương cũng không tra ra là ai muốn chỉnh hắn ta.

Bất quá, thanh danh xấu hay không xấu, Nam Cung Dương kỳ thực một chút cũng không quan tâm.

Chỉ là vừa nghĩ đến tình cảnh lúc đó hắn ta vừa mới tỉnh lại nhìn thấy, hắn ta liền đối với người đánh ngất hắn ta đưa vào thanh lâu hận nghiến răng nghiến lợi.

Những kỹ nữ đó 'đối phó' với hắn ta còn chưa tính, vậy mà tất cả đều là người đẹp hết thời so với di nương của hắn ta còn già hơn.

Chuyện cho tới bây giờ, Nam Cung Dương vẫn còn đang điều tra xem rốt cuộc là ai chỉnh hắn ta. Chờ hắn ta tra được là ai, hắn ta phải đem người đó tách ra thành tám khối!

"Dương Tử, ngươi nói, Lăng Tiêu này, ông ta trong hồ lô cuối cùng rốt cuộc là bán thuốc gì?" Khúc Mặc Nhiên chống khuỷu tay lên tay ghế, hơi hơi cúi đầu, ngón tay thon dài ấn vào huyệt thái dương.

Nam Cung Dương cau mày, nói: "Dù sao, ta cũng không tin Lăng Tiêu thật sự muốn cáo lão hồi hương."

"Trẫm cũng không tin! Nếu ông ta thực sự không thèm muốn vị trí này một chút nào, ông ta đã không bày mưu nghĩ kế vẻn vẹn mười năm. Hiện tại, mắt thấy ông ta nên là muốn hành động, đã tới lúc chúng ta thu lưới, ông ta, đúng là, muốn buông tay?! Đó mới là lạ!"

Khúc Mạc Nhiên một chưởng vỗ lên bàn, hắn ta đã tính toán lâu như vậy, vì chính là đợi đến khi tìm được nhược điểm của Lăng Tiêu, vì chính là có thể một lần diệt trừ Lăng Tiêu. Bây giờ, Lăng Tiêu rốt cuộc muốn làm gì?!

Khúc Mạc Nhiên thật sự đoán không ra.

"Chẳng lẽ ông ta muốn lấy lùi làm tiến sao?" Nam Cung Dương suy đoán.

Khúc Mạc Nhiên có chút mệt mỏi dựa lưng vào ghế: "Ông ta muốn cáo lão hồi hương, trẫm cũng đã đồng ý rồi. Vậy trước cứ yên lặng xem tình hình đi, xem ông ta rốt cuộc là muốn như thế nào!"

Lăng phụ động tác rất nhanh chóng, ông vừa bàn giao công việc, vừa để Mẫn phu nhân xử lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ.

Ngôi nhà mà Lăng Vu Đề mua có ba gian, trong phủ trên trên dưới dưới có nhiều hạ nhân như vậy, nhất định không thể đều mang đi.

Mẫn phu nhân trả lại bán mình khế cho những người đó, lại cho họ một khoản tiền, để những người đó đều về nhà.

Ngay cả những hạ nhân là tử khế, cũng đều trả lại bán mình khế.

Trong nhà có thể bán được đều đã bán hết, này đó quá nhiều đồ cũng không dễ mang.

Nhiếp chính vương phủ là hoàng thất ban cho. Không làm Nhiếp chính vương nữa, tự nhiên là phải trả lại.

Sau khi xử lý mọi việc, rất nhiều đồ đạc đều trực tiếp đổi thành ngân phiếu.

Hạ nhân cùng đưa đến Hoa Phòng Thành, là hai người hầu bên người của Lăng phụ, Quỳ ma ma bên người Mẫn phu nhân, hai thư đồng bên người Lăng Kỳ An và đại nha hoàn Hề Mộng của Lăng Vu Đề.

Mấy người này, đều là nói như thế nào cũng không chịu rời đi, cho nên mới giữ lại.

Lăng phụ cũng không lập tức giải tán ám vệ cùng tư binh mà ông đã huấn luyện. Ông biết, Khúc Mạc Nhiên sẽ không tin rằng ông thực sự muốn từ bỏ mưu phản, cho nên ông cần phải đề phòng Khúc Mạc Nhiên.

——— Bảy ngày sau ———

Cửa kinh thành vừa mở ra, một đoàn người từ trong thành đi ra, mười hai xe kéo hành lý, hai xe ngựa chở người.

Xe ngựa rất khiêm tốn, bởi vì còn rất sớm, nên cũng không thu hút bao nhiêu người chú ý.

Trong bóng tối, hai nhóm người đuổi theo sau.

Một nhóm là ám vệ của Lăng phụ, nhóm còn lại tự nhiên là người do Khúc Mạc Nhiên an bài.

Lăng phụ, Lăng Kỳ An và hai thư đồng ngồi ở trong chiếc xe ngựa đầu tiên, Mẫn phu nhân, Lăng Vu Đề, Quỳ ma ma và Hề Mộng ngồi ở chiếc xe ngựa thứ hai.

Hai người hầu của Lăng phụ cưỡi ngựa đi theo ở phía sau, dưới sự yêu cầu mạnh liệt của Lăng Vu Đề, Lãnh Vô cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh xe ngựa của Lăng Vu Đề.

Họ không có mang theo mẫu thân của Lăng Nghê Nhã đi cùng, dù sao bà ta trừ bỏ một cái thân phận là chính thê của Lăng phụ, thì chẳng là cái thá gì.

Lăng phụ đã mua cho bà ta một ngôi nhà nhỏ, lại mời người hầu, để lại một ít tiền tài cho bà ta, này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Đoàn người chậm rãi đi về hướng Hoa Phòng Thành.

Vì có quá nhiều đồ đạc, Mẫn phu nhân lại không chịu được đi đường mệt nhọc, cho nên đoàn người đi một chút liền ngừng, lại đi thêm năm ngày, mới đến Hoa Phòng Thành.

Lúc mua toà nhà, Lăng Vu Đề chỉ nghĩ tới một nhà năm người sống ở đó, cũng không dự tính đến hạ nhân trong phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro