Chương 115: Công lược ám vệ ngốc manh (Phiên Ngoại 01)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Mà người đứng ở bên trong bách hoa, chính là Lãnh Vô

Lăng Vu Đề nhếch môi cười, cười xong, cô đột nhiên bật khóc, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.

Lãnh Vô bị doạ đến, hắn vội vã ôm lấy bả vai Lăng Vu Đề, khẩn trương hỏi cô.

Lăng Vu Đề cũng không nói gì, chỉ lắc đầu.

Sở dĩ cô khóc, là vì cô từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ rằng, lúc Lãnh Vô bày tỏ tình cảm với cô, cô sẽ cảm động như thế.

Hóa ra trong lúc cô và Lãnh Vô ở chung, cô sớm đã đối với hắn sinh ra tình cảm sao?

"Tiểu Vu, nàng, nàng có phải không đồng ý gả cho ta, không đồng ý vì ta sinh con dưỡng cái, không đồng ý, ở bên ta cả đời sao?" Lãnh Vô nhịn không được hỏi.

Lăng Vu Đề lại lắc đầu: "Không phải, ta, ta nguyện ý."

Ngay sau đó, Lăng Vu Đề liền cảm giác được độ hảo cảm của Lãnh Vô đối với cô đã đạt tới một trăm.

Lăng Vu Đề ngước mắt, nước mắt liên miên chảy xuống, cong môi cuời với Lãnh Vô.

Lãnh Vô cũng mỉm cười, nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết, trong mắt dường như đều loé sáng.

Hắn giơ tay nâng mặt Lăng Vu Đề, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, động tác mềm nhẹ.

Mẫn phu nhân ở một bên nhìn thấy hai người không coi ai ra gì tú ân ái, mở miệng, muốn nói lại thôi.

Thật lâu sau, Mẫn phu nhân thở dài một hơi.

Thôi thôi, chỉ cần nữ nhi thích là được rồi!

Bà đứng lên, cũng không quấy rầy Lăng Vu Đề và Lãnh Vô, được Quỳ ma ma đỡ khỏi đình hóng mát.

——————

Kể từ khi Lãnh Vô bày tỏ tình cảm với Lăng Vu Đề, hắn lại càng thích ở cạnh Lăng Vu Đề hơn.

Lăng phụ bắt đầu kinh doanh ở Hoa Phòng Thành, bởi vì sớm đã coi Lãnh Vô thành con rể của mình, nên lúc Lăng phụ ra cửa luôn là sẽ mang theo Lãnh Vô đi cùng, để cho hắn đi theo học hỏi.

Vốn dĩ Lãnh Vô vẫn rất nghe lời, nhưng Lăng phụ đưa Lãnh Vô ra ngoài thời gian ngày càng thường xuyên, Lãnh Vô không vừa ý. Lăng phụ như vậy, làm hại thời gian hắn ở chung với Tiểu Vu ít đi rất nhiều.

Hơn nữa, hắn bây giờ đã không còn là ám vệ của Lăng Vu Đề, không thể ngày ngày ở một nơi bí mật gần đó bảo hộ cô.

Cuối cùng có một ngày, Lãnh Vô nhịn không được nữa, nói: "Lăng thúc, ngài có phải không vừa ý ta và Tiểu Vu ở bên nhau hay không?"

Bởi vì Lăng phụ không muốn Lãnh Vô tự hạ thấp thân phận của mình, cho nên từ khi đến Hoa Phòng Thành, Lăng phụ liền bắt đầu yêu cầu Lãnh Vô gọi ông là Lăng thúc. Đối với bên ngoài, Lăng phụ còn giới thiệu Lãnh Vô với người khác hắn là đứa trẻ mồ côi con của bạn mình.

"Vì sao hỏi như vậy?" Lăng phụ có chút khó hiểu.

Lãnh Vô nói: "Lăng thúc mỗi ngày đều đưa con đi ra ngoài, thời gian con cùng Tiểu Vu ở chung đã rút ngắn đi rất nhiều."

Về câu trả lời của Lãnh Vô, Lăng phụ không biết nên tức giận hay nên buồn cười: "Tiểu tử thối!"

Lăng phụ một bàn tay vỗ lên đầu Lãnh Vô: "Nếu vi phụ không vừa ý ngươi ở bên Đề Nhi, liền sẽ không mỗi ngày mang theo ngươi, dạy ngươi làm buôn bán! Ngươi không học kiếm tiền, về sau vi phụ làm sao yên tâm giao Đề Nhi cho ngươi chăm sóc?"

Dù nhận một cái vỗ, nhưng là được câu trả lời chắc chắn từ Lăng phụ, Lãnh Vô xoa đầu ngây ngô cười ha ha.

Mẫn phu nhân nghĩ nữ nhi nhà mình cũng không còn nhỏ nữa, đã có đối tượng, vậy tốt nhất là nên thành thân càng sớm càng tốt.

Đối với việc này, Lăng phụ không có ý kiến, Lăng Vu Đề cũng không có ý kiến.

Lãnh Vô? Kia càng là ước gì đâu. Sau khi thành thân, thời gian hắn và Lăng Vu Đề ở chung có thể biến nhiều hơn.

Năm thứ hai khi xuân về hoa nở, Lãnh Vô và Lăng Vu Đề cuối cùng cũng thành thân.

———— Mười năm sau ————

"Cữu cữu (*cậu, em trai của mẹ), nếu người không đưa theo con đi cùng, con liền nói cho mẫu thân biết, nói người muốn vụng trộm chạy đi chơi cưỡi ngựa đánh cầu."

Một cô bé mặc váy hoa màu hồng kéo lấy vạt áo một thiếu niên tuấn tú mười bảy, mười tám tuổi.

Trên mặt thiếu niên tuấn tú kia lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tiểu cô nãi nãi! Nơi đó cũng không thích hợp ngươi một cái tiểu mao nha đầu đi nha. Còn có, có thể đừng lần nào cũng lấy nương ngươi ra uy hiếp ta được không? Ta đều ngấy."

Lãnh Hương Ý cười kiêu ngạo: "Con không ngấy nha ~ có tác dụng là được! Thế nào, cữu cữu có mang con đi hay không?"

"Mang!" Lăng Kỳ An nghiến răng nghiến lợi!

Ôm Lãnh Hương Ý vừa mới chuẩn bị từ cửa sau chạy ra ngoài, phía sau hai người vang lên một thanh âm: "Đây là, muốn đi đâu vậy?"

"Hắc... hắc hắc... tỷ tỷ..." Lăng Kỳ An cười gượng quay lại, có chút chột dạ nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề hai tay chống nạnh, thản nhiên nghiêng đầu nhìn hai người một lớn một nhỏ đang đứng ở cửa sau.

Lãnh Hương Ý một phen đẩy tay Lăng Kỳ An ra, sau đó chạy đến ôm lấy đùi Lăng Vu Đề: "Mẫu thân, mẫu thân, cữu cữu muốn đi chơi cưỡi ngựa đánh cầu, con giúp người ngăn cản cữu cữu."

Lăng Kỳ An: Lãnh Hương Ý, ngươi là cỏ đầu tường!

Lãnh Hương Ý: Ân hừ, bên nào mạnh liền đổ về bên đó!

Lăng Kỳ An: (? ╥ω╥')

...

"Ôi, ôi, tỷ tỷ, tỷ nhẹ tay một chút..." Lăng Kỳ An hơi cúi người, hai tay muốn che lấy lỗ tai bị véo của mình, lại không dám che.

Trên mặt Lăng Vu Đề vẫn là cười tủm tỉm, dưới tay lại là một chút cũng không nhẹ: "Chơi cưỡi ngựa đánh cầu, trốn đi phải không? Công khoá của ngươi làm xong chưa? Cha kêu ngươi tính sổ sách, ngươi quên rồi sao? Võ công luyện xong chưa? Hửm?"

"Tỷ, ta sai rồi, ta sai rồi, ta đi ngay, đi ngay." Lăng Kỳ An hốc mắt ửng đỏ, một bộ đáng thương hề hề.

Lãnh Hương Ý đi theo sau nhìn thấy vậy, che miệng cười khúc khích.

Lăng Vu Đề giống như sau lưng có một đôi mắt, cô cũng không quay đầu, nói với Lãnh Hương Ý: "Đừng vội cười cữu cữu ngươi, ngươi vừa mới trèo tường dùng túi mực nước ném tiểu tử Đặng gia, đợi lát nữa chúng ta từ từ tính toán."

Cô cũng thật bội phục nữ nhi nhà mình, vậy mà trong lúc nhàm chán làm cái gì mà túi nước, bên trong đựng đầy mực nước, thật giống như quả bóng nước ở hiện đại.

Chỉ là cái của người ta bên trong chứa đầy nước, ném tới trên người cũng không có việc gì, chờ nước khô là được.

Nhưng Lãnh Hương Ý ngược lại là rất có tài, vậy mà ở bên trong đựng mực nước. Làm vài cái túi mực nước to đủ màu đủ dạng ném mạnh tới trên người tiểu tử Đặng gia lớn hơn bé ba tuổi.

Thoáng chốc, tiểu tử Đặng gia kia đã bị Lãnh Hương Ý ném thành một đứa bé màu sắc sặc sỡ.

"A~ ngoại công cứu mạng!" Lãnh Hương Ý vừa hô vừa chạy về hướng thư phòng của Lăng phụ để cầu che chở.

Thấy vậy, Lăng Vu Đề có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cô sinh ra hai đứa bé. Con trai lớn năm nay chín tuổi, con gái nhỏ Lãnh Hương Ý năm nay vừa mới sáu tuổi.

Không giống như anh trai chất phác, Lãnh Hương Ý giống như quỷ linh tinh vậy, còn chuyên môn thích đùa dai, cũng không biết là giống ai!

... ... ...

Trong thư phòng.

Lãnh Vô ngồi ở đối diện Lăng phụ. Năm tháng đem hắn rèn giũa không còn chất phác như lúc ban đầu nữa, mưa dầm thấm đất, trong ánh mắt hắn thường thường sẽ hiện lên khôn khéo giống như Lăng phụ.

"Thác Bạt tộc nơi đó, Thác Bạt Thành đã thành công đoạt được vị trí tộc trưởng." Lãnh Vô nói.

Lăng phụ gật đầu: "Ừm, con đã vất vả. Thác Bạt Thành đã từng giúp đỡ cha rất nhiều, hắn có cần, tự nhiên là muốn đi giúp hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro