Chương 134: Công lược cha nuôi Huyết Tộc (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Mộ Phong một tay chống đỡ, mới không có ngã sấp xuống.

Sau khi đứng dậy lần nữa, hai người bắt đầu chính diện đánh nhau.

Nhạc Ninh muốn ngăn cản, nhưng hai người cận chiến, cô ấy căn bản không có biện pháp chen đi vào!

Cô ấy không còn cách nào khác, ngoài đứng sang một bên, nhíu mày nhìn Mộ Phong và Dã Cuồng.

Lăng Vu Đề có chút khẩn trương nhìn hai người đang đánh nhau, đột nhiên, Dã Cuồng gầm lên tiếng sói, ngay sau đó, Lăng Vu Đề liền nhìn thấy thân thể cậu phát sinh biến hoá.

Khuôn mặt của Dã Cuồng bắt đầu biến thành sói, trên mặt cậu cũng bắt đầu dài ra bộ lông màu đen.

Thân hình vốn đã cao lớn của cậu lại tăng thêm ít nhất hai mươi centimet, chiếc áo sơ mi đen trên người trực tiếp bị cơ bắp làm rách.

Sau khi biến hình, Dã Cuồng càng trở thêm lợi hại. Đôi mắt sói của cậu nhìn Mộ Phong phát ra khát máu quang mang, sát ý trong mắt hiện rõ.

Ngay sau đó, tay phải của Dã Cuồng liền cắm vào bụng Mộ Phong, rồi nhấc anh lên.

Máu của Mộ Phong nhỏ xuống sàn nhà, Lăng Vu Đề che miệng mắt trừng lớn.

"Đứng vững!" Thanh âm của Lăng Kiêu Hàn truyền đến bên tai, ngay sau đó, Lăng Kiêu Hàn buông Lăng Vu ra, lắc mình đi về phía Dã Cuồng.

"Grừ-" Lăng Kiêu Hàn gầm lên một tiếng, trên mặt xuất hiện biến hoá giống như khi Mộ Phong tức giận, ngoại trừ mạch máu của Mộ Phong có màu đen và đỏ, trong khi mạch máu dưới mắt Lăng Kiêu Hàn là màu đen.

Răng nanh của hắn lộ ra ngoài, thoạt nhìn trừ bỏ có chút dọa người, còn rất đẹp trai!

Lăng Kiêu Hàn trực tiếp đấm một quyền vào trên người Dã Cuồng, sau đó đoạt lấy Mộ Phong khỏi tay cậu.

Dã Cuồng bị đánh bất ngờ, trực tiếp bị hất văng ra xa ba mét.

Lăng Kiêu Hàn giao Mộ Phong cho người Mộ gia, lúc hắn muốn cùng Dã Cuồng đánh một trận, Nhạc Ninh trực tiếp ôm lấy cánh tay của hắn: "Đừng đánh nữa!"

Nhìn ánh mắt mang theo khẩn cầu của Nhạc Ninh, Lăng Kiêu Hàn tà tà cười, răng nanh của hắn lộ ra, nụ cười quỷ dị lúc này, thoạt nhìn càng thêm tà mị.

Dã Cuồng ôm bụng chỗ bị Lăng Kiêu Hàn đánh một quyền, đứng lên, nhìn Nhạc Ninh: "Thả hắn ra! Cho dù hôm nay tất cả huyết tộc tập hợp lại, cũng không có khả năng là đối thủ của anh!"

Dã Cuồng lời nói cuồng vọng tự đại, nhưng là không thể không thừa nhận, cậu quả thực có năng lực rất mạnh!

Phải biết rằng nếu Lăng Kiêu Hàn và Mộ Phong đánh nhau, họ sẽ chỉ thắng với tỷ số sít sao.

Có thể làm Mộ Phong bị thương nhanh như vậy, đủ để thấy được năng lực của Dã Cuồng.

Nhạc Ninh chạy đến bên cạnh Dã Cuồng. Cô ấy đã từng chiến đấu với Dã Cuồng trước đó nên cô ấy biết thân thủ của Dã Cuồng không hề yếu.

Nhưng Lăng Kiêu Hàn cũng không phải là ngồi không!

Huống chi, theo Nhạc Ninh, Dã Cuồng vừa mới bị Lăng Kiêu Hàn đánh lén bị thương hai lần, cho nên Dã Cuồng hiện tại lâm vào thế bất lợi!

"Thật xin lỗi các vị, hôm nay đã gây phiền toái cho mọi người." Nói xong, Nhạc Ninh liền lôi kéo Dã Cuồng rời đi.

Dã Cuồng vốn là tới tìm Nhạc Ninh, liền tính cậu lại cuồng vọng đến đâu, cũng không phải là không có đầu óc!

Những gì cậu vừa nói! Cậu cũng tự biết, nếu thực sự tất cả huyết tộc tập hợp lại, cậu nhất định đánh không lại!

Vì thế Nhạc Ninh kéo cậu đi, cậu tự nhiên cũng đi theo.

Chỉ là trước khi rời khỏi Mộ gia, Dã Cuồng quay đầu, nở một nụ cười khiêu khích với Mộ Phong, vết thương vẫn đang khép lại.

Mộ Phong nắm chặt tay, nhìn nữ nhân mình yêu đi theo người khác rời khỏi lễ đính hôn, mà không hề quay đầu lại.

Giờ khắc này, Mộ Phong cảm thấy mình, vốn chưa từng cảm thấy rét lạnh, giống như rơi vào một động băng, từ trong ra ngoài lạnh thấu xương!

Một bữa tiệc đính hôn tốt đẹp lấy một trò khôi hài mà kết thúc, những huyết tộc khác cũng không ở lại lâu, vội vàng nói lời tạm biệt và rời khỏi Mộ gia.

Không ít người của Nhạc gia đến đây, những thành viên trực hệ ước gì Nhạc Ninh xuống đài tự nhiên là muốn Nhạc Ninh phạm sai lầm như vậy.

Tốt nhất là, Mộ gia từ nay về sau hận Nhạc Ninh thấu xương!

Như vậy, Nhạc Ninh sẽ bớt đi một người ủng hộ!

Trực hệ cùng trưởng bối đứng ở bên phía Nhạc Ninh tự nhiên là xin lỗi Mộ gia, hy vọng Mộ gia có thể tha thứ cho Nhạc Ninh.

Mộ gia chủ và Mộ phu nhân tỏ vẻ, dù thế nào đi nữa, tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho Nhạc Ninh!

Mộ Phong ngồi trên ghế tựa, vẫn luôn không nói một lời, thần sắc của anh cũng không thay đổi, làm cho người ta không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Lăng Vu Đề cảm thấy Mộ Phong lúc này nhất định là phi thường khổ sở đi!

Nhìn thoáng qua Lăng Kiêu Hàn đang giúp Mộ gia thu thập tàn cục, Lăng Vu Đề nhấc chân đi về phía Mộ Phong.

"Anh Mộ Phong, đừng buồn, nếu anh buồn, Mộ gia chủ và Mộ phu nhân sẽ càng đau lòng hơn!" Lăng Vu Đề đặt tay lên vai Mộ Phong, nhẹ giọng an ủi anh.

Được rồi, cô muốn sám hối! Cô không nên coi bữa tiệc đính hôn này như một buổi biểu diễn.

Cô biết rõ Dã Cuồng sẽ tới náo loạn, nhưng cô cũng không nói gì cả.

Bất quá, nói ra thì có ích gì?

Liệu Mộ Phong có tin điều đó không?

Anh không những không tin, chỉ sợ còn có thể nghi ngờ cô có ý đồ gì đi? !

Mộ Phong ngẩng đầu nhìn Lăng Vu Đề đứng trước mặt mình, bộ dáng của cô rất giống Nhạc Ninh!

Nhưng, lại một chút cũng không giống!

Quả thực, liền tính bộ dáng giống nhau, Lăng Vu Đề cũng làm cho người ta không có cách nào coi cô thành người thay thế của Nhạc Ninh.

Mộ Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lăng Vu Đề một lát, sau đó đưa tay ôm eo nhỏ của cô.

Lăng Vu Đề ngây ra một chút, vừa mới muốn đẩy Mộ Phong ra, đầu Mộ Phong lại kề sát vào bụng cô: "Tiểu Vu Đề, để anh ôm em như thế này một chút đi..."

Giọng điệu bất lực và buồn bã của Mộ Phong, khiến Lăng Vu Đề ngừng lại đặt tay lên vai Mộ Phong.

Thở dài một hơi, Lăng Vu Đề nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mộ Phong, yên lặng an ủi anh.

Lăng Kiêu Hàn vừa bận xong quay lại, vừa vặn nhìn thấy Lăng Vu Đề và Mộ Phong đang ôm nhau.

Không biết tại sao, Lăng Kiêu Hàn trong lòng không vui, cực kỳ không vui!

Hắn liền đứng đó, ánh mắt âm u nhìn hai cái, huyết tộc.

Một hồi lâu, Lăng Kiêu Hàn mới nhấc chân đi về phía Lăng Vu Đề và Mộ Phong.

"Cậu đã yếu ớt đến mức muốn dựa vào cái ôm của người khác để an ủi trái tim bị tổn thương của mình sao?!"

Lăng Kiêu Hàn vừa nói vừa kéo Lăng Vu Đề ra khỏi Mộ Phong.

Vết thương của Mộ Phong lúc này đã khép lại, chỉ là trên quần áo chỗ bụng anh có dính máu, vẫn có vẻ hơi doạ người.

Sắc mặt vốn đã tái nhợt của anh càng trở nên trắng bệch do mất máu, anh đứng dậy khỏi ghế tựa: "Cơn đau chỉ là tạm thời, miệng vết thương, luôn là sẽ lành lại."

"Chẳng lẽ trước khi quyết định cùng cô ấy đính hôn, cậu chưa từng nghĩ tới vì sao cô ấy lại muốn cùng cậu đính hôn sao?" Lăng Kiêu Hàn hỏi.

Mộ Phong nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cười tự giễu: "Tớ lại không ngốc! Tớ đương nhiên biết, cô ấy cùng tớ đính hôn, nhất định là vì cái người sói tên Dã Cuồng kia! Chỉ là tớ cho rằng, liền tính Ninh Ninh không phải thật tâm muốn cùng tớ đính hôn, nhưng Ninh Ninh đã chọn cùng tớ đính hôn, trong lòng cô ấy hẳn là có một chút vị trí dành cho tớ đi. Nói không chừng, sau khi Ninh Ninh cùng tớ ở chung, sẽ phát hiện tớ mới là bạn đời thích hợp với cô ấy nhất đâu! Chỉ là không nghĩ tới..."

Lăng Kiêu Hàn nhếch khóe môi, lần đầu tiên, hắn cảm thấy Nhạc Ninh không có tốt như trong tưởng tượng của hắn.

Đột nhiên có chút nghi hoặc, hắn đã từng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro